LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Xuyên không trở thành nữ phụ phản diện - CHAPTER 2

165 lượt xem
Xuyên không trở thành nữ phụ phản diện,Xuyên không trở thành nữ phụ phản diện CHAPTER 2,Đọc truyện Xuyên không trở thành nữ phụ phản diện - CHAPTER 2,Truyện xuyên không,xuyên không
Hello mik quay lại rồi đây
Bây giờ chúng ta sẽ vào chapter 2 nhé^^
CHAPTER 2 : KÍ ỨC

- Giờ chắc mọi người vẫn còn đang học ở trong lớp rồi, fu fu fu.

Cô đi một vòng quanh trường rồi quay lại nhà vệ sinh kia. Hai cô gái kia đã chạy rồi. Việt Nam thắc mắc không biết vì sao Boss và Cuba lại ghét cô thế?

- Kí chủ đang tương tư về người yêu à?

Con thỏ Zap với đôi cánh nhỏ đang bay lòng vòng quanh cô. Việt Nam thấy nó liền túm lấy bóp chặt, trừng mắt với thỏ con.

- Kí chủ, tôi… tôi..làm gì… sai à…

Zap với giọng nói run rẩy nhìn Việt Nam, cứ như cô sẽ bóp nát nó ngay và luôn được vậy.

- Bỏ đi đúng lúc ha, chắc ngươi đang thoả mãn với lúc ta bị bắt đứng phạt nhỉ?

- Không giám… thưa ngài…

Việt Nam bóp con thỏ mạnh hơn.

- Dù là robot, nhưng tôi cũng biết đau!

- Công nghệ hiện đại nhỉ? Với lại, ngươi vừa nói gì? Tương tư về người yêu? Muốn chết à!?

- Không dám!

Zap nhắm chặt mắt run run trong tay cô.

- CÔ KIA!!

- Ối dồi ôi! Gì đấy!?

Việt Nam giật mình tung Zap lên không. Hai bóng người cao lớn kia tiến tới chỗ cô. Một thanh niên cao ráo với chiếc mũ ushanka.

Ủa, Boss à!? Nếu vậy thì chết cô rồi. Một thanh niên bên cạnh tiến tới đỡ con thỏ đang la hét khi rơi xuống, mặc dù nó có cánh.

- Áuuuuuu!!!_Zap

- Không sao chứ?

Cậu thanh niên với mái tóc dài và khuôn mặt điển trai mang một chút phong cách cổ trang đỡ Zap trên tay hỏi han. Còn hệ thống thì đang ôm chặt lấy tay người thanh niên đấy.

- Cô đúng là cái đồ hai mặt mà, còn tàn nhẫn với động vật! Đã thế còn trốn học. Không biết cô có làm gì không mà Protea lại kết bạn với mỗi cô!

- Tsk chắc chỉ là trêu đùa thôi~ sớm muộn gì cũng bị “vứt” đi ý mà.

Cậu thanh niên trẻ cao ráo có phần đô con kia là Russia- con trai cả của Ussr. Còn người đang bế Zap trên tay là China. Zap nhanh chóng nhảy xuống khỏi tay China và trốn đi.

- Hai người biết gì không mà nói tôi như thế?_ Việt Nam.

- Cô phô ra hết rồi còn gì. Thứ giả tạo._ Russia.

- Đúng là chỉ đáng đi bán thân thôi nhỉ, ha!_ China

- ANH CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI!!

Việt Nam tức giận hét lên, cô nhìn China và Russia bằng ánh mắt căm phẫn.

- Sao? Chọc trúng cô rồi à?~_ China.

- CÂM MIỆNG ĐI!!

Việt Nam ngồi sụp xuống cô cúi gầm mặt nước mắt tuôn ra ướt hết áo. Nhưng Việt Nam vẫn cố nén nước mắt, cô không thể ngước mặt lên nhìn hai con người kia. China… chính tên khốn đã giam cầm cô, chính hắn đã giết chết cha, anh trai và người thân của cô… và anh Việt Hòa cũng bị tẩy não mà đi theo hắn. (Yếu tố được tác giả tưởng tượng không liên quan đến dòng lịch sử, yêu cầu không học theo và mang nó ra ngoài đời)

- Cô làm gì vậy!? Lên phòng hội học sinh mau chúng tôi sẽ giải quyết! China đỡ cô ta dậy._ Russia.

China tiến tới chỗ cô định chạm vào thì bị cô thẳng tay gạt ra rồi hét lớn.

- ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!! TÊN KHỐN!

Việt Nam đứng dậy rồi chạy đi.

- VIỆT NAM!!! CÔ!?

- !?

Hai người kia đứng đơ một lúc rồi quay qua nhìn nhau. Cô ta bị làm sao vậy?

Ở phía Việt Nam. Bên đầu cô lại phát ra một âm thanh máy móc.

[Người cần lấy thiện cảm Russia chức vụ, hội trưởng hội học sinh. Độ thiện cảm: -15%

Người cần lấy thiện cảm China chức vụ, hội phó hội học sinh. Độ thiện cảm: 0%]

 

Nghe được những người tiếp theo mà Việt Nam cần lấy độ thiện cảm mà cô không khỏi bực mình.

Russia thì không nói làm gì rồi, ấy vậy mà phải lấy cả phần của tên "Tung Của" kia nữa! Nếu nói Việt Nam không tức, thì đó là một lời nói dối!?

Việt Nam vẫn còn nhớ như in những lần bị giam cầm trong tòa lâu đài xa hoa ở thế giới thực của cô. Chính tên China đó đã giam cầm cô, tước đi sự tự do vốn có của Việt Nam.

Nghĩ cũng thật là nực cười. Cô đã từng yêu hắn sâu đậm, đến cả tính mạng của mình cũng không màng tới mà cứu hắn không ít lần. Vậy mà hắn lại trả nợ cho cô bằng cách giết chết hết người thương của cô và tuyên bố rằng hắn chỉ là đang lợi dụng cô thôi.

Việt Nam như bị ngàn tấn đá rơi vào đầu. Khi đó nước mắt cô không chủ động được mà rơi ra. Cô hận chính mình vì đã tin hắn tới mù quáng. Hận vì đã không người thân của mình mà để cho hắn lợi dụng. Hận không thể làm gì được mà chỉ trơ mắt nhìn người thân của mình lần lượt ngã xuống.

Việt Nam khi đó biết sự việc đã quá muộn rồi, cô quyết định rằng sẽ cắt đứt đoạn tình với China. Cắt đứt đi sự hi sinh của mình trong suốt 3 năm qua. Nhưng nào ngờ được, hắn lại cho người bắt lấy cô, gian hãm cô trong tòa thành của hắn. Hắn tuyệt không cho cô một con đường thoát thân. China hắn muốn cô ở bên cạnh hắn, chỉ một mình hắn thôi.

Tại sao hắn phải làm như thế chứ? Không lẽ cô vẫn còn giá trị lợi dụng nên China hắn mới giữ cô ở lại bên mình? Giết chết người thân cô, độc chiếm mảnh đất hình chữ S mà cô phải gìn giữ hơn 4000 năm. Hắn còn muốn gì ở cô nữa chứ?

Việt Nam hận không thể đem hắn ra băm thành từng mảnh được. Cô đã nhiều lần có ý định trốn thoát, nhưng đều bị bắt lại.

Cho tới một ngày kia, cô đã chạy khỏi tòa thành đó. Chạy trốn khỏi lũ người đang truy đuổi mình. Và cuối cùng nhảy xuống khỏi vách đá để kết thúc cuộc đời đầy đau khổ này.
.

.

.

Việt Nam đi tới khu vườn trường ở phía sau dãy nhà D. Cô đi tới đài phun nước ở gần đó mà ngồi xuống. Đưa hai tay xuống làn nước lạnh ở dưới đài phun mà rửa mặt. Cô ngước lên nhìn bầu trời.

/ Chậc, lại nhớ tới kí ức không mấy vui vẻ rồi.../

- Kí chủ? Ngài không sao chứ?

Zap lúc bấy giờ mới xuất hiện trở lại, bay quanh Việt Nam mà hỏi han cô.

- Ừ, ta không sao. Chỉ nhớ lại những kí ức không vui thôi.

Phải, gặp tên khốn đó cô vui thế nào được? Nhưng cũng thật may rằng nơi đây khác với thế giới của cô. Vì thế cô cũng chả cần câu nệ gì mà có thể đấm thẳng vào mặt tên China đó.

Nhưng khổ nỗi rằng hắn lại là người cô cần lấy độ thiện cảm. Thế có cáu không cơ chứ?

/ Đáng ghét thật!/

Cô đưa ánh mắt sắc lạnh lên nhìn bầu trời không chút gợn mây kia.

Việt Nam thầm than trách số mình sao mà đen đủi như thế?

Một ngày mà gặp hẳn 4 tên cơ chứ!

