Three Golden Pagoda

277 lượt xem
 

Vậy là tôi vẫn chưa chết! – Tôi cay đắng nhận ra điều ấy khi thấy mình đang nằm giữa đám bèo tây dập dềnh, lờ lững trôi trên sông. Vậy là lúc nhảy xuống từ thành cầu, có khả năng tôi đã bị đập vào cành cây hoặc thứ gì đó rồi rơi vào cái đám bèo tây này – thay vì chìm nghỉm dưới lòng sông như tôi ước mong. Và đây đã là lần thứ ba tôi tự tử không thành công.

Lần đầu, tôi tự tử bằng phương pháp truyền thống mà cha ông để lại: thắt cổ. Tôi làm đúng quy trình, mọi thứ đều ổn, thế nhưng lúc đang giãy thì cái cành cây gãy cái “rắc”, tôi rơi xuống, không chết, chỉ rạn xương đùi, phải bó bột, nằm viện gần tháng trời. Lần thứ hai, tôi không dám thắt cổ nữa, vì xương đùi mới bó xong, gãy thêm phát nữa là liệt hẳn chứ không chủ quan được, nên tôi chuyển qua dùng độc dược. Gọi là độc dược cho nó sang chứ thực ra là tôi uống thuốc chuột. Ngặt nỗi, thuốc chuột mùi khá hắc và khó uống, tôi phải pha thêm trà sữa vào mới nuốt nổi. Chắc vì cho nhiều trà sữa quá nên tôi lại không chết, chỉ bị đau bụng đi ngoài, uống Berberin cả tuần sau mới khỏi…

Lần ba thì các bạn biết rồi: tôi nhảy cầu, và kết quả là giờ tôi đang nằm đây, kiệt sức, mắt nhắm nghiền, mặc cho đám bèo tây đưa tôi trôi lênh đênh. Không rõ đám bèo đã trôi bao lâu, bao xa… cho đến khi nó mắc lại vào một bãi lau sậy hoang vắng, và tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng chuông chùa… “Tiếng chuông chùa! Phải rồi! Nếu chết không được thì đi tu cũng là một cách để trốn khỏi những sân si, bon chen đáng sợ của cuộc đời!”. Tôi gắng dùng nốt chút sức lực còn lại bò lên bờ, lết về phía cổng chùa. Tôi mới chỉ kịp đọc được ba chữ “Three Golden Pagoda” thì đầu óc tôi đã quay cuồng, tay chân tôi bủn rủn, và mắt tôi tối sầm…

Mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm. Khói hương trầm xộc vào mũi nồng nồng, tiếng gõ mõ đều đặn, giọng tụng kinh lầm rầm. Nhìn quanh phòng, tôi thấy một người đàn bà mặc áo nâu sòng đang ngồi quay lưng lại phía tôi. Dù quay lưng lại nhưng có vẻ như người đàn bà ấy biết tôi đã tỉnh rồi, bà ta chầm chậm cất lời: “Khi nghiệp chưa trả hết thì con có muốn chết cũng khó!”.

“Là sao ạ? Cô nói rõ hơn được không?” – tôi vừa gắng gượng ngồi dậy, vừa hỏi bằng giọng hoang mang, còn người đàn bà ấy thì vẫn giữ vẻ bình thản: “Những gì con người phải chịu ở kiếp này chính là cái nghiệp do họ gây ra ở kiếp trước: đàn ông, kiếp trước làm vua, hoang phí của cải, kiếp sau sẽ thường xuyên rơi vào cảnh thiếu tiền, lương chưa về đã hết; đàn bà, kiếp trước lẳng lơ, hoang dâm vô độ, kiếp sau sẽ ế chỏng chơ, không thằng nào đến tán. Tương tự: những gì con người làm ở kiếp này cũng sẽ tạo ra cái nghiệp mà kiếp sau họ phải gánh chịu: đàn ông, kiếp này ham xóc lọ, kiếp sau sẽ xuất tinh sớm; đàn bà, kiếp này hay phóng xe vượt đèn đỏ, kiếp sau sẽ rối loạn kinh nguyệt”.

“Vậy con người không có cách nào để thoát khỏi oán nghiệp sao cô?” “Có chứ! Nếu thỉnh vong báo oán lên thì nghiệp có thể giải được” – Tôi nghe vậy, mừng như bắt được vàng: “Vậy cô thỉnh vong cho con!”. Người đàn bà ấy lúc này mới quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt nhân từ, rồi hỏi: “Con có tiền không?”. Tôi lắc đầu: “Dạ không! Nếu có tiền con đã chả phải nhảy cầu”. “Có chương trình trả góp lãi suất ưu đãi đấy!” “Dạ, con giờ nợ nần tùm lum, bị xã hội đen truy sát, làm gì được ra tiền mà trả góp cô ơi”.

Người đàn bà im lặng, ngẫm ngợi một hồi, rồi bảo tôi đứng dậy đi theo bà ấy tới một căn phòng sâu tít mãi phía trong: đó là phòng của thầy trụ trì. Tôi không biết bà ấy định làm gì, nhưng tôi đoán: cũng giống như nhân viên tín dụng của ngân hàng, khi gặp những hồ sơ khó, không chứng minh được thu nhập, không có tài sản thế chấp, thì bọn họ không tự quyết được mà sẽ phải trình hồ sơ lên xin ý kiến sếp. Thôi thế cũng được, gặp thầy trụ trì, tôi sẽ kể hết tình cảnh bất hạnh của mình để thầy thương tình mà cho tôi ở lại…

Nghĩ là nghĩ vậy, thế nhưng khi gặp thầy trụ trì, mắt tôi cứ trợn lên, mồm há hốc, chẳng thể nói được gì, và cuối cùng, chính thầy trụ trì lại là người òa lên trước: “Ơ kìa! Đắc! Đắc “Cợp” phải không? Mày không nhận ra tao à? Tao Đức đây! Đức “Cớp” đây mà!”. Tới lượt tôi òa lên, chồm tới xúc động ôm lấy thầy trụ trì: “ĐMM! Đúng mày là Đức “Cớp” thật rồi! Không ngờ lại gặp mày ở đây!”.

Tôi và Đức xúc động vậy cũng đúng thôi, bởi sau hơn mười năm bặt tin, hôm nay chúng tôi mới gặp lại. Đức là bạn thân nhất của tôi hồi sinh viên. Năm thứ tư Đại học, Đức bóp vú một bạn nữ trong thang máy. Thật không may cho Đức vì nhà Đức không có cơ to, và vì thầy hiệu trưởng của trường khi ấy lại là một người rất trân trọng giá trị và nhân phẩm của phụ nữ, nên Đức lập tức bị đuổi học. Rồi Đức lang thang, lêu lổng, dính vào trộm cắp, nghiện ngập. Đức đi tù sau một lần đột nhập cướp của và hiếp dâm hai vợ chồng chủ nhà… Kể từ đó, tôi không nghe tin gì về Đức nữa! Nào ngờ, mười năm sau gặp lại, Đức đã là trụ trì của “Three Yellow Pagoda” – một ngôi chùa đúng nghĩa là “chùa vàng” với doanh thu hàng trăm tỉ…

“Thế còn mày thì sao?” – Đức quay sang hỏi tôi, giọng vẫn chưa hết nghẹn ngào. Tôi thở dài, bảo: “Tao thì chán lắm! Ra trường, tao vay tiền đầu tư đủ các ngành: đầu tiên tao mở công ty giết mổ gà, nhưng sau vụ án “ship gà” thì mấy đứa nhân viên ship xin nghỉ việc hết cả. Không tuyển được shipper, công ty đành đóng cửa. Xong tao chuyển qua chăn nuôi lợn, gặp đúng dịch sán, lại phá sản. Chán mảng thực phẩm, tao quay sang mở bệnh viện tư, được một thời gian thì bác sĩ đi tù vì chạy thận làm chết người. Đóng cửa bệnh viện, tao quyết định đầu tư xây trường học. Được vài bữa thì thầy giáo cũng đi tù vì dâm ô nữ sinh, cô giáo bị kiện vì thuê phòng trọ với học trò, và trường cũng đóng cửa luôn. Giờ tao mất tất cả, chồng chất nợ nần rồi Đức ơi! Ngân hàng, giang hồ tối ngày săn lùng tao siết nợ”.

Đức nghe xong thì ngậm ngùi vỗ vỗ vai tôi: “Mày còn có tao mà! Về đây làm với tao!”.

Đúng là chuyện khởi nghiệp luôn đầy rủi may, và chẳng biết đường nào mà nói hay cho được: Sau khi thất bại nhục nhã ê chề với đủ các ngành nghề ngoài xã hội, tôi đã chấp nhận buông xuôi, tìm tới nương nhờ cửa chùa để mong cho những tháng ngày còn lại của cuộc đời được chút an yên, thanh tịnh, ấy thế mà định mệnh: chính ở nơi này, tôi lại tìm ra con đường đi tới thành công.

Tháng tới, tôi và Đức sẽ khai trương “Four Golden Pagoda”, và tôi sẽ qua đó làm giám đốc tài chính. Five, Six và cả Seven Golden Pagoda cũng đang chuẩn bị khởi công. Ước mong của chúng tôi là sẽ gây dựng được một chuỗi lên tới Thousand Golden Pagoda ở khắp mọi nơi. Với doanh thu như hiện tại, với sự ủng hộ của khách hàng, với ưu ái về thuế, cùng những chính sách quản lý đầy tính khuyến khích của nhà nước như hiện nay, thì ước mong ấy của chúng tôi là không hề xa xôi!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k