Thứ nữ hữu độc - Chap 8
phương linh | Chat Online | |
12/08/2019 19:51:26 | |
Truyện tiểu thuyết | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
82 lượt xem
- * Thứ nữ hữu độc - Chap 9 (Truyện tiểu thuyết)
- * Thứ nữ hữu độc - Chap 10 (Truyện tiểu thuyết)
- * Thứ nữ hữu độc - Chap 7 (Truyện tiểu thuyết)
- * Thứ nữ hữu độc - Chap 6 (Truyện tiểu thuyết)
Hiện tại là ngày mười hai tháng hai năm ba mươi mốt Vĩnh Minh Đế, nói cách khác nàng đã quay trở lại hai mươi ba năm trước, năm nay nàng mười ba tuổi.
Cả một đêm, Lí Vị Ương bị trí nhớ “kiếp trước” tra tấn, chỉ hận không thể lớn tiếng khóc ra, bởi vì căn phòng quá mức nhỏ hẹp, chỉ cần hơi phát ra thanh âm sẽ bị người khác nghe thấy cho nên không thể khóc to. Nàng sợ chỉ chớp mắt mình sẽ lại biến thành người tàn tật bị thế giới vứt bỏ trong lãnh cung, sợ hãi nghe thấy tên Lí phủ, nhưng nghĩ đến hai người mà nàng căm hận lúc này có cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Kinh đô, nàng lại hận không thể cầm dao đến đó, chém trăm nghìn nhát lên người bọn họ…
Khóc một lát đến hết nước mắt, phát tiết hết cảm xúc rồi chậm rãi bình tĩnh lại, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên u ám tối tăm. Lúc còn sống, nàng cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, tận tâm tận lực làm mọi thứ tốt nhất, sẽ được khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới), cây khô gặp được mùa xuân. Nhưng mà ai ngờ được, tất cả hoá ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước (những thứ mờ ảo không có thực), nàng dùng sự lương thiện cùng chờ đợi để đổi lấy sự phản bội đáng sợ. Bị phụ thân vô tình, bị phu quân cay nghiệt, còn cả người mình một lòng coi là tỷ tỷ tốt…
Tuy mình kém Lí Trường Nhạc ở mỹ mạo, nhưng toàn tâm toàn ý với Thác Bạt Chân, vì hắn mà quên sống chết, nếu không nhờ mình, Thác Bạt Chân đã sớm chết rồi, làm sao đến lượt hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn mình lại trở thành rác bị vứt vào lãnh cung.
Ông trời đã ban cho nàng cơ hội trọng sinh, Lí Vị Ương hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, vì sao nàng còn muốn tha cho bọn họ. Một ngày nào đó, khoản nợ này, nàng sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một từ chỗ bọn họ!
Màn đêm dần mất đi, một ngày đã qua, một ngày mới chỉ chớp mắt sẽ đến.
Mã thị hơi do dự, không biết có nên đi gọi Lí Vị Ương dậy, gà sắp gáy rồi, nếu Lí Vị Ương còn nằm ngủ, chỉ sợ sẽ bị Lưu thị quở trách.
Nàng nghĩ ngợi, do dự bước vào phòng, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, lập tức phát hoảng.
Vị Ương đâu rồi? Nhìn căn phòng được thu dọn sạch sẽ, nàng kinh ngạc.
Cả một đêm, Lí Vị Ương bị trí nhớ “kiếp trước” tra tấn, chỉ hận không thể lớn tiếng khóc ra, bởi vì căn phòng quá mức nhỏ hẹp, chỉ cần hơi phát ra thanh âm sẽ bị người khác nghe thấy cho nên không thể khóc to. Nàng sợ chỉ chớp mắt mình sẽ lại biến thành người tàn tật bị thế giới vứt bỏ trong lãnh cung, sợ hãi nghe thấy tên Lí phủ, nhưng nghĩ đến hai người mà nàng căm hận lúc này có cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Kinh đô, nàng lại hận không thể cầm dao đến đó, chém trăm nghìn nhát lên người bọn họ…
Khóc một lát đến hết nước mắt, phát tiết hết cảm xúc rồi chậm rãi bình tĩnh lại, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên u ám tối tăm. Lúc còn sống, nàng cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, tận tâm tận lực làm mọi thứ tốt nhất, sẽ được khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới), cây khô gặp được mùa xuân. Nhưng mà ai ngờ được, tất cả hoá ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước (những thứ mờ ảo không có thực), nàng dùng sự lương thiện cùng chờ đợi để đổi lấy sự phản bội đáng sợ. Bị phụ thân vô tình, bị phu quân cay nghiệt, còn cả người mình một lòng coi là tỷ tỷ tốt…
Tuy mình kém Lí Trường Nhạc ở mỹ mạo, nhưng toàn tâm toàn ý với Thác Bạt Chân, vì hắn mà quên sống chết, nếu không nhờ mình, Thác Bạt Chân đã sớm chết rồi, làm sao đến lượt hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn mình lại trở thành rác bị vứt vào lãnh cung.
Ông trời đã ban cho nàng cơ hội trọng sinh, Lí Vị Ương hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, vì sao nàng còn muốn tha cho bọn họ. Một ngày nào đó, khoản nợ này, nàng sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một từ chỗ bọn họ!
Màn đêm dần mất đi, một ngày đã qua, một ngày mới chỉ chớp mắt sẽ đến.
Mã thị hơi do dự, không biết có nên đi gọi Lí Vị Ương dậy, gà sắp gáy rồi, nếu Lí Vị Ương còn nằm ngủ, chỉ sợ sẽ bị Lưu thị quở trách.
Nàng nghĩ ngợi, do dự bước vào phòng, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, lập tức phát hoảng.
Vị Ương đâu rồi? Nhìn căn phòng được thu dọn sạch sẽ, nàng kinh ngạc.
Truyện mới nhất:
- Hành Trình Cứu Rỗi Linh Hồn (Truyện cổ tích)
- Mùa Hoa Cẩm Tú Trắng (Truyện tiểu thuyết)
- Nắng Chiều Bên Đồi Hoa (Truyện ngôn tình)
- Tớ và cậu ấy (Truyện ngôn tình)
- Tự truyện (Truyện Đam mỹ)
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!