Định giết cô đấy à?

Ông trời quả đúng là quá ư bất công!

Bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Việt Nam, khiến cô phải rùng mình. Cô quay người lại xem đó là ai. Zap cũng ngay lập tức mà biến mất.

- Ủa, Cuba? Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang ở trong lớp học hay sao?

- Thầy Ussr bảo tôi ra ngoài gọi cô vào học, nhưng không thấy cô đâu cả. Vậy nên thầy ấy mới bảo tôi đi tìm cô.

Cuba đưa đôi mắt âm trầm nhìn Việt Nam, cậu đưa tay mình đang đặt trên vai Việt Nam xuống rồi ngồi bên cạnh cô.

- Tôi không ngờ rằng một học sinh gương mẫu như cô vậy mà lại cúp tiết đấy!

- Haha, thế sao? Bởi vì đứng ở đó chán quá nên tôi mới trốn ra ngoài này thôi.

Việt Nam nở một nụ cười nhạt, quay sang nhìn Cuba, rồi lại nhìn lên cảnh vật trước mắt.

Cuba không nói gì, ánh mắt cậu nhẹ nhàng liếc qua khuôn mặt Việt Nam. Có vẻ như cô ấy vừa mới khóc thì phải? Trên khóe mắt vẫn còn đỏ nguyên, và còn đọng lại một ít nước mắt ở đó.

- Cô- Đang gặp chuyện gì buồn sao?

Cuba vốn dĩ chỉ định nghĩ câu hỏi đó trong đầu thôi, nào ngờ buột miệng nói ra ngoài. Khiến cho Việt Nam liếc mắt sang nhìn cậu.

- Chuyện buồn? Ừ thì cũng có đó, nhưng nó chả đáng phải kể đâu.

Việt Nam ngạc nhiên khi Cuba hỏi mình như vậy, nhưng cô cũng lấy lại được bình tĩnh, trên môi vẫn giữ ý cười mà nhìn cậu.

/ Việt Nam, cô là đang che giấu cảm xúc thật của mình sao?/

Cuba nhìn Việt Nam mỉm cười mà không khỏi nhướng mày. Cậu biết nụ cười này là giả. Nhưng Việt Nam vẫn luôn đeo nó trên khuôn mặt. Cậu không thể tìm ra được suy nghĩ thực của cô.

Việt Nam, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cô trở thành như vầy?

[ Bíp bíp, độ hảo cảm của nhân vật Cuba tăng thêm 2%. Tổng giá trị hiện tại là 9%]

Lại là giọng nói rè rè của robot vang lên trong đầu Việt Nam, khiến cô ngừng cười lại.

Ủa gì vậy?

Tự nhiên tăng thêm 2% là sao vậy trời?

Nhưng chưa để Việt Nam suy nghĩ lâu, tiếng chuông giờ giải lao vang lên. Sau vài giây ngắn ngủi toàn bộ học sinh như kiến vỡ tổ kéo nhau xuống căn tin hoặc lên sân thượng, có khi ngồi ở ghế đá ăn trưa.

- Tôi cúp lâu thế ư?

- Thì đây là tiết cuối rồi còn gì? Cô chuẩn bị lên phòng hội đồng đi.

- Kệ chuyện đó đi. Giờ đi ăn với tôi không?

Việt Nam đứng dậy lấy lại tinh thần, cô cất bước đi lên phía sau để Cuba đang im lặng tìm câu trả lời.

- Nhưng căn tin ở dưới này mà?

Anh ngồi đó nhìn Việt Nam đang đi, tay chỉ về phía mái vòm lớn với một “nhà hàng” sang trọng cùng các học sinh đang ăn uống nói chuyện vui vẻ.

/ Sao mình có cảm giác quê thế nào ấy nhể?/

- Tôi đi tìm Prote-

Chưa nói hết câu, một hình bóng quen thuộc lao về phía cô, mái tóc ngắn và đôi mắt xinh đẹp kia là Protea, tiểu thư và là hot girl của trường.

-_VIỆT NAM!! Sao cậu bỏ mình!!!

Mỹ nữ lao đến làm Việt Nam mém tí nữa ngã cầu thang. Nhưng may mà cô đã giữ thăng bằng được.

- Nguy hiểm quá! Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy!?_ Việt Nam.

-mình xin lỗi!! Mém tí là té rồi, may mà thân thể cậu nhanh nhẹn._ Protea.

Nữ nhân ôm chặt lấy cô không buông. Cuba thấy thế liền tiến đến kêu hai người.

- Chào cậu nhé, Protea. Cậu có thể đi ăn chung với bọn tôi không?

Cuba có phần ngại ngùng khi đứng trước Protea, phản ứng này khác lúc đối sử với cô ghê nhỉ? Nhưng tên này cũng biết quan tâm cô chút hơn ba người kia.

- Đi ăn chứ, cô gái?

Việt Nam cười nhẹ nhìn Protea khiến nữ nhân thả cô ra rồi lon ton chạy về phía trước hướng về phòng ăn.

- Có, mình bao nha!

Việt Nam cũng đi theo, ánh mắt cô trở nên có sức sống hơn lúc trước chút rồi, mỹ nữ này đúng là lạc quan thật, làm cô bị cuốn theo mất rồi.

- Còn đứng đó?

Việt Nam nhướng mày nhìn tên thiếu niên đang ngẩn ngơ nhìn hai người, sau đó cũng cất bước đi theo.

- Ít nói- người ta lại tưởng là câm bây giờ. Với lại đừng làm ra bộ mặt lạnh lùng đó nữa. Haizz, mấy tên con trai các cậu đúng là khó tính còn hơn đàn bà.

- Không liên quan đến cô.

Protea đã tới trước cửa phòng ăn rồi đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn hai người.

- Nhanh lên! Nhanh lên! Các cậu chậm quá!

Mỹ nữ mở cửa bước vào phòng ăn sang trọng cùng sự chú ý của mọi người. Ánh mắt ngưỡng mộ và mê mẩn của mọi người đổ dồn về phía Protea. Hai người kia cũng theo phía sau, nhưng sau đó là những lời xì xầm bàn tán của các học sinh.

- Chỗ này nè!

Protea ngồi vào một bàn gần cửa sổ, hai người kia cũng theo đó mà ngồi xuống.

- Không biết hôm nay có món gì ha! À mà Cuba, Việt Nam, tối nay các cậu rảnh chứ? Tới tiệc nhà mình nha! Mình mời nhiều người lắm! Mà Việt Nam là khách vip của vip của mình luôn! Còn Cuba hổng có phần đâu!

- Haha, Protea à. Không cần phải như thế đâu. Tớ đi dự tiệc với vài trò là khách mời bình thường là được.

Việt Nam nhìn đối diện với mĩ nữ trước mặt này mà cố nở một nụ cười gượng gạo. Thật là- Chỉ cần mời cô thôi là được rồi. Cần gì phải là vai trò khách vip của nàng ta chứ? Nhìn sang Cuba đi kìa, cậu ta khuôn mặt đang dần lộ ra hắc tuyến, liếc xẹt qua Việt Nam đây này.

- Gì chứ? Cậu là bạn của mình mà? Điều này là hiển nhiên thôi.

Protea vừa nói, vừa đưa tay mình sang nắm lấy tay của Việt Nam, khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn.

- À mà nè, tí nữa lúc về cậu đi mua sắm cùng mình nhé?_ Protea.

- Hả? Đi mua sắm nữa sao?_ Việt Nam.

- Ừm, hiện tại cậu chưa có bộ đồ nào để dự tiệc. Bởi thế nên mình quyết định sẽ đi mua đồ cùng cậu.

Protea mỉm cười rạng rỡ, gật gật đầu nhìn Việt Nam.

- Cái này- Chắc không cần lắm đâu nhỉ?

- Cần chứ! Việt Nam của Protea này phải thật lộng lẫy, như vậy mới xứng đang là khách vip của mình!

Việt Nam muốn từ chối khéo, nhưng Protea nàng ta vẫn một mực kiên quyết muốn đi mua sắm cùng cô. Bởi vậy nên cô đành bất đắc dĩ mà đồng ý đi cùng.

- Vậy- Cuba? Cậu đi cùng bọn tôi chứ?

Lúc này Việt Nam mới để ý anh bạn " đồng chí" của mình vẫn đang ngồi ở đây, ngay bên cạnh cô. có vẻ cậu ta ăn khá nhiều bơ rồi thì phải?

- Ừm, nếu được thì Cuba cũng đi cùng đi_ Protea.

- À, thế cũng được._ Cuba

Cuba nhìn Protea, ngại ngùng nói. Sau vài phút thồn một cục bơ thì cuối cùng cậu cũng có thể trò chuyện với mĩ nữ xinh đẹp này rồi.

Việt Nam khẽ liếc mắt nhìn sang Cuba mà không khỏi khinh thường, mắng thầm trong lòng.

Ừ, hay đấy anh bạn.

Anh bạn thật biết đối nhân xử thế quá cơ!

Nói chuyện với tôi thì lạnh lùng boy các thứ. Thế mà gặp mĩ nhân xinh đẹp kia thì lại bẽn lẽn như "gái" mới lớn vậy.

Gút chóp bạn!

Và còn nhiều câu chửi rủa khác dành cho Cuba mà Việt Nam đang nghĩ trong lòng.

- Được rồi. Quyết định vậy đi. Để tớ đi mua đồ ăn cho nhé?_ Protea.

- À, không cần đâu. Cậu là con gái, để tớ đi cho.

Protea định đứng lên để đi tới quầy gần đó, thì bị Cuba nắm lấy khuỷu tay giữ lại. Cậu đưa tay kia lên gãi gãi má, tỏ ý muốn giúp Protea đi mua đồ ăn hộ nàng.

- Hửm? Thôi để tớ cho. Dù sao thì bữa này là tớ bao mọi người mà.

Protea quay người lại nhìn Cuba, khóe môi lại nở nụ cười hiền dịu. Khiến cho tim của Cuba lỡ lệch đi một nhịp.

- K- Không sao, để tớ bao cho. Cậu cứ ngồi đây đi.

Nói đoạn, Cuba kéo Protea ngồi xuống lại vị trí của nàng. Còn mình đứng lên đi tới quầy hàng kia để mua đồ.

/ Chậc, đúng là con người có tình yêu có khác. Ga lăng hẳn lên, cơ mà nhìn vẫn rất đáng ghét a!/
Việt Nam đưa hai tay lên chống cằm, nhìn Cuba đi tới quầy hàng phía trước kia. Trong lòng không khỏi phi thường khinh bỉ người nam nhân kia.

- Cậu Cuba đó là một học sinh ưu tú đó! Môn sinh học lúc nào cũng nhất toàn khối và còn là học trò cưng của thầy WHO. Cậu ta cũng là con của gia đình chó tiếng có quyền, còn là bác sĩ khi thầy WHO bận á!_ Protea.

- À mà nhắc tới thầy WHO mới nhớ, cậu biết vì sao America lại ở phòng y tế thay vì WHO hay Cuba vậy?_ Việt Nam.

- Ủa? Thầy America là giáo viên Anh và Văn mà, thầy đâu làm trong phòng y tế?_ Protea.

- Tôi về rồi, trưa nay có nhiều món lắm đấy_Cuba

Cuba đặt ba khay thức ăn lên bàn. Mùi thơm của thức ăn khiến bụng Việt Nam kêu lên một tiếng làm cô xấu hổ không biết chui đi đâu.

- Dễ thương quá, hí hí._ Protea

- Cậu đừng nói nữa!_ Việt Nam.

Protea cười khúc khích trước cô, còn cô thì ngại cúi gầm mặt xuống, hai tai ửng đỏ lên, Việt Nam che gương mặt đỏ bừng lại. Cuba thấy thế cũng ngồi xuống, nhưng cậu có vẻ không quan tâm tới Việt Nam cho lắm. Điều mà Cuba quan tâm ở đây là vừa thấy nụ cười của một hot girl trước mặt mình. Làm sao mà thoát khỏi nụ cười đó chứ?

- Ăn đi kẻo muộn giờ học kìa hai người, còn Việt Nam cậu đang đói thì mau ăn đi_cuba

Việt Nam nghe thế cũng thả tay ra. Protea ở bên cạnh nở nụ cười tươi rói, đưa cho cô đôi đũa và thìa. Cuba thấy nụ cười đó cũng đơ ra, ai bảo nữ nhân này xinh đẹp quá cơ!

- Biết rồi mĩ nhân, cậu cũng ăn đi

Việt Nam cầm lấy đũa và thìa mà Protea đưa cho, rồi ăn. Vị đồ ăn ở đây phải nói là tuyệt vời, dù không như những món ở dưới tầng hầm, nhưng cô cũng không bị ai quan sát hoặc ép ăn.

- Ưm! Đồ ăn ngon quá đi! Mà Cuba cậu không ăn sao?_Protea

- À ừ, mình ăn đây.

Cuba luống cuống xúc miếng cơm cho vào miệng. Đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

.
.
- Aizzz!!! Tốt nghiệp rồi còn phải đi học!! Ghét thật! Lớn to đầu còn bị viết bảng kiểm điểm.

 

Việt Nam với tờ kiểm điểm trên tay. Cô vò đầu than vãn. Vì tội trốn học và vào lớp muộn nên cô phải viết bảng kiểm điểm, may là chưa hạ hành kiểm hay gì đó nặng hơn… nhưng nếu tái phạm thì bị đuổi học là cái chắc.

- Việt Nam!!! Đi thôi! Đi mua đồ nào!

Protea từ xa chạy tới, vẫn dáng vẻ nhí nhảnh đáng yêu đó cộng với nét đẹp của nữ nhân này thì chắc đi thi hoa hậu không làm gì cũng được giải nhất.

- Nhanh lên nào, không còn nhiều thời gian đâu_Cuba

- Được rồi, để mình thông báo cho người nhà đã_ Việt Nam

Cô lấy từ trong túi ra một cục gạch, loay hoay một hồi thì cũng tìm được số anh ba… vì biệt danh là “Vịt vàng cục súc”. Xin xỏ một hồi thì cũng được đi

Sau khi xin người anh trai của mình, Việt Nam thống báo cho hai người kia rằng cô đã có thể đi được rồi. Protea nhanh chóng nắm lấy tay cô mà kéo đi tới khu trung tâm mua sắm. Còn Cuba thì đi theo sau hai nữ nhân kia.

.

.

.

Đến khu trung tâm thương mại.

Protea kéo Việt Nam vào một cửa hàng sang trọng đằng trước.

- P- Protea à, bên cửa hàng này toàn là hàng hiệu. Mình-_ Việt Nam.

- Nah, không sao đâu! Mình sẽ trả cho cậu, coi như đó là quà tặng mà mình dành cho cậu đi Việt Nam!_ Protea.

- N- Nhưng mà, ơ này!_ Việt Nam.

Chưa để Việt Nam nói hết cậu, Protea đã dẫn cô vào trong cửa hàng rồi, Cuba cũng nương theo đó mà vào trong theo.

- Việt Nam, Việt Nam! Nhìn sang bên này nè! Có rất nhiều bộ váy xinh đẹp hợp với cậu lắm đó!

Sau khi đi vào trong cửa hàng, Protea liền thả tay Việt Nam ra mà đi tới chỗ của những bộ váy đẹp đẽ kia, quay người lại nhìn Việt Nam.

- Haha, vậy sao? Cậu có thể chọn cho mình một bộ thích hợp chứ?_ Việt Nam.

- Tất nhiên rồi!_ Protea.

Protea mỉm cười vui vẻ, tay lựa hết bộ váy này đến váy khác.

/ Chậc, cô bạn này thật là- Có cần phải hăng hái như vậy không chứ?/

- Hửm? Cậu không định mua đồ gì để tối nay đi dự tiệc à?

Việt Nam quay sang hỏi Cuba đang đứng bên cạnh mình. Cậu ta đứng ở đây nãy giờ rồi, không định mua đồ sao?

- Có, nhưng giờ chưa phải lúc.

Cuba nghe thấy Việt Nam hỏi, liền liếc xẹt qua cô mà trả lời, tông giọng lại trở nên lạnh đi như hồi đầu Việt Nam mới gặp cậu.

Ôi trời, cái tên chết tiệt này!

Nói chuyện với Protea thì nhẹ nhàng, trầm ấm lắm. Thế mà nói với cô thì lại lạnh giọng như thế đấy!

Đúng là con người khó ưa!

Cuba ở chỗ của cô còn thân thiện hơn nhiều!

Việt Nam đưa ánh mắt như muốn đánh người nhìn vào mặt Cuba, nhưng đột nhiên tay cô cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm. Cô liền quay người nhìn xuống, là một bộ váy?

- Việt Nam! Mình chọn cho cậu xong rồi nè! Mau thay thử đi!

Protea sau khi lựa mãi trong hàng chục bộ váy, cuối cùng cũng tìm được một bộ phù hợp cho Việt Nam. Nàng liền nhanh chóng đi tới chỗ cô mà đưa bộ váy đó vào tay Việt Nam.

- Xong rồi à? Ừm, để mình thử xem sao...

Việt Nam chỉ nói chơi chơi, để Protea lựa đồ lâu lâu một chút. Ai ngờ cô nàng lại lựa nhanh tới thế. Việt Nam đành cầm bộ váy mà cô nàng đưa rồi đến phòng thử đồ để thử.

- Cuba nè, cậu không định mua gì hả?

Khi thấy Việt Nam đã bước vào phòng thử đồ, Protea mới quay sang nhìn Cuba hỏi.

- Ừm, có chứ. Tôi định mua một bộ vest để tối nay tới dự tiệc tại nhà cậu.

Cuba khẽ cười nhạt, trả lời lại Protea. Nói thật ra thì- Nếu để Việt Nam thấy cảnh này, chắc chắn Việt Nam sẽ lao tới đập Cuba vì cái tội thiên vị mất. Tiếc là cô đang thay thử bộ váy kia rồi.

- Vậy sao? Nếu cậu không ngại thì mình sẽ chọn cho cậu một bộ vest, được chứ?

Nghe Cuba nói vậy, Protea liền hăng hái muốn chọn cho cậu bạn này một bộ. Gì thì gì, chứ về khoản lựa đồ thì Protea là nhất rồi.

- Ừm, vậy làm phiền cậu.

Đứng trước sự băng hái này của cô nàng xinh đẹp kia. Cuba chỉ mỉm cười, vành tai có một chút đỏ ửng lên.
Thế là Protea tiếp tục công trình lựa đồ cho cậu bạn điển trai này.

Chỉ một lúc sau, cô đã lựa đồ xong. Và đó cũng là lúc Việt Nam bước ra ngoài phòng thay đồ.

- Đồ của cậu nè Cuba. Hử? Ah, Việt Nam! Cậu cuối cùng cũng ra rồi!

Protea đưa bộ vest mình lựa cho Cuba, nàng quay người lại. Đập vào đôi mắt xanh lục của cô nàng là một cô gái với mái tóc đỏ nâu xõa dài tới ngang eo. Bộ váy trắng tinh xảo được đính thêm vài đá quý ở chân váy khiến cho làn da đỏ hồng của cô càng thêm tô điểm hơn. Đặc biệt là đôi mắt ánh kim kia, nó như vầng ánh sáng của mặt trời vậy. Giống như tiên tử hạ phàm vậy.

Cuba thấy Protea quay người ra phía sau gọi Việt Nam, khiến cho cậu cũng ngoái ra phía trước nhìn. Điều khiến Cuba không thể tin được rằng người đứng trước mặt kia là Việt Nam. Cô ta có thể xinh đẹp tới như vậy sao?

- Hai người- Bộ mình mặc lạ lắm à?

Việt Nam thấy hai người cứng đơ nhìn mình, làm cô cảm thấy khá xấu hổ.

- Không đâu, không đâu! Cậu xinh lắm! Thật sự rất xinh đó! Cuba có thấy vậy không?

Protea thoát khỏi tư thế vừa rồi, liền đi tới chỗ Việt Nam nắm lấy tay cô. Còn quay người hỏi Cuba nữa.

- T- Tạm đẹp thôi!

Cuba hoàn hồn lại, cậu định nói là "không đẹp". Nhưng vì có Protea ở đây nên cậu đành nói là "tạm ổn". Cậu khẽ cụp mắt, nghiêng đầu sang một bên trả lời Protea.

- Haha, cảm ơn lời khen của cậu._ Việt Nam.

Việt Nam khẽ nghiến răng, nặn ra một nụ cười lịch thiệp. Cô thực muốn đấm cho tên chết tiệt kia một cái lắm. Nhưng cô đã kịp thời ngăn nó lại bằng cách đưa đôi mắt như hình viên đạn nhìn Cuba.

[ Bíp Bíp. Độ thiện cảm của nhân vật Cuba tăng thêm 2%. Tổng giá trị hiện tại là 11%]

Tiếng máy móc vang lên trong đầu Việt Nam. Cô hoàn toàn ngưng hành động kia lại, ánh mắt trở nên hoang mang nhìn người nam nhân kia.

Ủa ủa? Sao tự nhiên lại tăng nữa rồi?

Rõ là ghét mình, tại sao lại tăng như thế nhỉ?

- Được rồi, Cuba! Cậu mau thay thử bộ vest kia đi. Xem nó có hợp hay không._ Protea.

- Ừm, để tôi thay thử.

Nói đoạn, Cuba tức tốc tới phòng thay đồ. Để lại hai cô nàng xinh đẹp kia ở bên ngoài.

- Ây da, bạn thân của mình có khác. Quá ư là xinh luôn!_ Protea.

- Haha, cậu cứ nói quá. Là do cậu chọn váy hợp với mình thôi_Việt Nam.

Việt Nam khẽ mỉm cười. Đột nhiên cô thấy bên cạnh chỗ hai người đang đứng có một cái bờm giống như tai mèo kia. Cô cầm lấy nó và đeo lên đầu cho Protea.

- Pff, trông có vẻ hợp với cậu lắm đó! Mèo con ạ_ Việt Nam

- Hả? Gì chứ! Ai là mèo con cơ! Cậu có tin là mình cắn cậu luôn không hả?_ Protea

Protea nghe Việt Nam nói như vậy liền lập tức xù lông giận dữ, nàng ta đưa hai tay lên nhéo má Việt Nam cho bõ tức.

- Haha, mèo con giận dữ rồi kìa!_ Việt Nam.

- Không có a!_ Protea.

Việt Nam nhìn mĩ nhân xinh đẹp trước mặt đang giận dỗi nhéo má mình mà không khỏi cảm thấy nàng ta quá ư dễ thương.

Thật muốn trêu ghẹo nàng ta một chút a.

Nghĩ là làm, Việt Nam liền đưa tay mình lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt khả ái kia.

- Hửm? Sao nào, cậu có biết mình hiện tại quá ư là dễ thương không hả?

Việt Nam híp nhẹ mắt, khóe môi khẽ cong lên một đường tuyệt đẹp.Bàn tay lúc nãy đặt lên khuôn mặt nàng ta khẽ miết nhẹ khuôn miệng nhỏ nhắn kia.

- Ư- C- Cậu... Cái đồ đáng ghét này! Dám trêu ghẹo mình như thế hả!?

Protea nhìn hành động của Việt Nam mà cảm thấy ngại ngùng. Khuôn mặt đã bắt đầu đỏ lên trông thấy. Nàng ta liền né Việt Nam ra, che đi khuôn mặt sắp đỏ như trái cà chua chín của mình.

Con người này thật là- Có thể yêu nghiệt tới mức này cơ chứ? Thật khiến cho người ta cảm thấy rung động mà!

- Haha, thôi nào. Mình xin lỗi mà.

Đối diện với khuôn mặt đỏ ửng của mĩ nữ trước mặt kia, Việt Nam chỉ nở một nụ cười trào phúng.

- Cuba, cậu ra đây từ lúc nào vậy?

Nhưng chưa được bao lâu, Việt Nam đã cảm nhận được ai đó đang nhìn mình. Liền nhìn xung quanh tìm xem đó là ai. Đập vào mắt cô là Cuba với bộ vest màu đen lịch lãm, đứng nhìn hai người họ từ bao giờ rồi.

- M- Mới đây thôi.

Cuba liền sực tỉnh khỏi suy nghĩ, nghiêng đầu sang một bên trả lời lại Việt Nam. Trên khuôn mặt cậu xuất hiện vài vệt hồng ở hai bên má.

Cailozquegizay?

Đang đỏ mặt đấy à? Đỏ mặt với ai? Protea sao?

Việt Nam nhíu mày khó hiểu nhìn nam nhân phía trước kia.

Còn về phía Cuba. Sau khi cậu thay đồ xong, liền đi ra ngoài phòng thay đồ để cho nữ nhân kia xem. Nào ngờ vừa mới bước ra đã thấy cảnh Việt Nam đang chạm nhẹ vào khuôn mặt của Protea, trên miệng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mĩ. Ánh mắt như si mê mà nhìn nữ nhân trước mặt kia. Làm cho Cuba không khỏi kinh ngạc.

Việt Nam, cô ta lại có những lúc xinh đẹp mê người như này ư?

Thật khó có thể nhìn ra được.

Và cứ thế, Cuba cứ nhìn mãi. Thẳng cho tới khi Việt Nam cảm nhận được cậu đang nhìn mình mà hỏi.

[ Bíp Bíp, độ thiện cảm của nhân vật Cuba tăng thêm 4%. Tổng giá trị hiện tại là 15%.

Mở khóa phần mị lực cho nhân vật Việt Nam. Hiện tại giá trị mị lực là: 30%]

Ưtf- Cái quẹc gì đang diễn ra thế?

Sao tự nhiên lại tăng nữa rồi?

Mình chả hiểu caime gì cả!

Việt Nam nghe giọng nói máy móc trong đầu mà không khỏi kinh hãi.

Tự nhiên trong một ngày tăng hẳn 10% độ thiện cảm.

Mà cô còn chả biết làm thế nào để có cơ.

Hỏi chấm to đùng luôn!

Mik xin hếtttttttttttttttt

4
4 sao / 1 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 1 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 4 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư