LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đơn phương 4 năm để rồi...

167 lượt xem
Đơn phương 4 năm để rồi...,Đọc truyện Đơn phương 4 năm để rồi...,Truyện ngôn tình Đơn phương 4 năm để rồi...,Truyện ngôn tình,ngôn tình lãng mạn nhất,ngôn tình hay nhất
Chào tất cả mọi người, tôi là My đến từ Hà Nội. Hôm nay tôi muốn chia sẻ với mọi người một câu chuyện buồn của tôi. Hồi đó tôi yêu đơn phương một anh chàng suốt 4 năm trời nhưng rồi trả lại là.. Không biết các bạn có tin vào tình yêu sét đánh không chứ còn tôi thì có đấy vì.. Cái lần đầu tiên mà tôi gặp anh ấy cũng là lần mà khiến tôi cảm thấy mình đã yêu đơn phương anh.

Còn nhớ lúc đó ở trường, tôi đang đi loanh quanh để giải lao sau giờ học mệt mỏi.. bỗng tôi đâm sầm vào người Duy (anh chàng mà tôi đơn phương), tôi và anh ấy thì chẳng bị làm sao cả nhưng đống sách vở của Duy rơi hết xuống đất, lúc đó tôi thật sự rất ngại chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi và nhặt giúp anh ấy đống hỗn độn mà mình vừa gây ra. Hình như lúc đó anh rất vội vì việc gì đó hay sao mà chỉ biết cúi đầu với tôi một cái mà vội vã đi mất để mặc tôi vẫn đang cảm thấy áy náy và có lỗi.. Thếnào mà đã vào lớp rồi mà vẫn cứ nghĩ đến anh ấy chẳng để tâm đến Thầy Tuấn đang giảng bài, bình thường tôi sẽ là người hăng hái cũng thuộc top đầu nhưng hôm nay thấy tôi im lặng Thầy thấy lạ gọi tôi đứng dậy và chả lời câu thầy đang hỏi, tôi không biết chả lời đứng ngây ra mặc dù câu đó rất dễ, cả lớp cười ầm nên cộng thêm sự trách móc của thây khiến tôi cảm thấy xấu hổ tột độ (phải chăng tôi đang rung rinh trước Duy).

Ra chơi tôi cùng vài bạn nữ bắt mấy đứa hồi nãy cười nhạo mình, tôi dọa bắt bọn nó nói tên anh ấy thì sẽ tha cho, vậy nên thôi biết được cô ấy tên Duy, tôi được đà hỏi thêm số điện thoại và nick Facebook của Duy.. Mọi chuyện bắt đầu từ đây..

Tối hôm đó tôi nhắn tin cho anh ấy

- Chào bạn!

- Chào bạn..

- À cho mk hỏi ai vậy nhỉ?

- Mình xin lỗi cậu nha..

-? Vì chuyện gì?

- Hôm nay va vào cậu chắc làm cậu đau rồi..

- À! Không sao đâu mình cũng không đau mấy

Hơn nữa bạn cũng đã xin lỗi mình rồi mà!

- Nhưng mình vẫn cảm thấy có lỗi..

- Mk đã bảo là không sao rồi mà!

- Hay mai mình mời cậu đi cà phê để chuộc lỗi nhé?

- Nhưng..

- Bạn đồng ý đi cho mình vui!

- Thôi được rồi!

- Vậy 8h sáng mai mình qua nhớ đấy nhé!

- Ukmm! À mà khoan mình vẫn chưa biết bạn là ai mà?

- Mình là My, A1 nhé!

- Oki! Vậy thui nhé mình học bài đây..

- OK! Bye.. Làm bài tốt và ngủ ngon nhé!

- Bye.. Cậu cũng vậy nhé!

Vậy là sau hôm đó chúng tôi đã trở thành bạn.. Cứ thân dần thân dần, tôi thì vẫn yêu anh ấy nhưng chẳng dám nói ra, có vài lần cũng đã thử nhưng anh ấy cứ nghĩ là tôi đang đùa anh mà thôi.. Hay là do anh ấy biết rồi nên bơ đi, hay anh ấy đã yêu một ai đó rồi.. Tôi cũng không biết nữa..

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thôi chẳng có gì đáng nói cả:

Vào một buổi sáng nọ

- My ơi!

- Rep đi.. Gấp lắm.. gấp lắm..

- Đây có chuyện gì mà cậu làm như cháy nhà không bằng thế hả?

- Hơn cả cháy nhà cơ!

- Thế rốt cuộc là có chuyện gì?

- Xe tôi bị hỏng rồi.. Cậu qua đèo tôi đi học đi!

- Ui giời.. Ba cái chuyện cỏn con bé tý như còn kiến mà cậu làm loạn hết cả nên! Thôi được rồi cứ chuẩn bị đi tớ qua liền!

- Ok.. nhanh nhá!

- Rồi yên tâm.. uy tín luôn! Vậy là sau hôm đó anh chả chịu đi sửa xe vậy lên ngày nào tôi cũng qua để đèo anh ấy đi học.. Hai đứa như hình với bóng đi chơi, ôn thi, học hành gì cũng có nhau đến lỗi mọi người trong trường cứ nghĩ chúng tôi là một cặp cơ.. "

Rồi mọi chuyện bắt đầu..

Một buổi chiều.. chắc hôm đó là lần cuối cùng tôi cảm thấy vui vẻ với Duy.. Lúc đó tôi cũng vẫn chờ Duy ở cổng trường như bao ngày khác, nhưng thế nào trời lại mưa, cả hai đứa chẳng hề mang áo mưa hay ô che chắn gì cả cứ thế mà đi về xong đã thế còn rất vui vừa đi vừa nô đùa nghịch nước.. Tôi đưa anh về nhà, lúc đó anh ấy vẫn còn đang rất khoẻ mạnh, hoàn toàn bình thường và vui vẻ. Nhưng đến khi tôi về nhà thì được biết là anh bị cảm

Lúc tôi đi trên xe cùng Duy hai đứa đã cầm nhầm cặp của nhau tôi biết vậy lên đã cầm cặp của Duy để đến nhà đổi lại

- Duy ơi! Duy!

Mẹ của Duy ra:

- Cháu à? Duy nó đang bị sốt đấy cháu có lên thăm nó thì lên còn cặp thì cứ đưa đây cho bác nhé!

- Ơ! Thật ạ?

- Cái con bé này! Chẳng lẽ bác lại nói điêu cháu?

- Dạ vâng để cháu đi mua ít đồ đã!

(Rồi tôi quay xe đi ra ngõ)​
- Cháu nhớ là đừng có quà cáp gì nhiều cháu nhớ!

- Vâng!

Rồi tôi đi mua ít thuốc và vài gói bánh và đi về nhà Duy luôn.. nhưng.. đến đó lúc tôi mở cửa phòng Duy ra tôi thấy một người cũng chạc tổi tôi đang đút cháo cho Duy ăn trên bàn còn có một bó hoa.. xong đã thế vừa dút cô ta còn vừa nói..

- Anh ăn đi cho mau khoẻ!

- Ừmm~

- Yêu quá đi!

Nghe xong tôi thấy như có một con dao cắt vào tim mình vậy.. tôi chẳng thể vào vậy nên tôi chạy xuống tầng và nói với mẹ anh:

- Cháu gửi bác ạ! Duy ăn xong thì bác cho anh ấy uống thuốc giúp cháu với nhé!

(Nói xong rồi tôi bước đi thật nhanh)​
- Ơ thế cháu không lên tầng thăm nó à?

Tôi trèo lên xe phóng thẳng một mạch về nhà mà trong đầu cứ nghĩ lại cảnh hai ng đang vui vẻ với nhau mà cảm thấy tức giận và đau lòng đến nhường nào.. Hồi bé xem ơhim tình cảm ấy, cứ nghĩ chia tay, thất tình là đau nhất rồi.. nhưng.. lớn lên rồi mới biết.. cảm giác yêu đơn phương mà không được người ta hồi đáp nó còn đâu hơn thế gấp vạn lần.. Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được vì hình ảnh hai người tình cảm với nhau cứ hiện lên trong đầu làm tôi không tài nào mà ngủ. Nhưng rồi tôi lấy hết sự bình tĩnh còn lại của mình ra và nghĩ" Có thể đấy chỉ là em của Duy thôi thì sao? "Rồi cố bình tĩnh lại và vui vẻ lên để mà ngủ tiếp. Khi đến trường tôi biết rằng phải tỏ tình với Duy sớm thôi trước khi quá muộn, dù gì thì mình cũng đã đơn phương anh được 4 năm rồi mà.. Thế là tôi lấy hết dũng khí đến trước mặt Duy.

* * * Duy.. Tớ yêu cậu!

* * * (Anh ấy im lặng)

- Tớ hoàn toàn nói thật lòng mình, không hề điêu hoa gì cả!.. Tớ đã yêu cậu được hơn 4 năm rồi đấy cậu có biết không.. Tại sao lúc nào cậu cũng né tránh tình cảm của tớ vậy? Tớ làm điều gì sai à? Hay do tớ không tốt?

- Không! My à, cậu rất tốt!

- Vậy tại sao?

- Thật ra tớ biết là cậu thích tớ rất lâu rồi, nhưng chúng ta không thể là người yêu được.. vì sao ư? Vì hôn nhân của tớ đã bị sắp đặt từ trước rồi.. Từ khi còn nhỏ ba mẹ tớ đã hứa với người bạn thân của họ rằng: Nếu sinh được con trai thì sẽ gả cho con trai họ.. và đúng như vậy ba mẹ đã sinh ra tớ, tớ là con trai..

- Vậy người hôm qua trong phòng cậu là..

- Đúng vậy..

- KHÔNG! KHÔNG!

Tôi nghe xong.. tan học tôi vẫn chờ như bình thường, chỉ có điều người lần này không phải là Duy nữa mà là.. Nỗi đau cắt xé trái tim tôi.. Vẫn là cơn mưa đó.. mưa vẫn rơi nó bắt đầu từ đâu thì đều kết thúc ở đó, quả không sai..

Một thời gian sau..​
Từ sau khi nói lời cuối cùng với Duy tôi chuyển trường đi nơi khác, cuối cùng tôi được đỗ vào một trường danh giá của Mỹ, tôi học và làm việc ở đó cũng phải được 7 năm rồi. Hôm nay là ngày nghỉ Tết nên tôi cũng muốn về thăm lại quê hương đất nước mình.. cũng là để thăm lại anh..

Tôi dằn vặt ở cổng nhà Duy

- Không biết mình có nên thăm anh ấy không nhỉ?

Tôi cứ định bấm chuông rồi lại thôi, muốn rồi lại thôi.. Mãi không quyết định được thì bỗng nhiên cô nàng người yêu của Duy xuất hiện.. cô ấy nói:

- My! Có phải My đó không?

- Đúng.. đúng.. vậy!

- Trời may quá tôi đã chờ cậu ở đây suốt 7 năm rồi đấy!

- Là sao? Tôi không hiểu?

Thôi đi theo tôi rồi anh sẽ kể cho cậu biết mọi chuyện. Đến nơi hiên ra trước mắt tôi là Duy.. nhưng không phải anh bằng xương bằng thịt.. Mà là một cái lăng mộ với cái bức ảnh và bát nhang..

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Thật ra anh Duy bị ung thư giai đoạn cuối, anh biết mình sắp chết rồi nhưng không muốn cậu phải đau khổ vì cái chết của anh.. vì vậy anh đã bảo tôi giả làm người yêu anh và làm một vở kịch để cậu hết hi vọng mà từ bỏ. Cậu đi sang Mỹ được vài tháng thì Duy mất, do quá đau buồn nên bác gái cũng mất ngay sau đó vài tháng.. tôi đã mua lại căn nhà và chờ cậu quay chở về để nói cho cậu biết sự thật..

Tôi nghe xong gục xuống, hai hàng nước mắt bắt đầu đổ xuống ấp úng nói..

- Duy! Duy ơi tỉnh dậy đi đừng dọa tớ mà Duy ơi.. Cái đồ cậu là con trai mà sao ác thế? Cậu từng nói là khi hai đứa tốt nghiệp xong thì sẽ đi du lịch khắp Châu Á mà? Chúng ta đã đi được một nước nào đâu!.. Trong lớp khi tớ hay ngủ gật là cậu lại xét mét rồi phe phán tớ cơ mà? Thế sao giờ cậu lại nằm đây hả? Thôi tớ sợ rồi đấy Duy ơi dậy đi hai chúng ta lại đi chơi với nhau như xưa.. Duy à.. Cậu ngốc lắm! Tại sao lại giấu tớ chứ? Hả tại sao?

Rồi tôi nói câu mà tôi đã ấp ủ suốt bao nhiều lâu mà đến bây giờ mới có cơ hội..

- Tớ yêu cậu!

Nhưng muộn mất rồi! Duy chẳng còn thể nghe được nữa! Ôi tôi cũng thật là ngu ngốc mà tại sao tôi lại bỏ đi chứ nếu như lúc đó tôi cố gắng tìm hiểu lại mọi chuyện thì đâu đến nỗi.. Giờ tôi chẳng còn thể nghe được tiếng anh nói như xưa được nữa. Nhưng may sao trước lúc mất Duy vẫn để lại cho tôi vài dòng.. Cũng thật buồn sao đó lại là những dòng đau khổ nhất của cuộc đời tôi..

" My à!.. có lẽ.. lúc mà em đọc được những lời này thì anh đã không còn ở trên cõi đời này.. Anh xin lỗi em nhiều nhé.. vì đã không giữ được lời hứa với em.. xin lỗi.. vì đã giấu em chuyện này, nhưng mong em hiểu vì anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.. xin lỗi vì đã không thể bên cạnh yêu mến, quan tâm, chăm sóc em được nữa.. Anh cũng muốn cảm ơn em vì có em anh đã cảm thấy yêu đời hơn không còn u sầu như khi anh chưa gặp em nữa, với anh thì em là người con gái tuyệt vời nhất, cũng là một người bạn tuyệt vời nhất! Chúc em mau tìm được nửa kia phù hợp với mình và mãi hạnh phúc em nhé! Tạm biệt em người bạn tuyệt nhất của anh.."

~HẾT~
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư