Lữ Quán Giết Người - Chương 31
Cáø Nhỏ | Chat Online | |
02/08/2019 15:55:58 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
80 lượt xem
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 32 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 33 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 30 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Lữ Quán Giết Người - Chương 29 (Truyện ma - Truyện kinh dị)
*Trưa đó, Joss trở về, được vợ đón ở cửa bằng một tràng dài, tiếng nọdính tiếng kia. Mary ngồi yên ngoài vườn. Nàng thấy chẳng việc gì phải chen vô.
Thỉnh thoảng, Joss gặng hỏi lại đôi câu, giọng bẳn gắt. Rồi ông ta đến cửa sổ, vẫy nàng, mặt cau có:
- Về đây! Kể đầu đuôi nghe coi. Một con vẹt còn nói rõ hơn dì cô...
Mary bình tĩnh kể lại câu chuyện, trừ chuyện ông tòa hỏi Jean. Sau cùng Mary nhắc lại lời ông tòa dặn nàng. Joss im lặng nghe, chờ Mary dứtlời, lão đá cái ghế ra tận cửa, gầm to:
- Đồ hèn! Nó làm gì có quyền xét nhà? Trát tòa gì! Bịa! Vậy mà hai conngu cũng để nó vô. Sáng nay mà có tao coi, nó sẽ về North Hill mà ngayvợ nó cũng không nhận ra và nó sẽ không còn ra người nữa. Đồ chó má! Nó có quyền sinh sát với ai kìa, chớ tao thì...còn lâu. Rồi nó sẽ van lạy tao cho mà coi. Chà! Hai con ngu sợ dữ, há? Có ngày tao đốt nhà nó cho coi...
Joss la to đến nỗi Mary tưởng tai mình điếc luôn. Nhưng cô gái không sợ tí ti nào. Cô biết đó là một cách...để đỡ tức, không có gì nguy hiểm.(Chỉ khi nào con người này thì thầm mới đáng gớm.) Có thể lão đang sợcũng nên? Mary lấy làm thú vị và nghĩ đến điều này.
- Lấy gì ăn coi! Ta còn phải đi có việc đây. Patience! Câm họng lại, bà khóc làm ta điên thêm. Mary cô khá lắm. Ta biết ơn cô đó!
- Bộ chú tưởng tôi làm vậy vì chú chắc?
Mary nhìn thẳng vào Joss, hỏi.
- Vì ai thì vì, ta không cần biết. Cắt miếng bánh coi! Đừng nói nhiều.
Xong bữa ăn, Joss ra chuồng ngựa. Mary tưởng lão cỡi ngựa đi, nhưng lão lại thôi, ra bếp, leo rào và đi bộ, băng qua đồng hoang phía sau, tiếnvề phía núi đá Telbo-Hough. Nàng do dự, không biết có nên thực hiệnđiều dự tính chăng? Sau cùng, Mary cởi tạp dề, khoác khăn len, chạy theo Joss. Đến đỉnh đồi cô phải nấp sau tảng đá, chờ Joss đi khuất thật xamới dám theo sau. Cô rẽ cỏ dại, bước tràn trên đá sỏi. Nàng nghi là sự có mặt ông tòa bất ngờ làm cho Joss thay đổi chương trình. Bây giờđang xế trưa, rất dễ cho nàng theo dõi lão. Đất hơi khô, đá đông cứng,nhưng Mary đã có kinh nghiệm qua những bận đi dạo trước.
Sau vài dặm, cuộc theo dõi bắt đầu khó hơn: nàng phải giữ khoảng cáchkhá xa mà Joss thì lại đi nhanh. Khỏi núi đá Codda, Merlyn rẽ qua hướng đông, lão chỉ là một chấm đen nhỏ giữa đồng hoang bao la nâu sẫm, dùlão vốn cao lớn.
Chốc chốc, Mary phải dừng chân, lấy tay gạt mồ hôi trán. Trót theo kháxa, Mary không thể bỏ cuộc, ít ra phải khám phá được điều gì mới bõ công chứ? Nàng dẫm trên mặt đất nâu và đầy sình lầy, nước ngấm vào giầy vừa lạnh vừa nặng. Váy nàng bị rách lai vài chỗ và cũng ngấm nước. Đã qua đoạn đường nguy hiểm và phía trước, Joss mờ mờ qua đám cỏ gai rồi khuất sau tảng đá đen ngòm, mất hút.
Giữa bụi rậm và bùn, Mary mất dấu Joss, phần sợ sa lầy nàng phải vònglên trên và trượt chân mấy bận. Càng lúc đá lởm chởm thêm. Vài con dêrừng nghe tiếng động thò đầu nhìn Mary. Mặt trời núp sau những đám mâytừ hướng tây tụ lại. Đồng hoang đổi màu. Im lặng một cách dễ sợ. KhiMary lên đến ngọn núi, xung quanh toàn mầu xám. Từ các vũng bùn, nhữnglàn hơi trắng mờ nhẹ bay lên. Trời như sắp tối. Joss biến mất tăm.Mary tuyệt vọng. Đành quay về thôi, nếu chần chờ, đêm nay nàng sẽ lạcgiữa núi đá hay đồng hoang mất. Quả mình ngu - Mary thầm nghĩ. Trờitháng chạp mau tối, hoàng hôn trên đồng rất ngắn, đêm xuống mau không có giai đoạn chuyển tiếp. Mà sương mù càng nguy hiểm: y như một hàng ràotrắng dày, che phủ mặt, cách năm tấc, có khi không thấy chi hết.
Mary chạy bổ xuống núi, bóng tối như đuổi gấp sau lưng. Ngay dưới chânnàng là nguồn sông Fowey. Phải tránh nơi đó, vì mặt đất quanh đó rất dễ lún sâu.
Vòng phía trái, Mary thận trọng mỗi bước chân. Khi cô xuống đến đồngbằng, bỏ sau lưng ngọn Brow Willy uy nghi, cô độc thì sương mù và bóngđêm đã ngự trị khắp nơi, làm nàng không sao tìm ra phương hướng.
Nàng cố trấn tĩnh tìm lối về nhà. Quấn chặt khăn quàng và kéo váy lêncao Mary bước nhanh. Bỗng nàng bị con suối chắn ngang, lúc đi đâu cósuối? Nàng biết mình lạc đường rồi nhưng vẫn can đảm lội qua, nước lêntới gối. Nàng cho là mình rất may, vì suối không sâu hơn. Mặt đất caodần; Mary yên lòng bước tới...
Đường như dài bất tận, dẫn đến một ngã rẽ về phía phải. Cỏ mọc um tùm chứng tỏ ít người qua lại nhưng cũng có vết xe ngựa.
Bớt lo lắng, nàng mới thấy mệt lử, cô gái lầm lũi bước, tim đập rộnràng, hơi thở hổn hển. Nàng nôn nả mong thấy ống khói của lữ quán GiaoMai, như mong gặp bạn thân, nhưng một con đường khác nữa băng ngang giữa lối đi và nàng phân vân không biết nên theo lối nào. Cùng một lúc, cóvó ngựa lại gần. Mary đứng lại giữa đường, chờ đợi. Thoáng chốc, bóngngựa rõ dần, có người trên lưng. Người cỡi ngựa có vẻ sợ khi thấy Marykêu lên:
- Ai đó? Có người phải không?
Rồi nhận ra Mary, ông ta kinh ngạc, hỏi:
- Một phụ nữ? Trời ơi! Bà đi đâu vậy?
Mary nắm cương ngựa:
- Xin ông chỉ giúp đường về, tôi đi lạc...
- Nhưng cô ở đâu? Tôi sẽ giúp cô.
Giọng ông ta chậm rãi, dịu dàng, Mary đoán là một người có thế lực.
- Thưa ông, tôi ở lữ quán Giao Mai...
Lỡ lời Mary chợt hối. Nghe tiếng đó, chắc ông giục ngựa dông thẳng mất? Người kia im lặng. Mary càng hoảng. Nhưng ông ta lại cất giọng dịudàng, không thay đổi:
- Vậy thì cô đang cách đó rất xa. Hiện đây là sườn đồi Hendra...
Ông nhìn chăm chăm cô gái, tiếp:
- Cô kiệt sức rồi. Làm sao đi nổi? Vả tôi cũng không nỡ bỏ cô ở đây một mình. Đây không xa làng mấy. Hãy theo tôi, lên ngựa. Đây! Tôi đỡ côlên!
Mary tuân lời người lạ.
- Hãy về nhà tôi, sưởi ấm và khô giầy áo, ăn chút gì đỡ lòng rồi tôi đưa cô về lữ quán.
Giọng ông ta âu yếm nhưng trang nghiêm, Mary muốn quên hết, tuân theo để được nghỉ ngơi giây lát. Nàng cho là may mắn nàng đã gặp người khảkính. Khi ông ngước mắt nhìn lên, Mary thấy rõ mặt ông ta: đôi mắt lạlùng, trong như thủy tinh, gần trắng nhợt. Mary cảm thấy ông ta soithấu tâm can mình. Tóc ông ta cũng trắng toát. Kỳ quá: ông ta đã giàđâu? Khuôn mặt, giọng nói đều chứng tỏ ông ta còn trẻ. Nàng bối rốitrong một thoáng khi nhận ra điều này: ông ta bị chứng bạch tạng.
Người lạ giở mũ, nghiêng mình, tự giới thiệu:
- Mặc dù cuộc gặp gỡ bất ngờ, tôi cũng cho cô biết: tôi là Francis Davey, linh mục phó xứ Altarnun.
Thỉnh thoảng, Joss gặng hỏi lại đôi câu, giọng bẳn gắt. Rồi ông ta đến cửa sổ, vẫy nàng, mặt cau có:
- Về đây! Kể đầu đuôi nghe coi. Một con vẹt còn nói rõ hơn dì cô...
Mary bình tĩnh kể lại câu chuyện, trừ chuyện ông tòa hỏi Jean. Sau cùng Mary nhắc lại lời ông tòa dặn nàng. Joss im lặng nghe, chờ Mary dứtlời, lão đá cái ghế ra tận cửa, gầm to:
- Đồ hèn! Nó làm gì có quyền xét nhà? Trát tòa gì! Bịa! Vậy mà hai conngu cũng để nó vô. Sáng nay mà có tao coi, nó sẽ về North Hill mà ngayvợ nó cũng không nhận ra và nó sẽ không còn ra người nữa. Đồ chó má! Nó có quyền sinh sát với ai kìa, chớ tao thì...còn lâu. Rồi nó sẽ van lạy tao cho mà coi. Chà! Hai con ngu sợ dữ, há? Có ngày tao đốt nhà nó cho coi...
Joss la to đến nỗi Mary tưởng tai mình điếc luôn. Nhưng cô gái không sợ tí ti nào. Cô biết đó là một cách...để đỡ tức, không có gì nguy hiểm.(Chỉ khi nào con người này thì thầm mới đáng gớm.) Có thể lão đang sợcũng nên? Mary lấy làm thú vị và nghĩ đến điều này.
- Lấy gì ăn coi! Ta còn phải đi có việc đây. Patience! Câm họng lại, bà khóc làm ta điên thêm. Mary cô khá lắm. Ta biết ơn cô đó!
- Bộ chú tưởng tôi làm vậy vì chú chắc?
Mary nhìn thẳng vào Joss, hỏi.
- Vì ai thì vì, ta không cần biết. Cắt miếng bánh coi! Đừng nói nhiều.
Xong bữa ăn, Joss ra chuồng ngựa. Mary tưởng lão cỡi ngựa đi, nhưng lão lại thôi, ra bếp, leo rào và đi bộ, băng qua đồng hoang phía sau, tiếnvề phía núi đá Telbo-Hough. Nàng do dự, không biết có nên thực hiệnđiều dự tính chăng? Sau cùng, Mary cởi tạp dề, khoác khăn len, chạy theo Joss. Đến đỉnh đồi cô phải nấp sau tảng đá, chờ Joss đi khuất thật xamới dám theo sau. Cô rẽ cỏ dại, bước tràn trên đá sỏi. Nàng nghi là sự có mặt ông tòa bất ngờ làm cho Joss thay đổi chương trình. Bây giờđang xế trưa, rất dễ cho nàng theo dõi lão. Đất hơi khô, đá đông cứng,nhưng Mary đã có kinh nghiệm qua những bận đi dạo trước.
Sau vài dặm, cuộc theo dõi bắt đầu khó hơn: nàng phải giữ khoảng cáchkhá xa mà Joss thì lại đi nhanh. Khỏi núi đá Codda, Merlyn rẽ qua hướng đông, lão chỉ là một chấm đen nhỏ giữa đồng hoang bao la nâu sẫm, dùlão vốn cao lớn.
Chốc chốc, Mary phải dừng chân, lấy tay gạt mồ hôi trán. Trót theo kháxa, Mary không thể bỏ cuộc, ít ra phải khám phá được điều gì mới bõ công chứ? Nàng dẫm trên mặt đất nâu và đầy sình lầy, nước ngấm vào giầy vừa lạnh vừa nặng. Váy nàng bị rách lai vài chỗ và cũng ngấm nước. Đã qua đoạn đường nguy hiểm và phía trước, Joss mờ mờ qua đám cỏ gai rồi khuất sau tảng đá đen ngòm, mất hút.
Giữa bụi rậm và bùn, Mary mất dấu Joss, phần sợ sa lầy nàng phải vònglên trên và trượt chân mấy bận. Càng lúc đá lởm chởm thêm. Vài con dêrừng nghe tiếng động thò đầu nhìn Mary. Mặt trời núp sau những đám mâytừ hướng tây tụ lại. Đồng hoang đổi màu. Im lặng một cách dễ sợ. KhiMary lên đến ngọn núi, xung quanh toàn mầu xám. Từ các vũng bùn, nhữnglàn hơi trắng mờ nhẹ bay lên. Trời như sắp tối. Joss biến mất tăm.Mary tuyệt vọng. Đành quay về thôi, nếu chần chờ, đêm nay nàng sẽ lạcgiữa núi đá hay đồng hoang mất. Quả mình ngu - Mary thầm nghĩ. Trờitháng chạp mau tối, hoàng hôn trên đồng rất ngắn, đêm xuống mau không có giai đoạn chuyển tiếp. Mà sương mù càng nguy hiểm: y như một hàng ràotrắng dày, che phủ mặt, cách năm tấc, có khi không thấy chi hết.
Mary chạy bổ xuống núi, bóng tối như đuổi gấp sau lưng. Ngay dưới chânnàng là nguồn sông Fowey. Phải tránh nơi đó, vì mặt đất quanh đó rất dễ lún sâu.
Vòng phía trái, Mary thận trọng mỗi bước chân. Khi cô xuống đến đồngbằng, bỏ sau lưng ngọn Brow Willy uy nghi, cô độc thì sương mù và bóngđêm đã ngự trị khắp nơi, làm nàng không sao tìm ra phương hướng.
Nàng cố trấn tĩnh tìm lối về nhà. Quấn chặt khăn quàng và kéo váy lêncao Mary bước nhanh. Bỗng nàng bị con suối chắn ngang, lúc đi đâu cósuối? Nàng biết mình lạc đường rồi nhưng vẫn can đảm lội qua, nước lêntới gối. Nàng cho là mình rất may, vì suối không sâu hơn. Mặt đất caodần; Mary yên lòng bước tới...
Đường như dài bất tận, dẫn đến một ngã rẽ về phía phải. Cỏ mọc um tùm chứng tỏ ít người qua lại nhưng cũng có vết xe ngựa.
Bớt lo lắng, nàng mới thấy mệt lử, cô gái lầm lũi bước, tim đập rộnràng, hơi thở hổn hển. Nàng nôn nả mong thấy ống khói của lữ quán GiaoMai, như mong gặp bạn thân, nhưng một con đường khác nữa băng ngang giữa lối đi và nàng phân vân không biết nên theo lối nào. Cùng một lúc, cóvó ngựa lại gần. Mary đứng lại giữa đường, chờ đợi. Thoáng chốc, bóngngựa rõ dần, có người trên lưng. Người cỡi ngựa có vẻ sợ khi thấy Marykêu lên:
- Ai đó? Có người phải không?
Rồi nhận ra Mary, ông ta kinh ngạc, hỏi:
- Một phụ nữ? Trời ơi! Bà đi đâu vậy?
Mary nắm cương ngựa:
- Xin ông chỉ giúp đường về, tôi đi lạc...
- Nhưng cô ở đâu? Tôi sẽ giúp cô.
Giọng ông ta chậm rãi, dịu dàng, Mary đoán là một người có thế lực.
- Thưa ông, tôi ở lữ quán Giao Mai...
Lỡ lời Mary chợt hối. Nghe tiếng đó, chắc ông giục ngựa dông thẳng mất? Người kia im lặng. Mary càng hoảng. Nhưng ông ta lại cất giọng dịudàng, không thay đổi:
- Vậy thì cô đang cách đó rất xa. Hiện đây là sườn đồi Hendra...
Ông nhìn chăm chăm cô gái, tiếp:
- Cô kiệt sức rồi. Làm sao đi nổi? Vả tôi cũng không nỡ bỏ cô ở đây một mình. Đây không xa làng mấy. Hãy theo tôi, lên ngựa. Đây! Tôi đỡ côlên!
Mary tuân lời người lạ.
- Hãy về nhà tôi, sưởi ấm và khô giầy áo, ăn chút gì đỡ lòng rồi tôi đưa cô về lữ quán.
Giọng ông ta âu yếm nhưng trang nghiêm, Mary muốn quên hết, tuân theo để được nghỉ ngơi giây lát. Nàng cho là may mắn nàng đã gặp người khảkính. Khi ông ngước mắt nhìn lên, Mary thấy rõ mặt ông ta: đôi mắt lạlùng, trong như thủy tinh, gần trắng nhợt. Mary cảm thấy ông ta soithấu tâm can mình. Tóc ông ta cũng trắng toát. Kỳ quá: ông ta đã giàđâu? Khuôn mặt, giọng nói đều chứng tỏ ông ta còn trẻ. Nàng bối rốitrong một thoáng khi nhận ra điều này: ông ta bị chứng bạch tạng.
Người lạ giở mũ, nghiêng mình, tự giới thiệu:
- Mặc dù cuộc gặp gỡ bất ngờ, tôi cũng cho cô biết: tôi là Francis Davey, linh mục phó xứ Altarnun.
Truyện mới nhất:
- Đêm trăng sáng rực (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!