Gia Cát Linh Ẩn - Chương 69: Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm
青梅 | Chat Online | |
14/07/2019 22:01:40 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
84 lượt xem
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 70: Tiểu thư, chú ý hình tượng (Truyện ngôn tình)
- * TRỌNG SINH TẦM AN - Chương 1: Trời ban trọng sinh (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 68: Con muốn thứ gì, phụ thân đều cho con thứ tốt nhất (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 67: Gia Cát Linh Ẩn, ngươi là ma quỷ (Truyện ngôn tình)
Ánh mắt lạnh thấu xương của Như Mộng chuyển động, nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan, nói: “Còn có tỷ, đại tỷ! Ngày ấy rõ ràng là tỷ cầm bánh hoa quế kêu muội đưa cho tam muội, lại nói là chủ ý của muội! Tỷ ghen tị tam muội trong Bách Hoa Yến đã đoạt lấy nổi bật của tỷ, cho nên tỷ muốn giết muội ấy, rồi lại sợ lộ tẩy mới đến tìm muội! Nha hoàn trong phòng muội có thể làm chứng!”
“Tỷ không có!” Gia Cát Hồng Nhan thẹn quá hoá giận, quát lên: “Như Mộng, muội đúng là nói hưu nói vượn!”
“Đại tỷ muốn giết tam muội cũng không phải một hai lần,” Như Mộng nghĩ đến trao đổi trước đó với Gia Cát Linh Ẩn, tiếp tục nói: “Khi tam muội còn ở chùa, đại tỷ đã mua chuộc lão ni cô, khiến bà ta hạ độc trong thuốc của tam muội, sau đó còn giết ni cô kia diệt khẩu. Còn có lần kia, đại tỷ cùng tam muội đi gặp Lục vương gia, đột nhiên sát thủ của Thanh Ngọc Môn xông ra, cũng là do đại tỷ an bài.”
“Thì ra đại tỷ hận muội như thế. Linh nhi không biết đã làm chuyện gì khiến cho đại tỷ hận muội thấu xương, muốn đẩy muội vào chỗ chết?” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, nói.
“Như Mộng,” Gia Cát Hồng Nhan nhìn chằm chằm Như Mộng, hỏi: “Ngươi nói những lời này, có chứng cớ gì?”
“Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.” Như Mộng nói tiếp: “Thuốc đưa cho lão ni cô kia là muội mua, cũng là muội đi đưa. Sát thủ Thanh Ngọc Môn cũng là đại tỷ kêu muội đi tìm. Muội chính là chứng cớ!”
“Ngươi… Nói cái gì…” Gia Cát Hồng Nhan nhìn Như Mộng, nói năng lộn xộn. Việc này Như Mộng căn bản không biết, trừ phi là Như Mộng tự hãm hại mình, “Ta không có làm, càng không có kêu ngươi đi làm!”
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, muốn giải vây cho Gia Cát Hồng Nhan rồi lại nói không ra lý do.
“Rầm!” Gia Cát Chiêm liền tức giận, vỗ lên thư án một chưởng: “Tiêu Mẫn, việc này thật sao?”
Nhìn thấy vẻ giận dữ của Gia Cát Chiêm, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười. Nàng biết rõ, Gia Cát Chiêm lộ vẻ phẫn nộ cũng không phải bởi vì thương yêu nàng, chẳng qua là bởi vì Gia Cát Hồng Nhan thiếu chút nữa làm cho ông ta mất đi một quân cờ có tiềm lực như vậy.
Đại phu nhân sợ tới mức lập tức quỳ xuống, dập đầu trên đất: “Lão gia, thiếp quả thật không biết sự tình, Hồng Nhan trẻ người non dạ, ông hãy tha thứ cho nó lần này đi, thiếp cam đoan, tuyệt đối không có lần sau!”
“Lần sau?” Khoé miệng Gia Cát Chiêm run rẩy, đi đến trước mặt Gia Cát Hồng Nhan, ‘chát chát’ nặng nề giáng cho Gia Cát Hồng Nhan hai cái tát. Mặt Gia Cát Hồng Nhan lập tức sưng vù lên.
“Nếu hôm nay lão phu không phạt nặng ngươi thì sẽ giải thích với Linh nhi như thế nào?” Hai mắt Gia Cát Chiêm đỏ lên, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan.
“Phụ thân không nên tức giận, Linh nhi tin tưởng đại tỷ cũng là nhất thời hồ đồ.” Gia Cát Linh Ẩn nói: “Phụ thân hãy nể mặt Linh nhi, đừng nên trách tội đại tỷ.”
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn mở miệng cầu tình, Gia Cát Chiêm dịu lại, trong mắt đầy tơ máu, nói: “Lần này ta tạm tha cho các ngươi, trừng phạt nhẹ để răn đe, nếu có lần sau thì đừng trách ta không nể nang! Cấm cửa Hồng Nhan một tháng, không cho phép ra khỏi cửa phòng một bước!” Dù sao ông ta cũng phải chú ý đến mặt mũi của Tiêu gia, cầu tình của Gia Cát Linh Ẩn cũng là cho ông ta một con đường.
“Cám ơn lão gia, Hồng Nhan nhất định không dám!” Đại phu nhân kéo kéo Gia Cát Hồng Nhan.
Gia Cát Hồng Nhan cũng lập tức nói: “Cha, nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi không dám!”
Gia Cát Chiêm nhìn thoáng qua hai người quỳ trên đất, chán ghét nói: “Cút đi!”
Sau khi Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan rời đi, Gia Cát Linh Ẩn cũng rời khỏi. Hôm nay nàng thật sự có chút mệt mỏi.
Gia Cát Linh Ẩn mới vừa quay về Trục Nguyệt Hiên liền nhìn thấy Thanh Y lo lắng đi lên. Thanh Y nói: “Tiểu thư, môn chủ đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn vội vàng hỏi.
“Vết thương cũ của môn chủ tái phát, kinh mạch toàn thân đều bị phong bế, lần này tái phát vô cùng nghiêm trọng, cho dù thần y cũng khoogn đủ sức cứu chữa!” Vẻ mặt Thanh Y lo lắng sốt ruột.
“Tại sao có thể như vậy? Thương Y ở đâu?”
“Ở bên trong!” Thanh Y chỉ chỉ bên trong phòn:. “Môn chủ tới tìm tiểu thư đã lâu, biết được tiểu thư tiến cung, muốn chờ tiểu thư trở về, không ngờ bỗng nhiên miệng liền thổ huyết, ngất đi!”
Gia Cát Linh Ẩn lập tức đi vào phòng, nhìn thấy Thương Y đang nằm trên trường kỷ. Trên mặt y không có huyết sắc, khoé miệng còn có một chút vết máu, mắt nhằm nghiền giống như đang ngủ say.
“Tại sao có thể như vậy? Tái phát nhanh như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Chỉ sợ là lần trước môn chủ ra ngoài, vì lo lắng cho an nguy của tiểu thư, muốn mau chóng giải quyết rắc rồi rồi vội vã trở về, cho nên đã thúc đẩy nội lực cực lớn, khiến cho thân thể không đủ sức chịu đựng, mới làm cho nội thương phát tác.” Thanh Y giải thích.
“Mộc Tê, lấy bút mực đến!” Gia Cát Linh Ẩn vội vàng nói.
Mộc Tê đưa bút mực tới. Gia Cát Linh Ẩn mở giấy Tuyên Thành ra, nhanh chóng vẽ vòng quanh trên giấy một bức bản đồ, đưa cho Thanh Y: “Ngươi đi tìm nơi này, tên là Linh Sơn. Ở trên đỉnh núi Linh Sơn từng có một vị cao nhân ở ẩn, sau khi vị cao nhân qua đời, ở nơi này lưu lại một gốc Thánh Tuyết Đơn, mau lấy nó về đây!”
“Thánh Tuyết Đơn?” Thanh Y giật mình hỏi: “Trên đời thật sự có Thánh Tuyết Đơn? Làm sao Tam tiểu thư biết được nơi đó sẽ có Thánh Tuyết Đơn?”
“Ngươi không cần biết làm sao mà ta biết được. Tóm lại, ngươi tới nơi đó nhất định sẽ tìm được! Mau đi đi! Còn nữa, Linh Sơn nhiều dã thú hung mãnh, ngươi nhất định phải chú ý an toàn!”
“Vâng! Ta tất nhiên là tin tưởng Tam tiểu thư, nhưng mà ta đi rồi, an toàn của Tam tiểu thư…”
“Còn có Kinh Phong ở đây, ngươi mau đi đi!”
“Kẻ thù của môn chủ đại nhân không ít, nếu bọn chúng biết tin tức môn chủ bị hôn mê, nhất định sẽ đến báo thù. Trong khoảng thời gian này vẫn xin Tam tiểu thư để cho môn chủ ở lại phủ Thừa tướng, miễn cho để lộ tin tức.”
“Đó là dĩ nhiên. Ta tuyệt đối bảo đảm an toàn của hắn! Ngươi dọc đường cẩn thận!”
“Ta đây đi trước!” Thanh Y đi tới trước mặt Kinh Phong, nghiêm túc nói: “Tiểu quỷ, an nguy của môn chủ đại nhân cũng xin nhờ ngươi, coi như Thanh Y ta nợ ngươi một ân tình!”
“Yên tâm đi.” Kinh Phong nghiêm túc nói.
Thanh Y gật gật đầu, phi thân nhảy ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, bay về hướng Linh Sơn.
“Mộc Tê, từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào đến Trục Nguyệt Hiên đều ngăn ở ngoài cửa, không có sự đồng ý của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tiến vào.” Gia Cát Linh Ẩn dặn dò nói.
“Dạ, tiểu thư.”
Gia Cát Linh Ẩn để cho Kinh Phong ôm Thương Y đến trên giường, sau đó múc một thau nước sạch, nhẹ nhàng lau vết máu ở khoé miệng của Thương Y, “Ngươi này thật vụng về, có muốn nhìn xem hiện tại mình xấu bao nhiêu? Ngươi nhất định phải kiên trì, Thanh Y sẽ nhanh chóng trở về! Ăn xong Thánh Tuyết Đơn, ngươi sẽ tốt lên.”
Gia Cát Linh Ẩn nghĩ đến bởi vì Thương Y bận tâm đến an nguy của nàng, muốn trở về mau một chút, mới biến thành cái dạng này như bây giờ, cho nên nàng liền không ngừng tự trách. Giữa bọn họ chỉ là giao dịch mà thôi, sao lại đáng để liều tánh mạng.
Kinh Phong đi vào trong viện, phát đi một tín hiệu cho trong cung. Rất nhanh, Sở Lăng Thiên đến Trục Nguyệt Hiên.
“Chuyện gì xảy ra? Gọi ta tới đây gấp như vậy, Tam tiểu thư có nguy hiểm sao?” Sở Lăng Thiên hỏi.
Kinh Phong lén liếc mắt một cái xem thường, nói: “Không phải Tam tiểu thư, là Thương Y môn chủ, bệnh cũ tái phát, đã lâm vào hôn mê.”
“Mau dẫn ta đi nhìn xem!”
Nhìn thấy Sở Lăng Thiên đến đây, Gia Cát Linh Ẩn thoáng cảm thấy an tâm một ít. Nàng ỷ lại vào Sở Lăng Thiên, ngay cả bản thân mình cũng không nhận thấy được. Sở Lăng Thiên bắt mạch của Thương Y, chân mày nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói: “Lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần trước!”
“Thanh Y đã đi Linh Sơn lấy Thánh Tuyết Đơn, hy vọng còn kịp.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Thánh Tuyết Đơn?” Con ngươi Sở Lăng Thiên sáng ngời, “Có vị danh y nói qua, thương thế của Thương Y không phải Thánh Tuyết Đơn thì không thể trị. Nhưng Thánh Tuyết Đơn này vẫn luôn là thứ trong truyền thuyết, chưa chắc là thật.”
“Là thật.” Gia Cát Linh Ẩn kiên định nói: “Ngay tại Linh Sơn!”
Tuy rằng nghe buồn cười như thế, nhưng Sở Lăng Thiên lại không chút do dự lựa chọn tin tưởng Gia Cát Linh Ẩn, trong ánh mắt lo lắng xuất hiện một tia hy vọng: “Thương Y thật sự là một tên mạng lớn, thứ tốt như vậy lại có thể để cho hắn đụng tới.” Nói xong, Sở Lăng Thiên lấy ra từ trong ngực một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc xanh lục, cạy mở miệng của Thương Y, nhét vào.
“Tỷ không có!” Gia Cát Hồng Nhan thẹn quá hoá giận, quát lên: “Như Mộng, muội đúng là nói hưu nói vượn!”
“Đại tỷ muốn giết tam muội cũng không phải một hai lần,” Như Mộng nghĩ đến trao đổi trước đó với Gia Cát Linh Ẩn, tiếp tục nói: “Khi tam muội còn ở chùa, đại tỷ đã mua chuộc lão ni cô, khiến bà ta hạ độc trong thuốc của tam muội, sau đó còn giết ni cô kia diệt khẩu. Còn có lần kia, đại tỷ cùng tam muội đi gặp Lục vương gia, đột nhiên sát thủ của Thanh Ngọc Môn xông ra, cũng là do đại tỷ an bài.”
“Thì ra đại tỷ hận muội như thế. Linh nhi không biết đã làm chuyện gì khiến cho đại tỷ hận muội thấu xương, muốn đẩy muội vào chỗ chết?” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, nói.
“Như Mộng,” Gia Cát Hồng Nhan nhìn chằm chằm Như Mộng, hỏi: “Ngươi nói những lời này, có chứng cớ gì?”
“Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.” Như Mộng nói tiếp: “Thuốc đưa cho lão ni cô kia là muội mua, cũng là muội đi đưa. Sát thủ Thanh Ngọc Môn cũng là đại tỷ kêu muội đi tìm. Muội chính là chứng cớ!”
“Ngươi… Nói cái gì…” Gia Cát Hồng Nhan nhìn Như Mộng, nói năng lộn xộn. Việc này Như Mộng căn bản không biết, trừ phi là Như Mộng tự hãm hại mình, “Ta không có làm, càng không có kêu ngươi đi làm!”
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, muốn giải vây cho Gia Cát Hồng Nhan rồi lại nói không ra lý do.
“Rầm!” Gia Cát Chiêm liền tức giận, vỗ lên thư án một chưởng: “Tiêu Mẫn, việc này thật sao?”
Nhìn thấy vẻ giận dữ của Gia Cát Chiêm, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười. Nàng biết rõ, Gia Cát Chiêm lộ vẻ phẫn nộ cũng không phải bởi vì thương yêu nàng, chẳng qua là bởi vì Gia Cát Hồng Nhan thiếu chút nữa làm cho ông ta mất đi một quân cờ có tiềm lực như vậy.
Đại phu nhân sợ tới mức lập tức quỳ xuống, dập đầu trên đất: “Lão gia, thiếp quả thật không biết sự tình, Hồng Nhan trẻ người non dạ, ông hãy tha thứ cho nó lần này đi, thiếp cam đoan, tuyệt đối không có lần sau!”
“Lần sau?” Khoé miệng Gia Cát Chiêm run rẩy, đi đến trước mặt Gia Cát Hồng Nhan, ‘chát chát’ nặng nề giáng cho Gia Cát Hồng Nhan hai cái tát. Mặt Gia Cát Hồng Nhan lập tức sưng vù lên.
“Nếu hôm nay lão phu không phạt nặng ngươi thì sẽ giải thích với Linh nhi như thế nào?” Hai mắt Gia Cát Chiêm đỏ lên, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan.
“Phụ thân không nên tức giận, Linh nhi tin tưởng đại tỷ cũng là nhất thời hồ đồ.” Gia Cát Linh Ẩn nói: “Phụ thân hãy nể mặt Linh nhi, đừng nên trách tội đại tỷ.”
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn mở miệng cầu tình, Gia Cát Chiêm dịu lại, trong mắt đầy tơ máu, nói: “Lần này ta tạm tha cho các ngươi, trừng phạt nhẹ để răn đe, nếu có lần sau thì đừng trách ta không nể nang! Cấm cửa Hồng Nhan một tháng, không cho phép ra khỏi cửa phòng một bước!” Dù sao ông ta cũng phải chú ý đến mặt mũi của Tiêu gia, cầu tình của Gia Cát Linh Ẩn cũng là cho ông ta một con đường.
“Cám ơn lão gia, Hồng Nhan nhất định không dám!” Đại phu nhân kéo kéo Gia Cát Hồng Nhan.
Gia Cát Hồng Nhan cũng lập tức nói: “Cha, nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi không dám!”
Gia Cát Chiêm nhìn thoáng qua hai người quỳ trên đất, chán ghét nói: “Cút đi!”
Sau khi Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan rời đi, Gia Cát Linh Ẩn cũng rời khỏi. Hôm nay nàng thật sự có chút mệt mỏi.
Gia Cát Linh Ẩn mới vừa quay về Trục Nguyệt Hiên liền nhìn thấy Thanh Y lo lắng đi lên. Thanh Y nói: “Tiểu thư, môn chủ đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn vội vàng hỏi.
“Vết thương cũ của môn chủ tái phát, kinh mạch toàn thân đều bị phong bế, lần này tái phát vô cùng nghiêm trọng, cho dù thần y cũng khoogn đủ sức cứu chữa!” Vẻ mặt Thanh Y lo lắng sốt ruột.
“Tại sao có thể như vậy? Thương Y ở đâu?”
“Ở bên trong!” Thanh Y chỉ chỉ bên trong phòn:. “Môn chủ tới tìm tiểu thư đã lâu, biết được tiểu thư tiến cung, muốn chờ tiểu thư trở về, không ngờ bỗng nhiên miệng liền thổ huyết, ngất đi!”
Gia Cát Linh Ẩn lập tức đi vào phòng, nhìn thấy Thương Y đang nằm trên trường kỷ. Trên mặt y không có huyết sắc, khoé miệng còn có một chút vết máu, mắt nhằm nghiền giống như đang ngủ say.
“Tại sao có thể như vậy? Tái phát nhanh như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Chỉ sợ là lần trước môn chủ ra ngoài, vì lo lắng cho an nguy của tiểu thư, muốn mau chóng giải quyết rắc rồi rồi vội vã trở về, cho nên đã thúc đẩy nội lực cực lớn, khiến cho thân thể không đủ sức chịu đựng, mới làm cho nội thương phát tác.” Thanh Y giải thích.
“Mộc Tê, lấy bút mực đến!” Gia Cát Linh Ẩn vội vàng nói.
Mộc Tê đưa bút mực tới. Gia Cát Linh Ẩn mở giấy Tuyên Thành ra, nhanh chóng vẽ vòng quanh trên giấy một bức bản đồ, đưa cho Thanh Y: “Ngươi đi tìm nơi này, tên là Linh Sơn. Ở trên đỉnh núi Linh Sơn từng có một vị cao nhân ở ẩn, sau khi vị cao nhân qua đời, ở nơi này lưu lại một gốc Thánh Tuyết Đơn, mau lấy nó về đây!”
“Thánh Tuyết Đơn?” Thanh Y giật mình hỏi: “Trên đời thật sự có Thánh Tuyết Đơn? Làm sao Tam tiểu thư biết được nơi đó sẽ có Thánh Tuyết Đơn?”
“Ngươi không cần biết làm sao mà ta biết được. Tóm lại, ngươi tới nơi đó nhất định sẽ tìm được! Mau đi đi! Còn nữa, Linh Sơn nhiều dã thú hung mãnh, ngươi nhất định phải chú ý an toàn!”
“Vâng! Ta tất nhiên là tin tưởng Tam tiểu thư, nhưng mà ta đi rồi, an toàn của Tam tiểu thư…”
“Còn có Kinh Phong ở đây, ngươi mau đi đi!”
“Kẻ thù của môn chủ đại nhân không ít, nếu bọn chúng biết tin tức môn chủ bị hôn mê, nhất định sẽ đến báo thù. Trong khoảng thời gian này vẫn xin Tam tiểu thư để cho môn chủ ở lại phủ Thừa tướng, miễn cho để lộ tin tức.”
“Đó là dĩ nhiên. Ta tuyệt đối bảo đảm an toàn của hắn! Ngươi dọc đường cẩn thận!”
“Ta đây đi trước!” Thanh Y đi tới trước mặt Kinh Phong, nghiêm túc nói: “Tiểu quỷ, an nguy của môn chủ đại nhân cũng xin nhờ ngươi, coi như Thanh Y ta nợ ngươi một ân tình!”
“Yên tâm đi.” Kinh Phong nghiêm túc nói.
Thanh Y gật gật đầu, phi thân nhảy ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, bay về hướng Linh Sơn.
“Mộc Tê, từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào đến Trục Nguyệt Hiên đều ngăn ở ngoài cửa, không có sự đồng ý của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tiến vào.” Gia Cát Linh Ẩn dặn dò nói.
“Dạ, tiểu thư.”
Gia Cát Linh Ẩn để cho Kinh Phong ôm Thương Y đến trên giường, sau đó múc một thau nước sạch, nhẹ nhàng lau vết máu ở khoé miệng của Thương Y, “Ngươi này thật vụng về, có muốn nhìn xem hiện tại mình xấu bao nhiêu? Ngươi nhất định phải kiên trì, Thanh Y sẽ nhanh chóng trở về! Ăn xong Thánh Tuyết Đơn, ngươi sẽ tốt lên.”
Gia Cát Linh Ẩn nghĩ đến bởi vì Thương Y bận tâm đến an nguy của nàng, muốn trở về mau một chút, mới biến thành cái dạng này như bây giờ, cho nên nàng liền không ngừng tự trách. Giữa bọn họ chỉ là giao dịch mà thôi, sao lại đáng để liều tánh mạng.
Kinh Phong đi vào trong viện, phát đi một tín hiệu cho trong cung. Rất nhanh, Sở Lăng Thiên đến Trục Nguyệt Hiên.
“Chuyện gì xảy ra? Gọi ta tới đây gấp như vậy, Tam tiểu thư có nguy hiểm sao?” Sở Lăng Thiên hỏi.
Kinh Phong lén liếc mắt một cái xem thường, nói: “Không phải Tam tiểu thư, là Thương Y môn chủ, bệnh cũ tái phát, đã lâm vào hôn mê.”
“Mau dẫn ta đi nhìn xem!”
Nhìn thấy Sở Lăng Thiên đến đây, Gia Cát Linh Ẩn thoáng cảm thấy an tâm một ít. Nàng ỷ lại vào Sở Lăng Thiên, ngay cả bản thân mình cũng không nhận thấy được. Sở Lăng Thiên bắt mạch của Thương Y, chân mày nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói: “Lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần trước!”
“Thanh Y đã đi Linh Sơn lấy Thánh Tuyết Đơn, hy vọng còn kịp.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Thánh Tuyết Đơn?” Con ngươi Sở Lăng Thiên sáng ngời, “Có vị danh y nói qua, thương thế của Thương Y không phải Thánh Tuyết Đơn thì không thể trị. Nhưng Thánh Tuyết Đơn này vẫn luôn là thứ trong truyền thuyết, chưa chắc là thật.”
“Là thật.” Gia Cát Linh Ẩn kiên định nói: “Ngay tại Linh Sơn!”
Tuy rằng nghe buồn cười như thế, nhưng Sở Lăng Thiên lại không chút do dự lựa chọn tin tưởng Gia Cát Linh Ẩn, trong ánh mắt lo lắng xuất hiện một tia hy vọng: “Thương Y thật sự là một tên mạng lớn, thứ tốt như vậy lại có thể để cho hắn đụng tới.” Nói xong, Sở Lăng Thiên lấy ra từ trong ngực một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc xanh lục, cạy mở miệng của Thương Y, nhét vào.
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Gia Cát Linh Ẩn - Chương 69: Nếu muốn người ta không biết,trừ phi mình đừng làm,Gia Cát Linh Ẩn
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!