Bãi Tha Ma

257 lượt xem
Tôi là Mã Á Lệ. Tôi năm nay 17 tuổi. Tôi sống cùng hai em gái tên là Mã Áng, nhỏ hơn tôi một năm tuổi và em út tên là Mã Ánh năm nay 9 tuổi. Chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ ở vùng nông thôn hẻo lánh. Tôi là một nhà viết văn nổi tiếng trên mạng, thỉnh thoảng tôi lại viết truyện ngắn đăng lên, chủ yếu là thể loại kinh dị, huyền bí. Đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi, công việc chính của tôi là bán bánh. Hằng ngày tôi làm bánh rồi đem giao cho mọi người. Vì nổi tiếng nên có rất nhiều fan ủng hộ, mua bánh của tôi, công việc cũng khá giả, đủ sống. Tôi thì thích thể loại kinh dị thôi chứ tôi chẳng tin có tên sát nhân, ma quỷ nào trên trần đời này hết. Em gái tôi không đi học. Nó là một thợ may đồ, thiết kế thời trang, láng giềng xung quanh đều biết tới nó. Ngày nào nó cũng hì hục trên chiếc bàn may, may từng cái áo cái váy một cách nhiệt huyết. Hai chị em đều có công việc làm xem như ổn định.
Một buổi đêm nọ, tôi đang ngồi canh mấy chiếc bánh đang nướng, Mã Ánh vừa thức dậy, nó đột nhiên mở mắt rồi chạy ào lại ôm tôi, khóc thút thít. Tôi thấy thế mới lo lắng, vuốt cổ nó rồi hỏi:
– Sao vậy Tiểu Ánh? Em có sao không?
Nghe tôi hỏi, nó nấc nấc vài cái, dùng tay dụi mắt rồi đưa đôi mắt ướt đẫm lên nhìn tôi:
– Chị…chị ơi! Nó…nó chọc em, không cho em ngủ.
Nói xong nó vùi mặt vào người tôi khóc oà lên. Tôi cứ tưởng là Mã Áng nó lại chọc Mã Ánh, tôi lấy làm lạ vì trước giờ tuy Mã Áng nó có tinh nghịch nhưng rất thương em, không bao giờ ăn hiếp Ánh Ánh nhưng tôi gạt sang một bên, tôi gọi vọng vào buồng ngủ:
– Mã Áng em mau ra đây!
Nghe tiếng tôi gọi, Mã Áng lật đật đi ra, tay dụi dụi mắt hình như vừa thức dậy:
– Sao vậy chị hai?
– Em sao lại đi nạt Tiểu Ánh Ánh chứ? Mau xin lỗi ngay đi! – Tôi quát lớn.
Mã Áng giật mình:
– Gì chứ? Em không có nạt em ấy! Thật mà! Chắc là do Ánh Ánh bị mơ thôi, em ngủ nãy giờ mà chị hai.
Nhìn vẻ nằng nặc của Tiểu Áng, tôi quay sang Mã Ánh:
– Có phải chị ba nạt em không?
Mã Ánh nấc lên vài cái:
– Dạ…khô..không.
Tôi và Mã Áng giật mình nhìn nhau. Mã Áng mới nói:
– Lạ thật, chẳng lẽ nhà mình có trộm sao chị hai?!
Tôi hỏi Tiểu Ánh Ánh:
– Ánh Ánh, em nín khóc đi, là ai chọc em hả?
Nó nhìn tôi hoảng lắm rồi nói:
– Nó đe em chị hai, nó không cho em nói, em mà nói…nó đe em sẽ giết em. – Nói đến đoạn này nó lại oà lên khóc.
– Em nói đi không sao, có chị và Mã Ánh đây rồi!
Nó gật đầu rồi chỉ ra cái buồng trống, chỗ cái cửa sổ, nhìn ra cửa sổ tôi nhìn thấy một bãi tha ma, không khí quả thật âm u vô cùng. Mã Ánh mới nói tiếp:
– Hôm nó leo vảo nhà mình, nó xô em ngã xuống sàn.
Tôi mới chợt nhớ có đêm đang ngủ bỗng dưng Mã Ánh ngủ mà bị lăn xuống sàn nhà, hên mà tôi có lót phía dưới tấm đệm vì cũng lo bọn em nó quay lung tung bị ngã thì toi.
Thật kì lạ quá… Tôi cũng rợn người lắm, nhưng sợ mình hoảng thì các em cũng hoảng nên tôi vội trấn an các em:
– Chị hiểu rồi! Là Mã Ánh nó mơ ấy, mơ thôi, các em mau đi ngủ đi.
Bọn nó nắm tay nhau vào buồng ngủ, tôi cũng hơi lo nên dặn dò:
– Các em nằm giường chị mà ngủ chung nhé! Có sợ thì đốt nến lên mà soi.
Bọn nó đã vào trong buồng rồi tôi cũng trấn tỉnh lại, tự nhủ lòng đời làm gì có ma. Tôi ngồi xuống ghế nhìn cái lò nướng bánh vẫn còn nửa tiếng nữa mới chín. Tôi nhìn vào gương thì thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, tôi vơ tay lấy cái khăn lau mồ hôi, nhìn vào gương tôi hốt hoảng, “tôi” trong gương đang ngồi im chứ không loay hoay như tôi đang lau mồ hôi. Tôi hoảng lắm theo phản ứng lấy tay dụi mắt thì mọi thứ trở nên bình thường. Tôi lẩm bẩm:
– Cái quái gì đang xảy ra thế này?!
Tôi lúc đó thật sự rất lo lắng, hoang mang, nhưng vì quá mệt mỏi nên tôi gạt bỏ những suy nghĩ ấy. Tôi ngồi dậy kéo trong lò ra vỉ bánh nướng, để trên bàn rồi vào buồng ngủ. Lúc đi ngang buồng ngủ, tôi đi ngang qua cái cửa sổ, chợt bắt gặp một người, tôi đoán là nữ vì tóc thật sự rất dài, mặc một chiếc đầm trắng, dài hơi quá gối, trời lúc đó tối quá lại còn có sương nên tôi nhìn không rõ gương mặt cô gái ấy. “Là ai mà sao đêm đến còn đứng ngay bãi tha ma thế này?” Tôi suy nghĩ thầm. Tôi sợ rằng cô gái đang bị gì đó nên khoác chiếc áo rồi cầm đèn dầu ra bãi tha ma hỏi thăm chuyện của cô ấy. Tôi bước đi hơi rụt rè vì hơi sợ, nhưng khi đã đến nơi thì tôi có xoay đầu nhìn quanh cũng không nhìn thấy nữa cô gái ấy. “Quái lạ…” Tôi lẩm bẩm trong đầu. Bỗng có luồng gió lạnh buốt thổi dọc sóng lưng của tôi, tôi ớn lạnh rùng mình, da non nổi lên sừng sừng rồi quay lưng bước vào nhà. Tôi bỏ vội chiếc đèn dầu lên bàn, thổi tắt rồi đi vào buồng ngủ.
Nửa đêm, tôi bỗng nhiên thấy nóng nực đến lạ nên choàng mình tỉnh giấc, tôi ngồi đó thở nhanh một vài hồi rồi nghe tiếng động lạ bên ngoài… Tôi cởi bỏ chăn, chân bên dưới mang chiếc dép lê vào rồi ra khỏi buồng ngủ. Tôi sợ là trộm nên lấy cây gậy thủ sẵn, đứng nép bên cạnh cửa tôi nhìn ra… !!! Mã Ánh đang ăn nhang… Tôi vội buông cây gỗ xuống chạy ra, tay bóp miệng của Mã Ánh, tôi thấy nó vẫn còn nhắm mắt nên lay mạnh người nó, miệng nói sốt sắng:
– Tiểu Ánh, tỉnh dậy, đừng ăn nữa, mau tỉnh dậy…
Tôi gọi mãi nhưng con bé không hề mở mắt, tôi liền kêu lớn vào buồng:
– Áng Áng! Em mau lấy cho chị xô nước lạnh!
Nghe tôi gọi Mã Áng lật đật đem xô nước chạy ra, tôi giữ chặt người Mã Ánh:
– Em mau tạt vào người Mã Ánh!
Mã Áng đổ cả xô nước vào người Ánh Ánh, bỗng nhiên con bé co giật mạnh rồi ngất xỉu. Tôi và Mã Áng dìu nó vào buồng ngủ, tôi liếc qua chỗ Mã Áng, mặt nó rất sợ hãi, tôi mới nhẹ vuốt tóc nó:
– Không có gì đâu em đừng lo.
– Em sợ lắm, có khi nào là m…
– Làm gì có ma trên đời, em mau ngủ đi.
Mã Áng gật đầu rồi nằm xuống, lấy chăn đắp lên người rồi nhắm mắt. Tôi cũng đi ra ngoài rồi lên giường ngủ luôn.
Buổi sáng ở quê lúc nào cũng yên bình, ngoại trừ hôm nay. Tôi nhớ đến chuyện hôm qua liền gọi cho thầy Lạt (thầy cúng):
– Thầy ơi, hôm qua Mã Ánh nó ăn nhang nhưng mắt vẫn nhắm, con lay mãi không dậy, con liền tạt gáo nước, nó co giật xong ngất lịm đi, đến sáng hôm nay hỏi thì nó không nhớ.
Thầy im lặng một hồi rồi nói:
– Nó bị vong ám rồi.
Tôi nghe xong lạnh người.
Tôi lạnh người vì lời nói của thầy. Tôi trước giờ không bao giờ tin vào ma quỷ. Tôi mới để nghị mời thầy đến nhà giúp, nhưng thầy lại từ chối vì việc riêng. Thầy không đến tôi cũng không ép được, tôi đành ậm ờ rồi cúp máy. Tôi sợ đêm nay lại xảy qua chuyện tối hôm qua, thật sự rất khủng khiếp. Tôi đang còn đứng bên chỗ điện thoại thẫn thờ suy nghĩ thì chợt ngoài trời đổ mưa lớn, quần áo thì lại đang phơi, Mã Ánh và Mã Áng thì đang nằm ngủ say sưa nên tôi đành lấy nón lá đội vào đầu rồi ra ngoài lấy đồ phơi. Vì sào phơi đồ nằm ở sau nhà nên tôi muốn lấy đồ thì chắc chắn phải đi ngang bãi tha ma gần đó, tôi đi vòng qua hông nhà, đang gỡ quần áo xuống thì chợt tôi lại thấy cô gái tối hôm qua. Vẫn mái tóc dài, chiếc đầm trắng cũ, chân đi trần. Tôi giật mình, cảm nhận cơ thể không còn cử động được nữa, tôi chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch mặc dù trời đang mưa xối xả. Cô gái đó cứ đi rồi khuất dần. Tôi ngày càng có chứng cứ để kết luận rằng cô ấy là… ma. Tôi lấy người che đồ lại rồi chạy nhanh vào nhà, vừa tới thì thấy Mã Áng và Mã Ánh đã tỉnh dậy ngồi trên ghế. Tôi ngồi xuống, vừa gỡ móc vừa xếp đồ, miệng lại hỏi :
– Mã Ánh, em cảm thấy như thế nào ?
Mã Ánh uống ngụm nước rồi tỏ vẻ hơi mệt :
– Em thấy chóng mặt.
Tôi nhìn Mã Ánh xanh xao lắm, làn da thì tái nhợt. Tôi liền đứng dậy sờ trán con bé thì thấy nó trán nó lạnh ngắt nên nhờ Mã Áng :
– Em ở nhà xếp đồ, chị lên xã mua thuốc cho Mã Ánh.
Mã Áng gật đầu. Nhưng tôi lại lo lắng dặn thêm :
– Em lấy rèm che cửa sổ lại, đóng cửa chính và cửa sau lại, ai gõ cửa cũng không cho vào. Nhớ chưa.
Mã Áng lại gật đầu thêm lần nữa. Tôi nhìn ra ngoài thì trời cũng tạnh mưa và quang hẳn. Tôi nắm tay Mã Ánh đi ra ngoài đón xe buýt lên trạm xã mà không biết rằng ở nhà, Mã Áng đang sắp gặp nguy hiểm.
Mã Áng ngồi trong nhà, tay xếp quần áo, thỉnh thoảng lại chuyển đài phim trên du tuyến. Bỗng con bé nghe tiếng gõ cửa, lại còn nghe thấy giọng của tôi nên ra mở cửa. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai, cho dù có nhìn kĩ đến đâu cũng không thấy bóng người nào. Mã Áng suy nghĩ đơn giản chỉ đóng cửa vào nhà, nghĩ rằng chắc có ai đó đến quấy phá thôi. Nhưng một hồi sau, bỗng bóng đèn là nguồn sáng duy nhất của căn nhà bỗng vụt lên tia cháy, chớp chớp rồi tắt hẳn. Căn nhà âm u, tối mịt. Mã Áng thấy lạ, không thể nào là cúp điện được vì chiếc du tuyến vẫn còn đang phát. Bỗng chiếc vô tuyến mất tín hiệu, chỉ còn những sọc trắng đen xám chuyển động trên màn hình. Con bé bây giờ cũng hơi sợ nhưng vẫn bình tĩnh lấy đồ điều khiển tắt vô tuyến đi. Màn hình vụt tắt. Trong nhà bây giờ cũng chỉ còn không khí tăm tối. Mã Áng chợt có cảm giác ai đang nhìn mình, quay lưng lại mới thấy cửa sổ trong buồng vẫn chưa kéo rèm nên cô bé lại gần cửa sổ, định kéo rèm lại thì thấy một bóng người đứng ngoài cửa sổ, mắt nhìn chăm chăm vào cô, mặt con bé thì tối mịt, không nhìn thấy rõ, tóc dài và mặc chiếc đầm trắng. Con bé hoảng sợ la hét rồi ngất đi.
Đúng lúc đó tôi vừa từ xe buýt xuống trạm xá. Trời cũng đã chiều buông. Tôi đặt Mã Ánh lên đùi ngồi chờ đến lượt. Khi cô phát thanh bật loa báo lượt đến tôi, tôi dẫn Mã Ánh đi vào trong phòng khám. Bác sĩ không chuẩn ra bệnh của con bé nên cho rằng đấy chỉ là cảm cúm thường thôi, bà ta cho vài lần thuốc qua loa rồi tôi thanh toán xong bắt xe đi về. Tôi về đến nhà, gõ cửa mạnh và liên hồi kêu tên của Mã Áng để con bé nhận ra tôi. Nhưng tôi gõ mãi cũng không có ai trả lời.
Tôi cảm thấy hơi bất an trong lòng, liền luồn tay vào túi áo, lấy ra chùm chìa khoá dự phòng rồi mở cửa ra. Tôi thấy trong nhà tối om, tivi thì tắt, cửa sổ thì chưa bị kéo rèm, quần áo thì vương vãi lung tung. Mã Áng đầu tóc rối bù đang nằm trên sàn nhà. Tôi liền chạy lại, lắc mạnh người con bé. Mã Áng choàng tỉnh, môi tím ngắt, người thì lạnh tanh và run rẩy, miệng run bần bật. Tôi liền đi một chuyến nữa cùng Mã Ánh và Mã Áng lên trạm xác. Bác sĩ chuẩn đoán rằng thần kinh của Mã Áng bây giờ có vấn đề, nguyên nhân là do sốc về chuyện gì đó. Bị sốc sao ? Sao ở nhà mà lại bị sốc chứ ? Tôi làm thủ tục nhập viện cho Mã Áng ở lại, tiện cho việc chăm sóc của bác sĩ. Tôi cho Mã Ánh ra ngoài chơi, mình thì ngồi trên ghế, cứ canh chừng Mã Áng không ngưng một phút. Tôi đợi hồi lâu mới thấy tay chân của con bé khẽ động đậy, rồi nó mở mắt. Thấy tôi ngồi bên cạnh, nó nắm chặt tay tôi, miệng thì thầm :
– Em sợ lắm… Em sợ lắm chị hai…
Tôi kéo ghế gần lại rồi vuốt tóc nó :
– Sao lại sợ ? Có chuyện gì à ?
Nó mắt rưng rưng, miệng vừa run vừa nói :
– Em vừa gặp ma.
– Thật sao ? – Tôi hơi nghi ngờ vì lúc nãy bác sĩ nói với tôi rằng thần kinh của Mã Áng bây giờ không được tỉnh táo.
Mã Áng nheo mắt lại nhìn tôi :
– Chị không tin em sao ?
Tôi hơi ái ngại vì ánh mắt đó, miệng thanh minh :
– Không phải chị không tin em, chỉ là…
Rồi đột nhiên, ánh mắt của Mã Áng trợn lên trắng dã, không thấy lòng đen, miệng gào lên the thé :
– Mày không tin tao hả ?
Tôi sợ hãi buông tay con bé ra :
– Mã Áng em đừng đùa nữa mà !
Rồi đột nhiên Áng Áng đứng lên, chạy xồng xộc vào thang máy, vừa chạy vừa gầm rú lên rất đáng sợ. Lưng Mã Áng gù xuống, tóc tai rối bời, đôi mắt trắng dã, miệng chảy nước dãi. Tôi định đi vào thang máy nhưng không kịp. Tôi liền nhanh trí đi thang bộ, lên được tầng thượng. Tôi thấy Mã Áng bỗng nhiên khóc lóc :
– Chị hai… Cứu em…
Nhưng rồi lại nói cái giọng the thé khàn khàn đó :
– Em mày sẽ phải chết… Từng người… Từng người…
Rồi nó cười lên điên dại. Tôi khóc lóc :
– Mã Áng em bị gì vậy ?
Tôi đi lại gần nó, từng bước từng bước rụt rè. Mã Áng cũng dữ tợn lùi lại phía sau, chợt nó bị vấp viên gạch, té nhào từ tầng 23 xuống.
Lúc rơi xuống, Mã Áng gào tên tôi rất lớn :
– Mã Á Lệ ! Chị hai ! CỨU EMMMM
Tôi chỉ biết đứng nhìn nó rơi vùn vụt xuống. Tôi chỉ còn nghe văng vẳng bên tao những tiếng nói kí ức của tôi và con bé. Tôi chạy một mạch xuống nhìn xác của Mã Áng… Đầu của Mã Áng bị vỡ, tôi thậm chí còn nhìn thấy não của con bé. Tay chân nó rời rạc ra, gãy đoạn từng khúc. Bộ quần áo xanh nhạt của bệnh viện đang mặc trên người con bé đỏ thẫm máu. Môi con bé vẫn còn run bần bật. Mắt trợn lên trắng dã, hàng lông mi nhấp nháy đau đớn… Tôi ôm thân xác khủng khiếp ấy vào lòng, cảm nhận nhịp thở cuối cùng của em thân thương…
Mã Áng ! Chúc em ngủ ngon.
Tôi ngồi đó ôm chặt thân xác rời rạc của Mã Áng. Rất nhanh chóng, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường vụ án. Cảnh sát kết luận là do tự tử nên việc điều tra cũng chỉ qua loa cho có lệ. Tôi vào lại bệnh viện, dẫn Mã Ánh về nhà. Về đến nhà, Mã Ánh hỏi tôi :
– Chị hai, chị ba đâu rồi ?
Tôi lúc đó rất bực bội, tát vào mặt của Mã Ánh :
– Em hỏi gì mà hỏi lắm thế ?
Tôi đưa Mã Ánh vào nhà rồi một cách vô thức bước ra bãi tha ma. Tôi lại một lần nữa nhìn thấy bóng của một cô gái, vẫn mái tóc dài và chiếc váy trắng dài cũ kỹ. Tôi không cử động được. Cô gái ấy, từ từ trong màn sương chiều tối bước lại gần tôi, càng lúc lại càng gần. Tôi chỉ cảm nhận được những hơi thở ngắt quãng của mình và cả tiếng bước chân loạt soạt trên bùn lầy nơi nghĩ trang. Từ bóng người ấy vang lên giọng nói thầm thì hoà trộn cùng những tiếng rên rỉ ghê sợ :
– Mày biết vì sao em mày chết không ?
Tôi chợt nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Tôi môi run bần bật, trong đầu bấn loạn. Thấy tôi không nói gì, bóng người ấy trả lời luôn :
– Là do tao…
Tôi mắt nhìn đăm đăm vào bóng người đó, không kìm được xúc động hỏi :
– Tại sao chứ ? Cô muốn cái gì ở chúng tôi ?
Cô gái kì lạ ấy khẽ bật cười thầm thì, nham hiểm nói :
– Không vì cái gì cả.
Tôi vẫn không thể ngưng dùng ánh nhìn khó hiểu soi vào cô gái ấy. Nó nói tiếp :
– Chắc mày không muốn em cô, và cả mày ra đi nữa đúng không ?
Tôi khẽ gật đầu.
– Vậy thì, mày phải giết người khác… – Cô gái ấy nói rõ mồn một.
Tôi nghe xong tim như bị trậc mất một nhịp đập. Tại sao tôi lại bị vướng vào chuyện này cơ chứ ? Tôi kiên quyết từ chối :
– Không, tại sao tôi phải làm chuyện này vì cô chứ ?
Cô gái quay lưng về chỗ tôi :
– Vì em gái Mã Áng của mày đang nằm trong tay tao.
Nó vùa dứt lời, hình ảnh của Mã Áng chợt nhấp nháy ẩn hiện trước mặt tôi, nó bị xích cổ lại, trên người có rất nhiều vết cào cấu và vết bỏng, đầu tóc bị cắt lởm chởm và hình như còn bị mất…một cánh tay nữa… Mã Áng bò lại gần tôi khó khăn, ánh mắt hốc hác nhìn tôi với sự thiếu thốn, miệng luôn gào lên khe khẽ như xé nát tâm can của một người chị như tôi :
– Chị hai, cứu em… Chị hai, cứu em với…
Từ trong đôi mắt vô hồn mệt mỏi của con bé tuôn ra những dòng chảy tím nhoà như nước mắt làm tôi khômg khỏi đau đớn. Tôi liền gượng gạo gật đầu cam chịu :
– Được… Tôi đồng ý…
Bóng ma ấy cười lớn một cách biến thái, không một lời nào dùng dây xích dẫn Mã Áng đi. Bóng hai người đó khuất dần trong sự u ám… Mã Áng quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt đau đớn rồi biến mất. Sau tất cả, bầu trời chiều đỏ sẫm quay trở lại.
Tôi vì sự ích kỷ của bản thân.
Vừa lập một hiệp ước với loài ma quỷ.
Tôi nghĩ thầm :”Chắc sẽ thú vị lắm nhỉ.”
Tôi bước vào nhà sau cuộc nói chuyện với Mã Áng và “cô gái”.
Tôi nhìn Mã Ánh đang ngồi học bài trên bàn học. À… Sau hai ngày nghỉ thứ Bảy và Chủ Nhật thì có vẻ ngày mai Mã Ánh phải đi học lại. Tôi tiến lại gần hỏi :
– Em đang làm bài sao ?
Mã Ánh không trả lời tôi, chỉ khẽ gật đầu. Tôi bực bội :
– Em đang giận sao ? Làm gì mà giận chứ. Em là không hiểu chuyện gì hết, nếu em không nhận thức được những thứ xung quanh mình thì em không cần đi đến trường làm gì nữa. Từ ngày mai em không cần phải đi học nữa.
Con bé trợn mắt lên nhìn tôi :
– Chị nói gì chứ ? Đó là việc học của em.
– Nhưng em đi học là dùng tiền của chị ! – Tôi lấy tay gạt rơi cái ấm trà trên bàn vừa gào thét lên – Em đi học mà không nhận thức được cái gì thì đừng đi học nữa.
Mã Ánh liếc tôi với nửa con mắt rồi lẫy lừng bước vào trong buồng ngủ.
Mã Áng chết cũng là do nó. Tất cả là do nó. Từ trong nhận thức tôi nghĩ thầm :”Là do nó… Vì nó mà Mã Áng phải chết… Nó là điềm gở… Cần phải diệt trừ nó…” Tôi đi vào trong buồng ngủ, tôi kéo Mã Ánh ra. Tôi đứng đó, đối diện nó. Tôi nắm chặt tay con bé, miệng mở rộng hét lớn :
– Mã Áng thích nhất là gì ? Hả ?
Mã Ánh hoảng sợ lí nhí đáp lại :
– Dạ… May quần áo ạ.
Tôi liền gật đầu vài cái rồi nắm chùm tóc của Mã Ánh lôi về phía bàn may. Con bé giãy giụa chống cự, tôi càng nắm chặt và lôi mạnh hơn mái tóc của nó. Nó mon men lại gần ghế rồi ngồi lên, nước mắt ròng ròng. Tôi đặt bàn tay phải của nó lên bàn may, nó trước giờ được tôi cưng chiều hết mực, chưa bao giờ bị đau, nay bàn tay của nó đang nằm gọn trên bàn may… dưới mũi kim may nhọn hoắt. Tôi gào lên :
– Mày không cần phải đi học thì cần tay phải để làm gì chứ ? Mã Áng thích nhất là may đúng không ? Được… Tao may tay mày lại ! Mày biết không ? Cảm giác này chưa là gì so với cảm giác mà cơ thể mày rời rạc ra khi rơi từ tầng 23 xuống…
Tôi lấy chiếc ghế gỗ đã mục, ngồi phía sau Mã Ánh, chân bắt đầu đạp, tay bắt đầu di chuyển bàn may…
Mã Ánh la lên từng tiếng thất thanh.
Tôi đạp một nhịp chân…
Một mũi kim đâm vào tay nó…
Nó càng la… Tôi càng cảm thấy hả dạ…
Tôi dừng lại. Mã Ánh ngồi trợn trắng mắt lên, nước mắt tuôn ròng rã trên má, nó nhìn bàn tay phải của mình rồi gầm rú lên điên dại.
Bỗng có tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ thầm :”Chắc là hàng xóm đến than phiền vì ồn ào rồi.”
Tôi chợt nhìn ra cửa, rồi nhìn ra nghĩa trang.
Trong đầu nghĩ thầm…
“Lạ thật, cửa đóng từ bao giờ vậy ?
Mà mình… có hàng xóm sao ?”
Tôi túm tóc Mã Ánh lôi vào trong buồng ngủ, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Nó hoảng loạn, nước chảy từng hàng ướt hai bên má nhưng vẫn nghe lời tôi.
Tôi lấy chiếc tạp dề đeo vào để che đi vết máu trên bộ quần áo. Tôi nhanh chóng mở cửa tủ lạnh lấy ra khối bột đang ủ rồi ấn ấn tay vào đấy xong đi ra ngoài mở cửa. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa cũ kĩ ra, nó vang lên một tiếng cót lanh lảnh kéo dài rất khó chịu. Tôi nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy gì ngoài bầu trời chiều âm u, lạnh lẽo. Tôi gượng bước vài bước chân ra ngoài, nhìn mọi phía và hỏi :
– Có ai không ?
Nhưng tôi không nhận dược câu trả lời. Tôi chợt nhìn thấy một con cún con rất dễ thương chạy đến, vẫy đuôi liên tục và trên miệng có ngậm một tờ giấy triết. Tôi nhẹ nhàng cuối xuống cầm tấm giấy lên đọc nội dung…”Đi theo con cún này.”
Tôi thấy khó hiểu nhưng vẫn tôn sùng sự tò mò hơn. Tôi khép cửa lại rồi đi theo con chó. Nó dẫn trước còn tôi thì khép nép đi theo. Nó dẫn tôi vào một khu rừng xanh, đen và tối. Một vài ánh đèn của những con đom đóm làm cho khu rừng trở nên lung linh hơn. Cuối cùng nó rẽ vào một con đường mòn. Tôi nhìn thấy con đường rất dài và chẳng hề có một căn nhà, một bóng cây hay một thứ gì. Tiềm thức của tôi cho rằng đến đây thì nên dừng lại.
Con chó đứng yên nhìn tôi. Tôi nhìn thấy nó rất lạ… Đến bây giờ tôi mới để ý… Lúc nãy giờ nó không có… đi !!! Tôi thấy chân của nó đứng cách mặt đất chừng 1 xăng – ti – mét. Tôi thử cuối xuống chạm vào nhưng lại cảm thấy rất đau mỗi khi trúng người nó. Rồi con cún đó dần lớn lên trước mắt tôi sau đó biến thành một bóng nguòi quen thuộc.
– Mã Áng ? – Tôi run rẩy hỏi.
Mã Áng ! Đúng rồi ! Chính là Mã Áng. Tôi hỏi :
– Sao em lại đưa chị đến đây ?
Nó rụt rè trả lời :
– Vì em muốn… dẫn chị đi với em.
Tôi đột nhiên cảm thấy kì quặc :
– Đi ? Đi đâu cơ ?
Nó ôm hai tay lại, quay lưng về phía tôi nói :
– Không gian giữa Thiên đường và Địa ngục.
Tôi thật sự sợ hãi :
– Chị… chị không đi đâu.
Mã Áng quay lại, buông thõng hai tay, bàn tay thì nắm lại, gằn giọng lên nói :
– Chị phải đi !
Nói xong Mã Áng biến mất. Chỉ còn lại những tiếng cười điên dại văng vẳng bên tai tôi. Tôi chạy nhanh về nhà nhưng chợt tôi thấy xung quanh mình chỉ toàn là những bụi cây gai nhọn.
Giọng nói của Mã Áng lại vang lên dằn xé khoảng không gian hỗn độn :
– Chị không nhớ sao ? Chị đã hiệp ước với loài ma quỷ.
Tôi bịt tai lại, nhắm nghiền mắt. Tôi không chuyện này xảy ra nữa. Mau dừng lại đi !
Rồi tôi ti hí mở mắt. Mã Áng xuất hiện với chiếc áo đen dài thăm thẳm và chiếc cánh kì quặc, mỉm cười biến thái nhìn tôi :
– Cho dù có đi với em hay không. Chị cũng đừng mong có thể trở – về – thực – tại.
Tôi nắm tay Mã Áng với vẻ mặt nài nỉ :
-Mã Áng, em buông tha cho chị đi… Bọn mình là chị em ruột cơ mà ! Không lẽ…
Mã Áng rút tay khỏi tay tôi. Quay lưng về phía tôi cười khinh rồi nói :
-Ha… Đến bây giờ mà chị còn lừa tôi sao ? Cả tôi và Mã Ánh đều không phải là em ruột của chị ! Chị đã làm gì chị nhớ lại đi ! Chị đã xuống tay giết hai đứa em ruột của chị rồi đem chúng tôi về thay thế.
Tôi lắc đầu chối bỏ :
-Không… Không phải như vậy đâu Mã Áng, nghe chị đi…
Mã Áng quay mặt lại nhìn tôi, môi nhếch lên :
-Chị chỉ xem chúng tôi là người thay thế cho bọn nó. Tình cảm gì chứ… Toàn là giả dối.
Nó nhìn tôi với ánh mắt căm hận rồi nói tiếp :
-5 năm trước chị đã từng được bác sĩ chuẩn đoán là bị rối loạn tâm thần. Nhưng tôi lại xin làm đơn ra viện cho chị, tôi cảm thấy thật hối hận. Chị biết sau khi chết… Tôi đã vì tội lỗi của chị gây ra mà hứng chịu bao nhiêu là sự đau khổ không ? Chị có biết không ? Không, chị chỉ biết có mỗi mình chị. Chị nên suy nghĩ đi, lọai người như chị sống làm gì cho chật đất ?
Nói rồi Mã Áng đập cánh vài lần rồi biến mất. Tôi nhìn xung quanh, những bụi gai nhọn phút chốc hoá thành con đường quanh co, tối và nhỏ dẫn đến nghĩa trang gần nhà. Tôi vừa bước đi vừa suy nghĩ lung tung vớ vẩn. Tại sao tôi lại làm nhiều chuyện độc ác như vậy… ?
Tôi ngưng những dòng suy nghĩ rồi đi thật nhanh về nhà. Đi ngang bãi tha ma, tôi lại nhìn thấy bóng người của cô gái đó đang đi luẩn quẩn đang đi quanh một phần mộ. Là mộ của Mã Áng…
Tôi vô thức bước lại gần phần mả của Mã Áng, tay liên tục đào bới đất lên… Chiếc hòm gỗ của Mã Áng dần hiện ra. Không hiểu sức mạnh ở đâu ra tôi dùng tay cạy nắp hòm ra. Xác của Mã Áng hiện hữu trước mắt tôi.
Đồng hồ chỉ 8:00 sáng. Tôi nghe những tiếng ồn ào xôn xao bên ngoài ngôi nhà của mình. Tôi đi tắm rồi thay quần áo xong đi ra ngoài. Nhìn thấy cảnh sát, tôi lúng túng hỏ thăm :
-Thưa ngài cảnh sát… Có…chuyện gì vậy ?
Cảnh sát mắt nhìn thẳng, dõng dạc nói :
-Phần mộ của một cô gái tên Mã Áng đã bị đào bới lên. Chúng tôi nghi ngờ cái chết của cô ấy không phải do tự tử nữa.
Tôi nghe xong liền mỉm cười :
-Vậy sao…
Tôi định bỏ đi vào trong nhà nhưng bị viên cảnh sát gọi với lại :
-Cô Mã, cô là chị của nạn nhân, chúng tôi muốn cô về đồn trợ giúp cho lời khai.
Tôi liền từ chối :
-Ha… Tôi bận làm bánh rồi… Tôi bây giờ là nguồn thu nhập chính của gia đình mà.
Tôi đang giải thích đủ kiểu thì một viên thực tập bên tổ Chứng cứ la lên :
-Mọi người ! Ở đây có một cái hộp xốp rất to và nặng. Có mùi rất kinh khủng.
Tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó. Tôi lẩm bẩm :
-Mã Ánh ? Mày lại gây phiền phức rồi.
Mọi người tụ lại chỗ đó, tôi cũng bước tiến lại gần cho đỡ bị nghi ngờ. Khi người Thực tập viên cảnh sát mở chiếc hộp xốp ra thì ai nấy đều trợn tròn mắt… Một cô bé chừng 9 10 tuổi nằm gọn trong hộp, bàn tay phải bị may lại và đang trong tình trạng nhiễm trùng hoại tử, bàn tay trái thì bị cào cấu, chết do bị bỏ đói và khát nước trong nhiều ngày liền. Tôi liền nói với vẻ ngạc nhiên :
-Mã Ánh… ?
Viên cảnh sát nhìn tôi :
-Theo tôi được biết thì Mã Ánh và Mã Áng đều là em của cô. Mời cô theo tôi về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Tôi liền chối bỏ :
-Không phải, đây không phải là em tôi. Cả hai đều không phải.
Mặc cho lời nói của tôi, cảnh sát dùng còng khoá tay tôi lại rồi đưa tôi lên xe đi về đồn. Đến đồn cảnh sát, tôi đi ngang qua một hành lang mà hai bên là những ngục tù tăm tối, những tù nhân bên trong luôn miệng rủa tôi và la ó rất ồn ào. Một thanh tra được đưa tới để lấy lời khai của tôi. Một viên cảnh sát khác nói :
-Cô Mã, mời cô ngồi xuống.
Tôi ra vẻ lúng túng :
-Tôi sẽ phải làm gì ?
Người thanh tra nhẹ nhàng nói :
-Cô chỉ việc trả lời sự thật thôi. Lời khai của cô rất quan trọng.
Tôi gật gù. Người thanh tra bật máy ghi âm lên và hỏi tôi :
-Cô Mã, cô và Mã Ánh, Mã Áng có quan hệ gì với nhau ?
Tôi trả lời :
-Chúng tôi là chị em ruột. Chúng tôi đã sống với nhau được mấy năm rồi.
Người thanh tra tiếp tục hỏi tôi :
-Vậy tại sao Mã Áng lại chết ?
-Là do nó bị ma nhập.
-Ma nhập ?
-Tôi cũng không rõ. Nhưng trước khi nhảy lầu nó có vẻ khác trước rất nhiều.
Người thanh tra đó lại hỏi tôi những câu hỏi khác :
-Mấy hôm nay cô có gặp Mã Ánh không ?
-Không…
-Cô không lo lắng gì sao ?
-Tất nhiên là… có.
-Vì sao Mã Ánh lại chết thảm như vậy ?
-…
Người thanh tra thấy tôi không trả lời, tay cứ liên tục cử động liền dõng dạc :
-Cô Mã, mong cô hợp tác.
Tôi liền không thể chịu được những câu hỏi như vậy, trong phút chốc liền nói ra sự thật trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người trong phòng :
-Tôi có hai đứa em gái ruột nhưng tôi đã giết bọn nó rồi. Năm đó quê nhà tôi có nạn đói nên tôi phải hi sinh hai đứa em để ăn thịt dần. Sợ mọi người nghi ngờ nên tôi chuyển đến đây và nhận hai đứa em khác về nuôi. Chính là Mã Ánh và Mã Áng. Bọn nó rất phiền phức. Tôi luôn phải tỏ ra là một người chị mẫu mực trong khi bọn nó luôn đem lại rắc rối cho tôi. Nhưng rồi Mã Áng chết, tôi cảm thấy Mã Ánh là điềm gở nên đã giết nó. Còn chuyện Mã Áng chết là do bị ma nhập, thật đó…
Mọi người trong phòng nhìn tôi một hồi lâu, thanh tra lấy ra cái điện thoại bấm bấm gì đó, vài phút sau có một người bước đến. Người thanh tra đứng dậy :
-Bác sĩ Lập, tôi nghĩ cô gái này bị rối loạn tâm thần rồi. Cổ cho lời khai rất kì lạ.
5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo