Gia Cát Linh Ẩn - Chương 301: Nàng nhẫn tâm tổn thương tim ta
青梅 | Chat Online | |
26/07/2019 19:35:02 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
96 lượt xem
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 302: Lại nổi phong ba (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 303: Ta không phải là chủ mẫu của các ngươi (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 300: Khoảng cách (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 299: Nàng đang quan tâm ta? (Truyện ngôn tình)
Từ lúc nàng đến địa cung đã có người bắt đầu tính kế. Nàng ước gì thương thế có thể nhanh khỏi để đi thăm dò tìm ra manh mối.
“Linh nhi, Linh nhi.” Bên ngoài truyền đến tiếng của nam nhân, còn có tiếng của Kinh Phong, “Môn chủ Thương Y, người không thể vào, đó là phòng ngủ của gia cùng tiểu thư.”
“Tránh ra, tránh ra!”
“Linh nhi, đỡ hơn chút nào chưa? Là tên khốn nào hại ngươi thành như vậy?” Thương Y vừa nói vừa chạy vào, nhìn thấy sắc mặt của Gia Cát Linh Ẩn càng đau lòng không thôi, “Sở Lăng Thiên đâu? Sức khỏe ngươi còn yếu như vậy sao không thấy hắn?”
“Môn chủ, gia có chuyện quan trọng trong quân.”
“Hừ! Chuyện quan trọng gì còn hơn cả Linh nhi chứ.” Thương Y đau lòng đến đứng ngồi không yên, “Linh nhi, theo ta về Thanh Ngọc Môn dưỡng thương đi.”
“Thương Y.” Nhìn thấy y vươn tay ra, nàng đưa tay đánh đi, “Đừng làm quá lên, ta chỉ bị thương một chút mà thôi.”
“Một chút? Ngươi còn giấu ta, cho ta xem.” Nói xong, bất chấp nam nữ khác biệt, vội xốc chăn của nàng lên, nhìn thấy băng vải cột trên chân nàng, y lấy tay sờ sờ, “Đau không ?”
“Không đau.”
“Còn gạt ta.” Thương Y không hề cố kỵ mà ngồi xuống mép giường, đặt chân nàng lên đùi y, thật cẩn thận mở băng vải ra. Gia Cát Linh Ẩn cũng không dám động, vừa động liền cảm thấy đau nhói.
“Đừng động đậy.” Trong con mắt Thương Y tràn đầy đau lòng, nàng đau, y cũng đau. Mở băng vải ra, miệng vết thương rõ ràng trên chân nàng, y nhíu chặt mày, “Sao lại biến thành như vậy? Thanh Y, tới đây.”
Thanh Y đang kình nhau với Kinh Phong, nghe được tiếng gầm của y liền không dám hàm hồ, lập tức đi tới cạnh cửa, “Môn chủ, có phân phó gì?”
“Đi điều tra xem ai làm Linh nhi bị thương.”
“Vâng, môn chủ.”
“Thương Y, ta không sao, ngươi về đi.” Gia Cát Linh Ẩn ra hiệu cho Nguyệt Lan giúp mình dời chân đi, nửa đêm xuất hiện một nam nhân trong phòng ngủ của mình sẽ rất là không tốt.
“Không được cử động, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Thương Y lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, đổ một ít ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của nàng.
Vì thế, lúc Sở Lăng Thiên tiến vào liền thấy được cảnh tượng thế này: chân của Gia Cát Linh Ẩn được Thương Y ôm vào trong ngực. Thương Y đang xoa bóp chân nàng, còn nàng thì không hề cự tuyệt.
Cảm giác được hàn khí xâm lấn, Thương Y giương mắt nhìn, vẫn không hề để ý.
“Buông nàng ra!” Giọng Sở Lăng Thiên lạnh lùng, như là đang tuyên án tử hình cho hai người.
“Đợi một chút.” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên trở về, Thương Y thu hồi lại vẻ mặt nghiền ngẫm, nói với Nguyệt Lan, “Giúp tiểu thư ngươi băng bó lại đi.” Đi đến trước mặt Sở Lăng Thiên, kéo y đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy? Linh nhi bị thương thành như vậy ngươi không ở bên cạnh chăm sóc nàng lại nói là trong quân có chuyện quan trọng, nói cho ta biết là chuyện quan trọng gì?” Kéo y ra ngoài xong, Thương Y liền chất vấn.
Sở Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, “Ngươi nửa đêm chạy đến phủ của ta, còn đụng chạm thân mật với vương phi của ta, ngươi lấy thân phận gì mà chất vấn ta?”
“Sở Lăng Thiên, chắc ngươi còn nhớ ta đã từng nói, nếu ngươi đối xử với nàng không tốt, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đoạt lấy nàng. Nhưng mà ngươi nghĩ lại xem, ở cùng với ngươi nàng chịu bao nhiêu thương tổn? Ngươi chăm sóc nàng như vậy, đối xử tốt với nàng như vậy sao?” Thương Y càng nói càng giận, gắt gao nắm chặt tay nắm tay, vận sức chờ phát động.
“Thương Y, ta nói lại lần nữa, nàng là vương phi của ta, đời này đều là vậy.”
“Sở Lăng Thiên, không nên tự tin quá mức, tính cách của Linh nhi ngươi rõ ràng hơn ai hết, nàng là người kiêu ngạo, có lòng tự trọng đến cỡ nào, lần này ngươi tổn thương nàng, để xme sau này ngươi làm sao đối mặt với nàng. Nếu ngươi thực sự yêu thương nàng, bây giờ liền đi vào chăm sóc cho nàng cho tốt, đừng nói bận này bận nọ nữa, đều là lấy cớ. Ngươi đang giận nàng cái gì? Giận nàng biến mẫu thân ngươi thành như vậy sao? Giận nàng lúc đó ở cùng với Sở Lăng Hiên sao? Ngươi nghĩ lại xem có phải là nàng muốn như vậy không? Nếu như có lựa chọn khác nàng sẽ trơ mắt để những chuyện này xảy ra sao?” Thương Y túm lấy áo của Sở Lăng Thiên.
“Phụt!” Sở Lăng Thiên phun ra ngụm máu.
Thương Y kinh ngạc, hạ nắm đấm xuống, “Ngươi bị thương? Sao lại bị thương?”
“Tiểu thư, người không được ra ngoài.” Trong phòng truyền đến tiếng của Nguyệt Lan.
“Phá Trận, quay về quân doanh.” Sở Lăng Thiên hốt hoảng xoay người, y không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, không thể để nàng biết y bị thương đến mức suy yếu như thế này được.
“Vương gia.” Ưng tổng quản mang theo một người trung niên tiến vào, Sở Lăng Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là tổng quản của Lục vương phủ.
“Điện hạ, nô tài phụng mệnh Lục điện hạ mang thuốc đến cho vương phi nương nương.”
Sở Lăng Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, ông đưa thuốc đang cầm trong tay cho Ưng tổng quản xong vội vàng cáo từ. Tay Ưng tổng quản cầm lấy lọ thuốc, không biết nên làm cái gì bây giờ. Sở Lăng Thiên nhìn ông một cái, ông lập tức ném lọ thuốc sang một bên.
Là thật, nàng thực sự báo cho Thương Y cùng Sở Lăng Hiên. Khóe miệng Sở Lăng Thiên hiện lên nụ cười chua xót, xem ra y trở về không đúng lúc rồi.
Gia Cát Linh Ẩn đi ra liền nhìn thấy bóng lưng dứt khoát rời đi của y, y trở về, một câu cũng không nói với nàng, cứ như vậy mà đi. Nàng rốt cuộc là gây nên tội ác tày trời gì mà y lại đối xử với nàng như vậy. Lòng của nàng trào dâng chua xót, càng nghĩ càng muốn điều tra ra được chân tướng ngày hôm đó.
“Thương Y, có loại thuốc gì có thể làm cho ta nhanh chóng khỏe lên được không?”
“Linh nhi, thuốc có hiệu quả đặc biệt thì cũng sẽ có tác dụng phụ, ngươi vẫn nên an tâm dưỡng thương là được rồi.”
“Ta cần phải nhanh chóng điều tra rõ chân tướng.”
“Ta giúp ngươi điều tra.”
“Ta muốn đích thân đi.”
“Được rồi.” Thương Y không thể cưỡng cầu được nàng, đành lấy ra một viên thuốc, “Ăn nó vào trong vòng một ngày miệng vết thương sẽ vô cùng đau đớn, sau đó miệng vết thương sẽ nhanh hồi phục.”
“Ngươi nói tác dụng phụ chính là đau?”
“Ngươi không sợ đau?”
“Đau thì tính là gì?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, kiếp trước, nàng còn đau gấp ngàn lần so với vết thương này nàng còn chịu được. Dứt lời, nàng không chút do dự ăn viên thuốc.
Ngay lập tức, miệng vết thương đau đến mức cơn đau truyền khắp toàn thân, từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán nàng. Nàng gắt gao cầm lấy tay Nguyệt Lan, “Đỡ ta vào trong.”
“Vâng, tiểu thư.” Nguyệt Lan cảm giác móng tay của nàng sắp cắm vào da thịt mình, xưa nay tiểu thư rất cứng cỏi, nhất định là rất đau nên mới như vậy.
“Linh nhi…” Trong lòng Thương Y rối như tơ vò, giờ phút này y hận không thể đánh cho Sở Lăng Thiên một trận để phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Gia Cát Linh Ẩn xoay người, lạnh nhạt cười, “Ta không sao, ngươi trở về đi, đau một chút như thế này ta có thể chịu được.” Sự đau đớn trong lòng so với sự đau đớn ngoài thân thể còn dữ dội hơn nhiều.
Sở Lăng Thiên im lặng, Phá Trận cũng im lặng, không nói một lời. Trong lòng hắn lo lắng không thôi, nghĩ đến lần này gia trở về hai người có thể trở lại như trước, không ngờ tới lại thấy một màn này, sau đó lại gặp được tổng quản của Lục vương phủ mang thuốc đến, việc này khiến mọi chuyện càng nguy hơn nữa.
“Gia, vừa rồi có lẽ là trùng hợp. Người nên tin tưởng tiểu thư.”
“Phá Trận, bản vương tin tưởng vào những gì chính mắt mình nhìn thấy.”
“Nhưng mà hình như tiểu thư rất đau lòng.”
Sở Lăng Thiên không nói tiếp, triệu một phó tướng đến, bảo hắn chuẩn bị một chút, mấy ngày sắp tới sẽ có mật thám từ nước Tinh Long trở về, sắp xếp lại tin tức thăm dò về.
“Gia, không ổn, không ổn rồi!” Sở Lăng Thiên đang chuẩn bị nghỉ ngơi liền thấy Kinh Phong vừa chạy vừa hô, “Tiểu thư…”
“Soạt!” Sở Lăng Thiên bỗng nhiên đứng lên, đánh đổ một chén trà, “Linh nhi làm sao?”
“Tiểu thư đau đến ngất đi rồi.”
“Sao lại thế?” Sở Lăng Thiên vừa đi ra ngoài vừa hỏi, “Phá Trận, chuẩn bị ngựa.”
“Gia, thương thế của người… hay là dùng xe ngựa?”
“Chuẩn bị ngựa!”
Kinh Phong nhìn thấy sắc mặt của chủ tử khiến người ta phải sợ hãi, cẩn thận nói, “Tiểu thư nói muốn nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện liền đòi uống thuốc của Thương Y môn chủ, Thương Y môn chủ nói loại thuốc này sau khi uống vào, trong vòng một ngày miệng vết thương sẽ vô cùng đau đớn, tiểu thư vẫn khăng khăng uống. Thân thể tiểu thư vốn suy yếu, lại thêm những đau đớn này liền khiến tiểu thư bất tỉnh.”
“Thương Y, tên khốn nhà ngươi, dám đưa cho nàng loại thuốc này!”
Ba người xoay người lên ngựa, lập tức tiến về Thất vương phủ. Xuống ngựa, Sở Lăng Thiên uống vào một viên thuốc, tạm thời ngăn chặn cơn đau đến lục phủ ngũ tạng. Kinh Phong cùng Phá Trận liếc nhau, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu, cần gì tra tấn lẫn nhau như vậy?
“Vương gia, người trở về thì tốt rồi.” Nguyệt Lan đang lo lắng không yên, nhìn thấy Sở Lăng Thiên, tâm tình lập tức được buông lỏng, “Vương gia, người mau xem tiểu thư thế nào, nô tỳ gọi kiểu gì cũng không tỉnh.”
Sở Lăng Thiên đã vội đến mức đi vào trước giường, ôm nàng vào trong ngực, trong lòng quặn thắt. Sắc mặt tái nhợt của nàng ánh vào con ngươi đen của y, chạm đến thân thể gầy yếu của nàng, tự trách cùng áy náy liền trào dâng trong lòng.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta phải vận khí giảm bớt đau đớn cho nàng.”
“Gia, người bị thương!” Phá Trận lập tức nói, “Không thể lại dùng nội lực, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Đi ra ngoài.” Sự uy nghiêm trong giọng nói khiến người khác không dám chần chờ, “Cơ thể của bản vương tự bản vương hiểu rõ!”
Kinh Phong kéo Phá Trận cùng Nguyệt Lan, ý bảo bọn họ ra ngoài, hắn nhìn ra được đây chính là trừng phạt của gia dành cho mình. Điều này chứng tỏ gia vẫn rất yêu thương tiểu thư.
Trên giường, đem thân thể nàng tựa vào trước ngực mình, dùng hai tay chống đỡ, đưa chân khí vào trong cơ thể nàng, sắc mặt nàng dần dần chuyển biến tốt hơn. Sau nửa canh giờ, y thu hồi hai tay, lau vết máu nơi khóe miệng, đặt thân thể của nàng nằm lên giường, đắp chăn lại cẩn thận.
Vuốt ve khuôn mặt của nàng, trên mặt y rốt cục cũng có nụ cười, “Nha đầu ngốc, thật đúng là không để vi phu bớt lo mà. Lá gan nàng lớn thật, dám gọi hai người kia đến phủ để trêu chọc ta. Biết rõ vi phu lo lắng cho nàng như vậy, yêu nàng như vậy, nàng vẫn nhẫn tâm tổn thương tim ta? Phải nhanh chóng khỏe lên.”
Nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên khóe miệng của nàng, vuốt ve tóc nàng một chút, lúc này mới xoay người rời đi. Lần này y để Phá Trận ở lại.
“Linh nhi, Linh nhi.” Bên ngoài truyền đến tiếng của nam nhân, còn có tiếng của Kinh Phong, “Môn chủ Thương Y, người không thể vào, đó là phòng ngủ của gia cùng tiểu thư.”
“Tránh ra, tránh ra!”
“Linh nhi, đỡ hơn chút nào chưa? Là tên khốn nào hại ngươi thành như vậy?” Thương Y vừa nói vừa chạy vào, nhìn thấy sắc mặt của Gia Cát Linh Ẩn càng đau lòng không thôi, “Sở Lăng Thiên đâu? Sức khỏe ngươi còn yếu như vậy sao không thấy hắn?”
“Môn chủ, gia có chuyện quan trọng trong quân.”
“Hừ! Chuyện quan trọng gì còn hơn cả Linh nhi chứ.” Thương Y đau lòng đến đứng ngồi không yên, “Linh nhi, theo ta về Thanh Ngọc Môn dưỡng thương đi.”
“Thương Y.” Nhìn thấy y vươn tay ra, nàng đưa tay đánh đi, “Đừng làm quá lên, ta chỉ bị thương một chút mà thôi.”
“Một chút? Ngươi còn giấu ta, cho ta xem.” Nói xong, bất chấp nam nữ khác biệt, vội xốc chăn của nàng lên, nhìn thấy băng vải cột trên chân nàng, y lấy tay sờ sờ, “Đau không ?”
“Không đau.”
“Còn gạt ta.” Thương Y không hề cố kỵ mà ngồi xuống mép giường, đặt chân nàng lên đùi y, thật cẩn thận mở băng vải ra. Gia Cát Linh Ẩn cũng không dám động, vừa động liền cảm thấy đau nhói.
“Đừng động đậy.” Trong con mắt Thương Y tràn đầy đau lòng, nàng đau, y cũng đau. Mở băng vải ra, miệng vết thương rõ ràng trên chân nàng, y nhíu chặt mày, “Sao lại biến thành như vậy? Thanh Y, tới đây.”
Thanh Y đang kình nhau với Kinh Phong, nghe được tiếng gầm của y liền không dám hàm hồ, lập tức đi tới cạnh cửa, “Môn chủ, có phân phó gì?”
“Đi điều tra xem ai làm Linh nhi bị thương.”
“Vâng, môn chủ.”
“Thương Y, ta không sao, ngươi về đi.” Gia Cát Linh Ẩn ra hiệu cho Nguyệt Lan giúp mình dời chân đi, nửa đêm xuất hiện một nam nhân trong phòng ngủ của mình sẽ rất là không tốt.
“Không được cử động, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Thương Y lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, đổ một ít ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của nàng.
Vì thế, lúc Sở Lăng Thiên tiến vào liền thấy được cảnh tượng thế này: chân của Gia Cát Linh Ẩn được Thương Y ôm vào trong ngực. Thương Y đang xoa bóp chân nàng, còn nàng thì không hề cự tuyệt.
Cảm giác được hàn khí xâm lấn, Thương Y giương mắt nhìn, vẫn không hề để ý.
“Buông nàng ra!” Giọng Sở Lăng Thiên lạnh lùng, như là đang tuyên án tử hình cho hai người.
“Đợi một chút.” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên trở về, Thương Y thu hồi lại vẻ mặt nghiền ngẫm, nói với Nguyệt Lan, “Giúp tiểu thư ngươi băng bó lại đi.” Đi đến trước mặt Sở Lăng Thiên, kéo y đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy? Linh nhi bị thương thành như vậy ngươi không ở bên cạnh chăm sóc nàng lại nói là trong quân có chuyện quan trọng, nói cho ta biết là chuyện quan trọng gì?” Kéo y ra ngoài xong, Thương Y liền chất vấn.
Sở Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, “Ngươi nửa đêm chạy đến phủ của ta, còn đụng chạm thân mật với vương phi của ta, ngươi lấy thân phận gì mà chất vấn ta?”
“Sở Lăng Thiên, chắc ngươi còn nhớ ta đã từng nói, nếu ngươi đối xử với nàng không tốt, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đoạt lấy nàng. Nhưng mà ngươi nghĩ lại xem, ở cùng với ngươi nàng chịu bao nhiêu thương tổn? Ngươi chăm sóc nàng như vậy, đối xử tốt với nàng như vậy sao?” Thương Y càng nói càng giận, gắt gao nắm chặt tay nắm tay, vận sức chờ phát động.
“Thương Y, ta nói lại lần nữa, nàng là vương phi của ta, đời này đều là vậy.”
“Sở Lăng Thiên, không nên tự tin quá mức, tính cách của Linh nhi ngươi rõ ràng hơn ai hết, nàng là người kiêu ngạo, có lòng tự trọng đến cỡ nào, lần này ngươi tổn thương nàng, để xme sau này ngươi làm sao đối mặt với nàng. Nếu ngươi thực sự yêu thương nàng, bây giờ liền đi vào chăm sóc cho nàng cho tốt, đừng nói bận này bận nọ nữa, đều là lấy cớ. Ngươi đang giận nàng cái gì? Giận nàng biến mẫu thân ngươi thành như vậy sao? Giận nàng lúc đó ở cùng với Sở Lăng Hiên sao? Ngươi nghĩ lại xem có phải là nàng muốn như vậy không? Nếu như có lựa chọn khác nàng sẽ trơ mắt để những chuyện này xảy ra sao?” Thương Y túm lấy áo của Sở Lăng Thiên.
“Phụt!” Sở Lăng Thiên phun ra ngụm máu.
Thương Y kinh ngạc, hạ nắm đấm xuống, “Ngươi bị thương? Sao lại bị thương?”
“Tiểu thư, người không được ra ngoài.” Trong phòng truyền đến tiếng của Nguyệt Lan.
“Phá Trận, quay về quân doanh.” Sở Lăng Thiên hốt hoảng xoay người, y không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, không thể để nàng biết y bị thương đến mức suy yếu như thế này được.
“Vương gia.” Ưng tổng quản mang theo một người trung niên tiến vào, Sở Lăng Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là tổng quản của Lục vương phủ.
“Điện hạ, nô tài phụng mệnh Lục điện hạ mang thuốc đến cho vương phi nương nương.”
Sở Lăng Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, ông đưa thuốc đang cầm trong tay cho Ưng tổng quản xong vội vàng cáo từ. Tay Ưng tổng quản cầm lấy lọ thuốc, không biết nên làm cái gì bây giờ. Sở Lăng Thiên nhìn ông một cái, ông lập tức ném lọ thuốc sang một bên.
Là thật, nàng thực sự báo cho Thương Y cùng Sở Lăng Hiên. Khóe miệng Sở Lăng Thiên hiện lên nụ cười chua xót, xem ra y trở về không đúng lúc rồi.
Gia Cát Linh Ẩn đi ra liền nhìn thấy bóng lưng dứt khoát rời đi của y, y trở về, một câu cũng không nói với nàng, cứ như vậy mà đi. Nàng rốt cuộc là gây nên tội ác tày trời gì mà y lại đối xử với nàng như vậy. Lòng của nàng trào dâng chua xót, càng nghĩ càng muốn điều tra ra được chân tướng ngày hôm đó.
“Thương Y, có loại thuốc gì có thể làm cho ta nhanh chóng khỏe lên được không?”
“Linh nhi, thuốc có hiệu quả đặc biệt thì cũng sẽ có tác dụng phụ, ngươi vẫn nên an tâm dưỡng thương là được rồi.”
“Ta cần phải nhanh chóng điều tra rõ chân tướng.”
“Ta giúp ngươi điều tra.”
“Ta muốn đích thân đi.”
“Được rồi.” Thương Y không thể cưỡng cầu được nàng, đành lấy ra một viên thuốc, “Ăn nó vào trong vòng một ngày miệng vết thương sẽ vô cùng đau đớn, sau đó miệng vết thương sẽ nhanh hồi phục.”
“Ngươi nói tác dụng phụ chính là đau?”
“Ngươi không sợ đau?”
“Đau thì tính là gì?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, kiếp trước, nàng còn đau gấp ngàn lần so với vết thương này nàng còn chịu được. Dứt lời, nàng không chút do dự ăn viên thuốc.
Ngay lập tức, miệng vết thương đau đến mức cơn đau truyền khắp toàn thân, từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán nàng. Nàng gắt gao cầm lấy tay Nguyệt Lan, “Đỡ ta vào trong.”
“Vâng, tiểu thư.” Nguyệt Lan cảm giác móng tay của nàng sắp cắm vào da thịt mình, xưa nay tiểu thư rất cứng cỏi, nhất định là rất đau nên mới như vậy.
“Linh nhi…” Trong lòng Thương Y rối như tơ vò, giờ phút này y hận không thể đánh cho Sở Lăng Thiên một trận để phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Gia Cát Linh Ẩn xoay người, lạnh nhạt cười, “Ta không sao, ngươi trở về đi, đau một chút như thế này ta có thể chịu được.” Sự đau đớn trong lòng so với sự đau đớn ngoài thân thể còn dữ dội hơn nhiều.
Sở Lăng Thiên im lặng, Phá Trận cũng im lặng, không nói một lời. Trong lòng hắn lo lắng không thôi, nghĩ đến lần này gia trở về hai người có thể trở lại như trước, không ngờ tới lại thấy một màn này, sau đó lại gặp được tổng quản của Lục vương phủ mang thuốc đến, việc này khiến mọi chuyện càng nguy hơn nữa.
“Gia, vừa rồi có lẽ là trùng hợp. Người nên tin tưởng tiểu thư.”
“Phá Trận, bản vương tin tưởng vào những gì chính mắt mình nhìn thấy.”
“Nhưng mà hình như tiểu thư rất đau lòng.”
Sở Lăng Thiên không nói tiếp, triệu một phó tướng đến, bảo hắn chuẩn bị một chút, mấy ngày sắp tới sẽ có mật thám từ nước Tinh Long trở về, sắp xếp lại tin tức thăm dò về.
“Gia, không ổn, không ổn rồi!” Sở Lăng Thiên đang chuẩn bị nghỉ ngơi liền thấy Kinh Phong vừa chạy vừa hô, “Tiểu thư…”
“Soạt!” Sở Lăng Thiên bỗng nhiên đứng lên, đánh đổ một chén trà, “Linh nhi làm sao?”
“Tiểu thư đau đến ngất đi rồi.”
“Sao lại thế?” Sở Lăng Thiên vừa đi ra ngoài vừa hỏi, “Phá Trận, chuẩn bị ngựa.”
“Gia, thương thế của người… hay là dùng xe ngựa?”
“Chuẩn bị ngựa!”
Kinh Phong nhìn thấy sắc mặt của chủ tử khiến người ta phải sợ hãi, cẩn thận nói, “Tiểu thư nói muốn nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện liền đòi uống thuốc của Thương Y môn chủ, Thương Y môn chủ nói loại thuốc này sau khi uống vào, trong vòng một ngày miệng vết thương sẽ vô cùng đau đớn, tiểu thư vẫn khăng khăng uống. Thân thể tiểu thư vốn suy yếu, lại thêm những đau đớn này liền khiến tiểu thư bất tỉnh.”
“Thương Y, tên khốn nhà ngươi, dám đưa cho nàng loại thuốc này!”
Ba người xoay người lên ngựa, lập tức tiến về Thất vương phủ. Xuống ngựa, Sở Lăng Thiên uống vào một viên thuốc, tạm thời ngăn chặn cơn đau đến lục phủ ngũ tạng. Kinh Phong cùng Phá Trận liếc nhau, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu, cần gì tra tấn lẫn nhau như vậy?
“Vương gia, người trở về thì tốt rồi.” Nguyệt Lan đang lo lắng không yên, nhìn thấy Sở Lăng Thiên, tâm tình lập tức được buông lỏng, “Vương gia, người mau xem tiểu thư thế nào, nô tỳ gọi kiểu gì cũng không tỉnh.”
Sở Lăng Thiên đã vội đến mức đi vào trước giường, ôm nàng vào trong ngực, trong lòng quặn thắt. Sắc mặt tái nhợt của nàng ánh vào con ngươi đen của y, chạm đến thân thể gầy yếu của nàng, tự trách cùng áy náy liền trào dâng trong lòng.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta phải vận khí giảm bớt đau đớn cho nàng.”
“Gia, người bị thương!” Phá Trận lập tức nói, “Không thể lại dùng nội lực, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Đi ra ngoài.” Sự uy nghiêm trong giọng nói khiến người khác không dám chần chờ, “Cơ thể của bản vương tự bản vương hiểu rõ!”
Kinh Phong kéo Phá Trận cùng Nguyệt Lan, ý bảo bọn họ ra ngoài, hắn nhìn ra được đây chính là trừng phạt của gia dành cho mình. Điều này chứng tỏ gia vẫn rất yêu thương tiểu thư.
Trên giường, đem thân thể nàng tựa vào trước ngực mình, dùng hai tay chống đỡ, đưa chân khí vào trong cơ thể nàng, sắc mặt nàng dần dần chuyển biến tốt hơn. Sau nửa canh giờ, y thu hồi hai tay, lau vết máu nơi khóe miệng, đặt thân thể của nàng nằm lên giường, đắp chăn lại cẩn thận.
Vuốt ve khuôn mặt của nàng, trên mặt y rốt cục cũng có nụ cười, “Nha đầu ngốc, thật đúng là không để vi phu bớt lo mà. Lá gan nàng lớn thật, dám gọi hai người kia đến phủ để trêu chọc ta. Biết rõ vi phu lo lắng cho nàng như vậy, yêu nàng như vậy, nàng vẫn nhẫn tâm tổn thương tim ta? Phải nhanh chóng khỏe lên.”
Nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên khóe miệng của nàng, vuốt ve tóc nàng một chút, lúc này mới xoay người rời đi. Lần này y để Phá Trận ở lại.
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!