Chấp nhận - Từ bỏ

130 lượt xem
Chấp nhận,Từ bỏ,Chấp nhận - Từ bỏ,Đọc truyện Chấp nhận - Từ bỏ,Truyện ngắn,truyện ngắn hay,truyện ngắn đặc sắc,truyện ngắn ý nghĩa,tuyển tập truyện ngắn
" Anh đi làm đây "
" Ừm, hôm nay em sẽ làm món anh thích đấy, nhớ về sớm nhé! " Dư Niên nhìn người đàn ông bước ra khỏi cửa. Cô nở một nụ cười hạnh phúc
Người vừa rồi là bạn trai cô - Cố Tây Phong
Hai người yêu nhau đã được 5 năm, thậm chí đã ở chung nhưng không hiểu vì một lí do nào đó mà anh vẫn chưa cầu hôn cô. Thế nhưng Dư Niên vốn không phải người chủ động, vả lại anh cũng đối xử với cô vô cùng tốt. Vậy nên đến cuối cùng cô cũng chỉ im lặng chờ đợi mà thôi.
Dư Niên thay đồ rồi đi ra ngoài, cô đã nghĩ đến gương mặt của anh khi ăn món cô làm rồi. Đi siêu thị mua đồ, từng nguyên liệu đều được cô lựa chọn kỹ càng, cẩn thận. Mỗi lần nấu món anh thích, cô sẽ đều nghiên cứu tìm hiểu cả từ trên mạng đến những người bạn của cô. Gia cảnh của cô không tồi, vì vậy nên trước khi quen anh mấy việc nặng nhọc cô đều không phải làm. Khi đó hoàn cảnh anh không được tốt. Thế nhưng cô vẫn đi ngược với sự phản đối của bố mẹ mà cùng anh nỗ lực. Hằng ngày, cô phải dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng. Cô không quá quen với công việc này nên đã làm loạn rất nhiều. Cô nhớ khi đó, tay nghề cô không được tốt cho lắm. Ấy thế mà anh vẫn vui vẻ ăn hết không lấy cái nhau mày. Đi đôi với việc nấu nước cô còn phải học làm việc nhà. Tiếp xúc với những việc lần đầu được làm, cô vô cùng bối rối, làm hỏng không ít đồ. Thế nhưng cô vẫn không từ bỏ, cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ hi vọng giúp đỡ anh được chút gì đó. Lúc ấy, ai cũng đều bảo cô điên rồi. Cô từ bỏ cuộc sống thoải mái, ấm áp cùng gia đình. Lựa chọn cùng anh chịu đựng áp lực cuộc sống. Sau này, anh ổn định công việc, không ngừng thể hiện tốt, cuối cùng anh thăng chức, cuộc sống cũng tốt hơn. Anh mua cho cô không ít đồ, thời gian rảnh giúp đỡ cô làm việc nhà. Chính vì thế mà cô cảm thấy mình là một gánh nặng. Thế nhưng bây giờ thì khác, cô suy nghĩ lạc quan về tương lai của hai người. Trong lòng hạnh phúc không thôi.
Chuẩn bị xong đâu đấy, cô trở về nhà vừa nghĩ xem sẽ làm như thế nào. Đi qua một tiệm cà phê gần đó.
Cô liền thấy anh cười nói với một cô gái.... Đối tác của anh chăng?
Bây giờ cô mới nhớ ra…..
Hiện tại đồ cô mặc cũng chẳng phải hàng hiệu như trước. Nếu bị người quen của anh bắt gặp nhất định sẽ làm xấu mặt anh. Nghĩ đến đây cô lập tức chạy thật nhanh về nhà. Nhìn bản thân mình trong gương, cô đã sớm không nhận ra nữa rồi. 5 năm trước, cô vẫn là một tiểu thư xinh đẹp được người người kính trọng. Bây giờ đây, cô lại giống như những người vợ bình thường chờ ng chồng của mình về ăn cơm.
Thế nhưng cô chưa từng hối hận, thậm chí còn có chút mãn nguyện. Chuẩn bị bữa tối xong xuôi, có lẽ vì háo hức mà cô làm nhanh hơn thường ngày. Như bình thường anh sẽ về vào lúc 9 giờ. Nhưng vì hôm nay đã hứa với cô sẽ về sớm nên có lẽ 8 rưỡi anh sẽ về. Cô vui vẻ ngồi chờ bên bàn ăn. Chờ mãi.. chờ mãi... cũng đã hơn 9 giờ rồi anh vẫn chưa về. Cô không nhịn được ra cửa đứng đợi, nhưng vẫn không quên kiểm tra thức ăn. Hễ đồ ăn có bị nguội một chút cô cũng sẽ mang đi hâm nóng lại.
Cô không muốn anh đi làm mệt mỏi còn phải ăn đồ nguội lạnh.
...
10 giờ rồi... anh chưa về.
...
Một tiếng nữa trôi qua, cô vẫn tiếp tục đợi.
...
Dư Niên cảm thấy mình hơi buồn ngủ.
...
" Xin lỗi, anh về muộn "
Tiếng mở cửa vang lên, Dư Niên lập tức tỉnh táo. Không hề trách cứ hay buồn phiền. Cô nở một nụ cười thật tươi
" Mừng anh về nhà, em đã hâm nóng thức ăn rồi, anh mau thay đồ rồi xuống ăn nhé "
[…..……]
Trong bữa cơm, cô không ngừng kể về những chuyện mình đã gặp. Càng nói càng hăng, đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó.
" Đúng rồi, hôm nay em có nhìn thấy anh ở quán cà phê "
Trong phút chốc, cô cảm thấy biểu cảm của anh hơi lạ. Nhưng cũng có lẽ là cô nhìn nhầm
" Đó là đối tác của anh sao, có lẽ hôm nay về muộn là vì chuyện công việc nhỉ? Có phải là bận lắm đúng không anh? ..... " Cả bữa ăn chủ yếu là cô nói, thỉnh thoảng anh sẽ đáp lại vài câu
[.………..]
Trong lúc anh đang tắm, điện thoại anh đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn. Là từ đồng nghiệp của anh ….
[ Sao rồi? Hôm nay 'thuận lợi' chứ? Phía 'bên kia' chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?.......]
Đằng sau vẫn còn nhưng cô không động đến nên cũng không thấy nội dung. Cô còn thầm nghĩ rằng anh chắc hẳn rất bận công việc. Từ nhà tắm đi ra, Cô Tây Phong trìu mến nhìn người trên giường
" Em à, hôm nay... "
Dư Niên nghe đến đây có chút khựng lại, cô gượng gạo nở nụ cười.
" Hôm nay anh đi làm mệt lắm phải không? Nghỉ ngơi đi anh... "
Nói rồi cô đặt lưng xuống giường
" Vợ... "
Mấy năm nay anh luôn muốn cùng cô phát sinh quan hệ. Nhưng cô không chịu, lúc nào cũng sẽ tìm cớ.
Vì cô muốn đêm đầu tiên của mình sẽ là đêm tân hôn. Cho dù cô không hiểu vì sao anh nhất quyết muốn làm vậy nhưng có lẽ là vì cảm giác an toàn chăng? Nghĩ đến đây cô lại thấy có chút áy náy. Cô xoay người chủ động ôm lấy anh.
Một đêm trôi qua...
Sáng sớm cô tỉnh dậy, nghĩ xem bữa sáng sẽ làm gì. Thì phát hiện người trên giường đã không thấy đâu.Cô mở điện thoại ra, thấy tin nhắn anh gửi cho cô.
[ Hôm nay có chút chuyện nên anh đi trước, tối không cần chờ anh ]
Cô lập tức nhắn, nhắn ra một tin rất dài.Thế nhưng nhìn vào màn hình vài giây. Cô lại xoá hết rồi gửi đi vỏn vẹn chỉ một chữ
[ Vâng ]
Cô xuống giường, làm vài việc đơn giản rồi lại trở về phòng. Hôm nay anh không về. Có lẽ cô nên thư giãn một tí? Cô thay đồ, bước ra khỏi nhà, Dư Niên tính gọi một vài người bạn nhưng bọn họ đều có công việc của mình.
Ở tuổi của cô, người ta từng bước đi tới thành công, có sự nghiệp riêng của mình, lấy chồng, sinh con.
Còn cô thì trở thành một người bình thường, lẳng lặng chờ đợi người ấy cầu hôn cô. Nhưng cô lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian...
Đi qua một tiệm váy cưới
Thật đẹp...
[…………]
Hôm nay không được gặp anh, cô hơi buồn chán. Cô nhìn vào cửa hàng quần áo trước mắt, quyết định đi vào. Cô thay đổi trang phục rồi thanh toán. Đi ra, cô đã rất lâu rồi không còn nhớ cảm giác mặc những loại đồ này nữa.Tiền vừa rồi là mẹ cô lén ba gửi sang cho cô. Cô muốn cho anh một kinh hỉ.
[…………]
Dư Niên vẫn không thể tin được, mình lại đến công ty để gặp anh. Cô nhìn túi đồ ở trên tay. Cô chỉ đến để đưa đồ thôi, không sai! Dư Niên nở một nụ cười tiêu chuẩn, đi về hướng lễ tân đang nói xin chào.
" Xin chào, tôi muốn gặp Cố Tây Phong "
" Xin hỏi cô là... "
" Tôi là... anh ấy, mang cho anh ấy chút đồ "
" Dạ vâng, xin mời đi theo tôi "
Tất cả mọi người đều nhìn về người phụ nữ xinh đẹp kia.
Thật không ngờ vợ trưởng phòng lại trẻ đến vậy
Một vị đồng nghiệp nào đó nhìn người phụ nữ đang tiến gần đến văn phòng.
Anh chàng lập tức đi ra cản lại
" Dư Niên phải không? Tôi nghe trưởng phòng Cố nói rất nhiều về cô, nếu cô không phiền thì ngồi đây đợi một chút, tôi sẽ kêu Cố Tây Phong ra giúp cô "
Nghe giọng điệu có lẽ khá thân thiết với anh
" Không cần đâu, tôi muốn cho anh ấy một kinh hỉ "
Nói rồi cô tiếp tục bước đi
Người đồng nghiệp nọ bối rối đưa ánh mắt trách mắng lễ tân phía sau rồi lại vội vàng chạy đến.
" Ấy cô Dư Niên…… "
Nhưng đã muộn
Cửa phòng mở ra, Dư Niên không thể tin vào mắt mình. Người cùng cô chung chăn chung gối lúc này y phục không chỉnh tề lại cùng một người phụ nữ lạ mặt làm một chuyện không thể miêu tả.
Không đúng! Cũng không được tính là lạ mặt.
Từng hình ảnh dồn dập hiện lên. Từ việc anh cười nói cùng cô ta. Sao cô lại không để ý rằng chẳng có một tài liệu nào ở đấy cơ chứ? Tin nhắn từ đồng nghiệp cùng với sự ngăn cản vừa rồi chẳng phải là vì chuyện này hay sao?
Đến cả việc anh đi sớm về muộn......Tại sao cô lại không nhận ra cơ chứ......
Cố Tây Phong không rõ chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt có hơi bực mình quay lại nhìn.
Đột nhiên hình ảnh nhìn thấy không phải là mấy tên nhân viên phá đám mà lại là Dư Niên……. O-O
Anh hoảng hốt kéo người phía dưới thân ra vội vàng tìm vật che chắn. Lúc này không có ít người vây xem……..
[…………]
Dư Niên lúc đầu là vẻ mặt không thể tưởng tượng được, lúc sau lại biến thành vẻ âm trầm như sắp bùng phát. Mọi người đều nghĩ cô sẽ khóc hoặc làm ầm lên. Nhưng không, cô im lặng đóng cửa phòng lại, ngăn cách tầm nhìn của mọi người.
........
" ... tại sao ? "
" ...hả ??? " Cố Tây Phong không hiểu được trạng thái của cô
" Tại sao anh lại làm vậy !!? " Dư Niên ngẩng đầu
Gương mặt bi thương thất vọng cùng đôi mắt ngấn lệ của cô hoàn toàn khác xa vẻ hiền hoà như thường ngày.
Cố Tây Phong không dám nhìn thẳng cô.
" Anh... Em hãy nghe anh giải thích.. anh... "
Dư Niên chuyển tầm mắt, nhìn về người con gái như chim non nép vào ngực anh
Cô bước đến.
" Phong ca…... em sợ "
Giai Kỳ lập tức hét lên, Cố Tây Phong liền quay sang che chở cho cô ta.
" Sao? Còn không mau giải thích đi? "
Dư Niên thu lại vẻ mặt, bình tĩnh nhìn đôi gian phu dâm phụ trước mắt, nhưng trong lòng cô lại đang rỉ máu
" Phong Ca, anh mau giải thích đi……... anh nói, là em câu dẫn anh. Em……. "
" Sao có thể! Niên Niên, đều là lỗi của anh, có gì em cứ tính toán lên anh, đừng làm tổn thương Giai Kỳ...... "
" Không... Là do em quá yêu anh đến mức không kiềm chế nổi, anh hãy giải thích với cô ấy. Em vốn là người đến sau. Em sẽ rời khỏi anh, em... "
" Đừng... "
Dư Niên nhìn hai người không ngừng lảm nhảm cầu xin
Cô không nhịn được giơ tay lên....
" Tát... "
Âm thanh thanh thuý vang lên……
Giai Kỳ không thể tin ôm mặt nhìn người phụ nữ trước mắt
Cô lại dám trước mặt Cố Tây Phong đánh mình........
" Dư Niên em làm gì vậy!!! Coi như anh cầu xin em, tất cả đều là lỗi của anh!!! "
Cô lại giơ tay lên giáng xuống mặt anh hai cái tát
" Cái đầu tiên, là anh nợ tôi. Còn cái thứ hai... "
Cô nhìn về phía Giai Kỳ
" ... tôi giúp cô trả "
….....
Một lúc sau Giai Kỳ mới kịp phản ứng lao đến bên anh
" Phong ca, anh không sao chứ, em xin lỗi...... "
" Cố Tây Phong !!! "
Giọng Dư Niên ngắt lời cô ả, cô đau đớn thắc mắc:
" Tại sao anh lại làm vậy? Tôi có chỗ nào không tốt với anh sao? Chẳng lẽ 5 năm qua, người cùng với anh cố gắng là cô ta sao, người chăm lo công việc nhà là cô ta sao, người mỗi tối hâm nóng thức ăn chờ anh trở về là cô ta sao... người vứt bỏ mọi thứ để ở bên anh... là cô ta sao? Anh biết không? Mỗi lần anh ở công ty hẹn hò với cô ta còn tôi thì ở nhà làm đủ thứ chuyện chỉ để hi vọng anh ở bên cạnh tôi thật hạnh phúc. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết, người hài lòng với mọi thứ chỉ là tôi mà thôi, còn anh thì không "
Cố Tây Phong nghe được những lời này của cô càng cảm thấy áy náy
" Niên Niên, em thực ra rất tốt, tốt đến mức làm anh cảm thấy tự ti. Mỗi khi anh đòi hỏi em việc đó, em đều lảng tránh. Hơn nữa... em có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo, nếu em không có anh thì em vẫn có thể sống tốt. Nhưng Giai Kỳ thì không, cô ấy cần anh... Xin lỗi em "
Dư Niên im lặng một lúc, cô nhấc chân, đặt hộp cơm lên bàn
" Nhớ ăn cơm đúng giờ... Giai Kỳ, anh ấy... nhờ cô chăm sóc "
Nói rồi cô rời đi……
Ra khỏi công ty, cô không kìm được nước mắt
Người trong cuộc ai cũng rơi nước mắt.
Giọt nước mắt giả tạo……
Giọt nước mắt áy náy, hối hận……..
Giọt nước mắt đau đớn……..
Cuối cùng sau tất cả…….
Tình yêu đã hết, cay đắng vẫn còn.
5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo