[Countryhumans AU] Cuộc sống hỗn loạn - Chap 9: Cậu ta

466 lượt xem
[Countryhumans AU] Cuộc sống hỗn loạn - Chap 9: Cậu ta,Đọc truyện [Countryhumans AU] Cuộc sống hỗn loạn - Chap 9: Cậu ta,Truyện xuyên không [Countryhumans AU] Cuộc sống hỗn loạn - Chap 9: Cậu ta,Truyện xuyên không,xuyên không
                                                   Chap 9: Cậu ta

Việt Nam nhẹ nhàng mở mắt, đưa tay ngáp một hơi dài. Cậu gãi gãi đầu rồi bắt đầu bước vào phòng tắm. Hất nhẹ nước lên mặt, tâm trí cậu dần tỉnh táo hẳn. Việt Nam đưa mắt nhìn chính bản thân ở trong gương. Đưa tay nhẹ xoa lấy đôi mắt.

"Haha... Vào ban ngày thì đừng dọa tôi vậy chứ!"
Việt Nam cười một cách nhạt nhẽo, nhìn vào đôi mắt màu đỏ ở trong gương. Khác hẳn hoàn toàn với đôi mắt màu vàng kim của cậu.
"Thì có sao đâu! Dù sao tôi với anh đều là một mà!"

Giọng nói kì lạ ấy văng vẳng trong đầu cậu. Việt Nam nhẹ nhíu mày, bật cười, liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn vào trong gương.

"Câm miệng lại! Hoặc cút ra khỏi người tôi ngay!"

Cái bóng trong gương khẽ nhún vai. Cười nhẹ.

"Được thôi! Im thì im. Dù sao tôi xuất hiện cũng vì để bảo vệ anh mà!"

Đôi mắt đỏ dần biến mất, trả lại trong gương là đôi mắt màu vàng kim thường ngày của cậu. Việt Nam tặc nhẹ lưỡi, cau mày.

"Tch... Quả là phiền phức!"

Cậu đưa tay gãi gãi đầu rồi bắt đầu đánh răng. Sau khi xong xuôi cậu liền bước xuống nhà dưới, bắt đầu ăn sáng.

Như thường ngày, mọi thứ lại lần nữa chìm vào sự im lặng. Chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Sau khi kết thúc bữa ăn, Việt Cộng và Việt Nam lại lần nữa làm công việc của mình. Thế nhưng lần này việc rửa chén sẽ là của Việt Nam.

"Cạch... Cạch..."

Tiếng bát va chạm vào nhau trong khi Việt Nam rửa chén. Dù vậy đôi mắt cậu vẫn chăm chú nhìn xuống phía dưới. Việt Cộng uống một hớp trà, đưa đôi mắt nhìn về phía Việt Nam. Nhẹ giọng nói:

"Cậu ta quay về rồi phải không?"

Việt Cộng đưa mắt nhìn Việt Nam khẽ cứng người, hành động vì thế mà cũng dừng lại. Chốc lát sau Việt Nam lại tiếp tục công việc của mình, mỉm cười nhẹ.

"Chuyện gì cơ chứ? Anh đang nói đùa phải không?"

Việt Nam bật cười, cố gắng lãng tránh sang việc khác. Việt Cộng đành đứng dậy, tiến lại gần Việt Nam. Anh chóng tay lên thành bồn, kề môi sát tai của Việt Nam.

"Chẳng phải em mới là người rõ nhất sao, hửm?"

Việt Nam dừng lại, đôi mắt mở to đầy vẻ bàng hoàng. Việt Cộng thích thú ngắm nhìn biểu cảm của Việt Nam, cười nhẹ.

"Em biết anh đang nói gì mà! Phải rồi, cậu ta lên là gì ấy nhỉ?"

"Không... Không..."

Việt Nam buông chén ra, cái chén liền rơi xuống bồn tạo nên âm thanh đầy chói tai. Việt Cộng mấp máy môi.

"Tên cậu ta là... Đông Lào!"

"Bịch!"

Việt Nam xoay người lại, đưa tay nắm lấy cổ áo Việt Cộng rồi đẩy anh xuống sàn. Thế nhưng Việt Cộng lại hoàn toàn bỏ qua cảm giác đau rát sau lưng. Cười thích thú nhìn Việt Nam đang thở hổn hển.
"Tại sao em lại trông có vẻ hoảng loạn thế?"
Từng giọt nước nhỏ trên khuôn mặt Việt Cộng, thế nhưng anh lại chắc chắn đó chỉ là mồ hôi. Vì... Việt Nam rất ít khi rơi nước mắt. Việt Nam thở, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Bàn tay đang nắm lấy áo Việt Cộng khẽ siết chặt lại.
"Làm ơn... đừng nói đến cậu ta nữa!"
Việt Cộng cười nhẹ, đưa tay xoa lấy con mắt bên trái của Việt Nam.
"Phải rồi! Dù sao em cũng có chút khó chịu với cậu ta mà!"
Việt Cộng xoa nhẹ lấy con mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn lấy ánh sắc đỏ bên trong. Lại nói:
"Phải không, Đông Lào?"
Con mắt trái ấy như được hòa trộn giữa màu vàng và đỏ. Việt Nam đưa tay ôm lấy đầu, hét lên:
"Cút ra ngay!!"
Khuôn mặt Việt Nam nhăn nhó lại đầy vẻ đau đớn. Việt Cộng nhỏm người dậy, đưa tay ôm lấy Việt Nam rồi nhẹ đánh ngất cậu.
Thân thể Việt Nam nhẹ bẫng, vô lực rơi thẳng lên người Việt Cộng. Anh nhẹ nhàng ôm chầm lấy, đột nhiên bên tai là tiếng bịch bịch của bước chân.
"Có chuyện gì vậy?"
Việt Cộng đưa mắt nhìn người vừa xuất hiện ở cửa. Nhẹ đứng dậy rồi bồng Việt Nam trên tay.
"Không có gì! Chỉ là... một chút chuyện thôi!"
Vừa dứt lời anh liền ra khỏi bếp. Bỏ lại Ba Que vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì. Việt Cộng đi trên hành lang, bắt đầu hướng đến phòng của Việt Nam.

Anh nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đặt Việt Nam trên giường. Việt Cộng ngồi đấy, đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Việt Nam. Khi đã thấy nó dần giãn ra, anh cười một cách nhẹ nhõm. Đưa đôi mắt liếc nhìn hình bóng mờ ảo trước mặt.

"Đừng làm em ấy đau nữa!"

"Tôi... biết rồi!"

"Dù cậu đã biết thế nhưng tại sao vẫn cứ ở trong cơ thể em ấy. Rõ ràng cậu có thể biến ra một cơ thể hoàn chỉnh mà!"

Cái bóng kia khẽ im lặng, nhưng lát sau cuối cùng cũng có tiếng nói phát ra:

"Tôi biết... Chỉ là... Tôi muốn được gần gũi với anh ấy hơn thôi! Và cả... có thể bảo vệ anh ấy!"

Việt Cộng thở dài, đưa tay xoa nhẹ gò má Việt Nam.

"Dù vậy khi Việt Nam gặp nguy hiểm, cậu vẫn có thể tới cứu em ấy được, chỉ trong chốc lát thôi. Vả lại cậu và em ấy là một nên cả hai đều có thể hiểu nhau. Cậu biết không... khi cậu rời đi em ấy rất buồn đấy! Và khi cậu trở lại, em ấy phải hứng chịu sự đau đớn mà cậu mang lại. Cậu không muốn phải nhìn thấy nó mà... đúng không?"

Cái bóng kia im lặng, hoàn toàn không lên tiếng. Ngay khi đó Việt Cộng cứ tưởng cậu ta sẽ rời đi thì sự việc lại hoàn toàn ngược lại. Cái bóng đó dần dần trở nên rõ ràng hơn. Có thể nhìn được bằng mắt thường. Việt Cộng cười nhẹ, nói:

"Đấy, như thế... có phải tốt hơn không"

Cái bóng kia đã hoàn toàn trở thành người bằng xương bằng thịt. Người đó từ từ hé mắt ra, để lộ đôi đồng tử màu đỏ như máu. Người đó khẽ nắm nắm bàn tay, chuyển mắt nhìn lấy Việt Nam.

"Nghe theo lời anh! Dù sao... tôi không muốn Việt Nam phải đau đớn lần nữa!"

Người đó dần dần tan biến rồi biến mất trước mặt Việt Cộng. Anh cười nhẹ, đưa mắt nhìn ra bầu trời. Ánh mắt chứa đầy những tâm sự khó nói:

"Cũng phải... Cậu và tôi đều giống nhau cả, Đông Lào à!"

Không chỉ mỗi hai người, vẫn còn nhiều người khác đều giống như thế. Không hề muốn Việt Nam bị tổn thương, dù chỉ một chút cũng không được phép.<!--

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo