Hoa Cho Người Chết Tập_1 - Tiệm Quan Tài Trắng ở London Chương 1: Con hẻm nhỏ bên bờ sông Thames.
Điệp Nhã Thanh | Chat Online | |
12/04/2023 19:24:35 | |
Truyện tiểu thuyết | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
96 lượt xem
- * ............. (Truyện cười)
- * Cây khế ( người anh trai xấu và người em trai tốt ) (Truyện cổ tích)
- * Bức thư bác chưa đọc (Truyện ngắn)
- * Detecive conan tạp cuối (Truyện tiểu thuyết)
Title: Tiệm quan tài màu trắng – London Season.
Author: K. Area.
Disclaimer: Nhân vật thuộc về ta.
Category/Genre: Fantasy, Mystery, Horror.
Rating: T.
Length: Shortfic.
Status: Finished.
Chương 1: Con hẻm nhỏ bên bờ sông Thames
London ngày 9 tháng 2 năm 1885.
Hoa đã tàn và tuyết đang nở.
Vậy là đã nửa năm trôi qua từ khi tiệm bánh Radley mở ra ở khu phố này. Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, đó là một tiệm bánh nhỏ của chị em nhà Radley, với những loại bánh mà mọi người ai cũng có thể bắt gặp ở bất kỳ tiệm bánh nào ở cái thành phố London này: bánh truyền thống của Anh, một ít bánh Pháp và số còn lại là bánh kẹo dân dã bình thường. Chị em song sinh nhà Radley không giàu có, nửa năm trước từ vùng quê xa hẻo lánh đến London để theo đuổi ước mơ và mở một tiệm bánh nhỏ ở con đường bên cạnh sông Thames tại cái khu phố này đây. So với trung tâm London, địa điểm này không phải là một lựa chọn khôn ngoan để mở cửa hàng buôn bán, nhưng chí ít vẫn tốt hơn nhiều so với những vùng ngoại ô, và trên hết giá thuê nó rất phù hợp với túi tiền của họ trong khi mặt bằng tại khu mua sắm ở West End đắt đỏ vô cùng.
Nhưng vào thời điểm ban đầu Reda Radley đã tự hỏi: “Tại sao ngôi nhà này, cửa hàng này, ở ngay con đường này, ngay khu phố này, lại có giá thuê rẻ đến như vậy, rẻ hơn hẳn so với con đường cạnh đó cũng trong cùng một khu phố.” Và em trai của cô Jay Radley đã trả lời: “Điều đó không quan trọng, chúng ta đã thuê được nhà và vẫn còn đủ tiền để mở một cửa hàng bánh kẹo, chúng ta nên vui mừng thì tốt hơn.” Đó là mẫu đối thoại cực ngắn của chị em nhà Radley khi đến gặp người chủ nhà, gia đình của họ lại sống ở tận một khu phố khác gần trong trung tâm thành phố. Và sau nửa năm đến đây, trong vòng sáu tháng qua thì Reda Radley và Jay Radley nghĩ rằng câu hỏi trước đó của chị em họ đã có thể trả lời. Đối diện tiệm bánh và cũng là ngôi nhà mà chị em họ sinh sống là một con hẻm nhỏ xíu, ở cuối con hẻm ấy có một nơi mà không bất kỳ ai muốn đặt chân đến. Đó chính là lý do.
Anh Quốc thế kỷ thứ XIX, dưới sự cai trị của nữ hoàng Victoria trở thành một trong những cường quốc trên thế giới thời đại bấy giờ. London xa hoa tráng lệ, người người khắp nơi đổ về thành phố trong sự phồn hoa huy hoàng của đại đế quốc. Sông Thames chia London làm Bắc London và Nam London, bao gồm trong đó rất nhiều tiểu vùng và các khu tự quản khác nhau. Dưới sự hào nhoáng của London rộng lớn, bí ẩn và bí mật, huyền thoại và truyền thuyết, từng câu chuyện vẫn len lỏi trong ngóc ngách tăm tối, xuyên qua thời gian trên những con đường cổ kính đã có từ xa xưa. Dù cho ở West End giàu có lộng lẫy trung tâm của sự chú ý và khao khát của bao người, hay East End đói nghèo bệnh tật gần như chìm vào quên lãng giữa cuộc sống xô bồ, sự huyền bí vẫn bao trùm lên tất cả, mờ nhạt không rõ nét nhưng vẫn hiển hiện trước mắt người như lớp sương mù mờ ảo mỗi ngày mới lại phủ xuống London.
Trong cuộc sống tất bật ngày nay ở một thành phố lớn, chẳng còn mấy ai để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình dù nó có đặc biệt hay ẩn chứa sự kỳ lạ đi chăng nữa. Và thật ra thì cũng chẳng có gì kỳ lạ nếu một tiệm bánh nhỏ mở ra trên con đường này, ở một khu phố nhỏ vắng người cách khá xa trung tâm thành phố. Nó chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ của London. Khu phố nhỏ thuộc tiểu vùng tự quản ở Bắc London nằm cạnh bờ sông Thames hiền hòa, không náo nhiệt như West End nhưng cũng không ồn ào như East End, mà lặng lẽ yên bình cả ngày lẫn đêm. Nơi đây là khu phố của người dân lao động, ban ngày hầu hết mọi người đều rời khỏi nhà đến các nhà máy công xưởng đến tận chiều muộn, và khu phố trở nên vắng vẻ tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Thật sự không phải là địa điểm tốt để buôn bán.
Hoa đã tàn và tuyết đang nở, từng hạt từng hạt nở rộ trên bầu trời, li ti rơi xuống phủ lên vạn vật. Những nhành cây trụi lá nở hoa tuyết, trên mặt sông băng đã phủ một màu xanh ngọc, quang cảnh khi ẩn khi hiện trong màu xam xám nhàn nhạt của ánh sáng đầu ngày, London về đông trắng xóa thơ mộng. Cái lạnh thấm dần vào London, giữa thành phố cổ kính ồn ào. Bây giờ là đúng sáu giờ sáng ngày chủ nhật của tháng một, đã qua hai tuần kể từ ngày đầu năm nhưng tiếng nhạc hát đĩa mừng năm mới vẫn còn âm vang đâu đây. Jay Radley bắt đầu vòng quay sinh hoạt hằng ngày của mình bằng việc mở cửa tiệm, và lau rửa mặt tường kính lớn của tiệm. Anh chàng tóc nâu này thật ra trông già dặn chính chắn hơn so với độ tuổi hai mươi lăm của mình, dáng người cao lớn với làn da sạm màu khói bụi bếp lò, và luôn mang một chiếc tạp dề dính đầy bột bánh mì. Tiệm bánh Radley chỉ có hai chị em họ vừa là chủ vừa là người làm công, nên phần lớn việc đều do Jay đảm nhận.
Trong khi Jay làm nhiệm vụ mở cửa tiệm bánh, thì trong tiệm Reda sẽ cho mẻ bánh mới vào lò. Nướng bánh và trang trí bánh, thỉnh thoảng phụ giúp em trai một số việc lặt vặt, đó là nhiệm vụ của Reda. Công việc của cô khá nhẹ nhàng, nên cô thường dư không ít thời gian để ngắm nhìn mọi thứ quanh mình, từ cảnh vật cho đến con người. Phải nói rằng Reda Radley là một người rất có hứng thú với cái đẹp, và cô lúc nào cũng tốn kha khá thời gian để nghiên cứu về những cái đẹp mỗi lần cô vô tình bắt gặp. Tuy là chị em song sinh nhưng Reda lại sở hữu một mái tóc nâu đỏ cùng gương mặt khó mà tìm thấy điểm nào giống với em trai mình, trừ đôi mắt nâu như màu hạt dẻ luộc ấy. Jay và Reda đều là người vui tính, hòa đồng và thân thiện, nhưng đáng tiếc hàng xóm ba bốn căn nhà sát cửa tiệm đều vắng người quanh năm.
– Xin chào buổi sáng, ngài Radley! Chúc một ngày mới tốt lành!
– Xin chào buổi sáng…
Jay lấy làm lạ, chưa từng có ai gọi anh bằng “ngài” cả, chỉ trừ một kẻ mà anh mới quen biết gần đây. Anh ngừng tay lau chùi, nhìn vào tấm kính phản chiếu lại hình ảnh của một chàng thanh niên lịch thiệp. Khó mà đoán được tuổi tác của hắn ta, nhưng anh nhẩm chừng từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi. Hắn thường đeo một chiếc kính nửa bên mắt gọng bạc, vận một bộ áo thụng dài quá mắt cá chân, chiếc khăn len choàng cổ lớn và cả âu phục bên trong đều nguyên một cây đen kịt, chỉ duy nhất ba màu trắng được điểm lên người hắn là chiếc cổ áo sơ mi trong cùng và đóa hoa hắn cài trước ngực, thứ còn lại chính là nước da trắng bệch trên khuôn mặt thanh tú của hắn. Anh thấy hắn cười híp mắt vẫn như mọi lần trông thấy hắn, không biết phải xử sự sao cho đúng mới lặp lại lời chào.
– Chúc một ngày mới tốt lành, ngài Under!
Sherwin Alden Under, hắn đã giới thiệu với chị em nhà Radley như vậy trong ngày đầu tiên họ đến đây. Hắn ôm trong tay một túi giấy phình to ló lên một tờ báo mới, những hạt tuyết trắng phủ lên vai áo hắn và chiếc mũ phớt đen. Đây cũng là hình ảnh mà Jay thường thấy vào mỗi buổi sáng, đối với người khác thì trông có vẻ bình thường nhưng với hắn thì ngược lại. Hắn đứng đó nổi bật giữa tuyết trắng khi ngày còn chưa sáng hẳn, bóng dáng phản chiếu lên tấm kính lớn lờ mờ phủ sương lại càng thêm ma mị kỳ quái. Anh phải nói sao đây nhỉ, có lần anh đi chợ vào sáng sớm bắt gặp hắn tán chuyện cùng với mấy cô hàng rau hàng thịt. Không hiểu thế nào, hắn chỉ đứng nói chuyện vui vui vẻ vẻ vài câu thôi đấy, vậy mà sau đó mấy cô chủ quầy già có trẻ có kia không những giảm giá mà còn tặng thêm hàng cho hắn.
– Hôm nay ngài vẫn đi chợ sớm à?
– Nếu đi sớm thì sẽ chọn được đồ tươi ngon hơn mà, vả lại hôm nay lại là một ngày đẹp trời khác!
Jay không bận tâm mấy đến ngày hôm nay có đẹp trời hay không, phải làm việc vào buổi sáng mùa đông lạnh lẽo đối với anh là một chuyện không mấy thoải mái gì, khi bản thân còn chưa quen với tiết trời bốn mùa ở London. Anh vẫn nghĩ đến chuyện ngài Under kia thường được mấy cô chủ hàng giảm giá mỗi khi đi chợ, mười mươi hẳn là vì diện mạo của hắn ta, nhưng có lẽ chắc sẽ chỉ đến khi họ biết nghề nghiệp của hắn ta. Jay gật đầu chào hắn một lần nữa rồi quay vào trong tiệm, nhưng chưa đặt chân đến cửa lại nghe hắn lên tiếng bằng chất giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
– Bạn tốt của tôi trở về vào hôm nay, hy vọng tiệc trà bốn giờ sẽ được thưởng thức bánh kẹo của ngài và tiểu thư Radley!
Sherwin tiến đến gần, rút trong áo một mảnh giấy nhỏ đưa cho Jay. Là danh sách các loại bánh kẹo mà hắn cần, Jay cũng đã quen với việc này, và anh phát hiện mảnh giấy trắng bạc hắn đưa luôn phảng phất một mùi thơm lạ. Đã nhiều lần anh kiềm chế cố không đoán thử xem đó là mùi hương của thứ gì, bởi vì tất cả những thứ liên quan đến kẻ này chắc chắn sẽ chẳng hay ho gì. Sau khi anh nhận mảnh giấy xong, hắn cũng ngoảnh đầu quay đi, thong thả tiến vào trong con hẻm nhỏ. Vừa đi vừa ngân nga một giai điệu gì đó, tựa như thanh âm của ngày đông giá rét cùng tiếng chuông tháp đồng hồ vang vọng.
Con hẻm nhỏ hẹp nằm giữa hai toà chung cư, kéo dài đến tận ngoài kia bờ sông Thames. Không có bất cứ căn nhà nào khác ngoài căn nhà ở cuối con hẻm, và những cánh cửa sổ quanh năm đóng kín của hai toà nhà chung cư cũ kỹ. Reda chỉ biết có vậy, cũng như em trai của mình. Khi cô phóng tầm mắt theo ngài Under, chỉ một thoáng bóng lưng của hắn đã mất hút trong màn tuyết trắng li ti đi vào con hẻm. Hắn đẹp đẽ một cách không thật, cô không thể giải thích được, sự bí ẩn đó làm cô tò mò muốn tìm hiểu hết mọi điều, nhưng vẫn chưa có lấy một cơ hội để tiếp cận hắn. Chẳng thể nào tiếp cận hắn như bao người bình thường khác, chỉ trừ phi con người ta phải rơi vào một tình thế bất đắc dĩ mà không ai lại muốn.
Cafe, trà và táo đỏ.
Giữa trưa tuyết đã ngừng rơi, phủ trắng vạn vật dưới ánh sáng dịu nhẹ của ánh mặt trời lẩn khuất trên những đám mây. Lác đác vài người trên con đường của khu phố nhỏ, đầu năm vẫn còn vài người được nghỉ lễ, dù đa phần những người ở nơi này đều đã trở lại nơi làm việc của mình để bắt đầu một guồng quay mưu sinh bận rộn của năm mới. Cũng như chị em nhà Radley, thậm chí ngày nghỉ lễ họ vẫn phải tiếp tục mở cửa tiệm, những ngày đầu năm luôn là dịp tốt nhất để bày bán bánh kẹo. Hôm nay có vẻ là một ngày đẹp trời và khá tốt với chị em nhà họ, như lời của ngài Under vào buổi sáng. Họ cũng không quên về đơn đặt hàng của hắn ta, ngay lúc này đây họ đang chuẩn bị chúng, những chiếc bánh thơm ngon nhất của tiệm bánh nhà Radley. Thỉnh thoảng hắn sẽ đổi mới muốn nếm thử một vài loại bánh kẹo khác, nhưng chỉ có đúng ba loại luôn luôn có mặt trong danh sách: một loại làm từ cafe, một loại làm từ trà và một loại làm từ táo đỏ.
Đứa trẻ cười nói với mẹ của nó, đưa hai tay đón nhận gói bánh từ Reda. Khi cô ngẩng lên liền thấy một cỗ xe ngựa lộc cộc tiến đến, và ngừng ngay trước con hẻm đối diện tiệm bánh. Bước xuống từ cỗ xe ngựa sang trọng, được dìu bước ra ngoài như những vị tiểu thư quyền quý, họ lại đến đây. Có lẽ những kẻ kỳ lạ thường bầu bạn với nhau, Reda đoán vậy, hai quý cô ấy chính là bạn của ngài Under bí ẩn kia. Mỗi tháng họ lại đến một lần, nếu thật sự là khách hàng của hắn ta thì họ quả là kém may mắn nếu không muốn nói là xui tận mạng và bi kịch tận cùng, nhưng trông chẳng có vẻ gì là như vậy cả. Ngay cả cô – người đam mê cái đẹp nhất mà em trai Jay của cô từng biết – chắc cũng không thể hiểu nổi phong cách thời trang của hai quý cô ấy. Họ đều vận trang phục đen tuyền, màu đen chỉ dùng trong những dịp tang lễ, điểm lên sắc đỏ và xanh. Cô để ý hai người họ có thể thay đổi trang phục, nhưng hầu hết vẫn chỉ là một kiểu thiết kế cùng màu sắc như vậy. Và quý cô tóc đen vẫn luôn ôm theo trong lòng một bó hoa trắng lớn, như những đoá hoa ngài Under thường cài trước ngực áo mà chị em cô chưa từng nhìn thấy qua trong đời. Quý cô còn lại che một chiếc ô đen trên đầu, họ bước đi, từng bước một để lại dấu gót giày nhọn nhỏ bé in trên nền tuyết trắng. Trong ánh nắng nhạt màu, thứ kim loại ánh bạc của những món trang sức đơn giản mang trên người họ vẫn loé sáng, khi họ lướt qua tầm mắt của chị em nhà Radley.
Jay dõi theo hai quý cô nọ cho đến khi mất hút vào con hẻm, mất mấy giây suy nghĩ mông lung về thân thế của họ, rồi anh lại tiếp tục chăm chú vào tờ báo sáng trên tay. Anh có một ít thời gian rãnh rỗi, và dĩ nhiên anh phải tự cập nhật tin tức mới nhất cho bản thân mình. Điều làm anh chú ý nhất là bản tin vị bá tước Mackie giàu có sẽ mở ra buổi hoà nhạc đặc biệt ba ngày – hôm qua, hôm nay và ngày mai – ở nhà hát lớn nhất London – nơi mà anh luôn ao ước được đặt chân đến, tận mắt nhìn thấy những người nghệ sĩ mà mình thần tượng biểu diễn. Đó là ước mơ của anh, còn của Reda, có gì khác ngoài khu trung tâm ăn chơi mua sắm ở West End. Một ngày nào đó những ước mơ nghe có vẻ xa vời ấy sẽ trở thành hiện thực, đó là lý do vì sao chị em họ quyết định rời bỏ quê nhà đến London xa xôi này. Vùng quê yên bình ấy vẫn luôn hiện diện trong tâm trí anh, vài giây rồi bị sự xa hoa của London làm tan biến.
Trước buổi trà chiều ba mươi phút, Jay vẫn vận bộ trang phục đầu bếp của mình cùng một chiếc khăn quàng đỏ trên cổ. Cởi chiếc tạp dề lấm lem, anh mang hộp bánh đã chuẩn bị rời khỏi cửa tiệm. Mặc dù địa điểm giao hàng ở ngay gần đây, nhưng chiếc hộp anh mang đi vẫn được bao gói rất tỉ mỉ cẩn thận, cũng như những chiếc hộp xinh đẹp khác mà anh luôn trao cho mọi vị khách ghé qua cửa tiệm. Con đường chính bên ngoài tuyết đã được dọn đi, nhưng lối vào con hẻm vẫn chìm ngập trong tuyết. Jay như bước vào không gian của sự tĩnh lặng, dù cả khu phố vốn dĩ luôn lặng lẽ như thế, nhưng con đường nhỏ này ở giữa hai toà nhà cao tách biệt hẳn với bên ngoài tựa một mảnh ghép rời rạc ẩn vào toàn bộ bức tranh đơn sắc. Nhiều lần anh không hiểu tại sao mình lại có can đảm để đi vào nơi này, con đường chỉ dành cho những kẻ bi thương, ngay cả anh cũng không hề muốn đến nếu không vì công việc của mình.
Cuối con hẻm trước bờ sông Thames, một ngôi nhà nhỏ hai tầng cũng phủ đầy tuyết trắng xoá. Jay đứng trước ngôi nhà, cảm tưởng như đang đứng trước lăng tẩm phủ tuyết trắng giữa khu rừng đá tảng hai bên. Anh không rõ ngôi nhà này rộng lớn ra sao, trông bề ngoài thì có vẻ nhỏ hơn căn tiệm của anh, nhưng bên trong với trên dưới thế nào thì anh còn chưa biết được. Quan trọng nhất đây không phải nhà của anh, mà tốt nhất nó không nên là nhà của anh và anh đừng quan tâm nhiều đến nó, bởi vì cái ma lực đáng sợ vây quanh nơi này mỗi ngày đều thu hút sự tò mò của anh và chị Reda, càng lúc càng mãnh liệt. Anh vẫn chôn chân trước cánh cửa gỗ đóng kín, không có gì đặc biệt trừ hai khung cửa sổ cũng đóng kín rèm đen, và tấm biển lớn nghiêng bên cạnh cửa chính như hoà vào lớp tuyết dày. Tấm biển với những nhành cây khô bám quanh, một dòng chữ kiểu cách được khắc sâu, ngắn gọn: “Tiệm Quan Tài Trắng”.
– Ngài Under…
Jay rùng mình, hầu hết mọi lần bước đến nhìn tấm biển ấy anh đều có cùng cảm giác rợn người, lành lạnh sau gáy bất kể thời tiết nắng mưa. Anh vừa lên tiếng gọi, thì cánh cửa đã tự mở ra, nhưng không một âm thanh chuyển động.
– Xin mời vào!
Giọng nói nhỏ nhẹ của Sherwin vang lên, tuy nhiên Jay có cảm giác nơi nó phát ra không phải từ phía sau cánh cửa. Anh bước vào trong nhà, không quên nhìn trước nhìn sau đề phòng như những lần trước đây, dù cho anh biết ở nơi này nào có ai muốn làm hại gì anh.
Một lần nữa anh đặt chân vào ngôi nhà này. Căn phòng vuông khá rộng rãi, tất cả các khung cửa bên dưới và tầng lửng ở trên đều che kín rèm, mọi vật bên trong được soi chiếu chỉ bởi những tia sáng rọi xuống từ chiếc giếng trời hình tròn trên mái nhà ở giữa phòng. Không giống như ngôi nhà của những gia đình bình thường nhưng tất cả các vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp trong bốn bức tường đá, anh chỉ dám nhìn tổng quan về chúng, chỉ sợ nhìn rõ rệt từng thứ một lại thấy được những thứ mà mình không nên thấy. Bóng dáng Sherwin lấp ló phía sau tấm rèm đen che ở lối đi bên phải đối diện cửa chính, rồi hình như anh ta lại đi lên tầng lửng. Đúng như anh nghĩ, giọng nói của ngài Under kia không hề phát ra từ sau cánh cửa, nhưng như thế dẫn đến một vấn đề khác vậy ai là người đã mở cửa cho anh vào đây.
– Ồ ngài làm sao thế ngài Radley? Trông ngài có vẻ hơi xanh!
– Không… tôi ổn! Tôi mang bánh kẹo ngài đã đặt đến rồi đây!
Jay giơ hộp bánh lên.
– Thất lễ quá, tôi đang dở tay pha trà! Phiền ngài cứ đặt trên bàn và chờ tôi trong giây lát!
– Vâng!
Anh đặt hộp bánh lên chiếc bàn thấp gần lò sưởi. Bây giờ anh mới để ý kỹ hơn, thật ra các vật dụng và cách bày trí của nơi này cũng không tệ lắm. Trong tầm mắt anh bên phải là bộ sofa nhỏ trắng tinh tươm cạnh lò sưởi, chậu cây kỳ lạ trong góc phòng, lọ hoa cùng khung ảnh nhỏ và mấy bức tượng thạch cao trên bệ lò sưởi. Còn đối diện, bên tay trái anh là quầy lớn gần như ngăn cách một phần căn phòng, và anh đoán được phía trong đó cùng với sau tấm rèm đen cửa tay trái là nơi ngài Under dùng để làm công việc của cửa tiệm này, nên những vật dụng ở đấy anh chỉ lướt mắt sơ qua. Những hộp quan tài dựng đứng và bài vị chất chồng tựa vách tường sau quầy, tất cả đều mang một màu trắng tinh, trắng như tuyết đang rơi ngoài trời. Xưa nay anh vẫn chỉ nhìn thấy quan tài gỗ hoặc màu đen, quan tài màu trắng thế này đúng là kỳ quặc, nhưng nếu dùng loại quan tài sang trọng như vậy thì chắc cũng chỉ có quan lại quý tộc.
– Cậu có muốn một chiếc như vậy cho riêng mình không?
Jay giật bắn người, anh quay phắt lại nhìn phía sau mình. Từ lúc nào hai quý cô này lại xuất hiện ở đây, ngồi ngay sau lưng anh mà anh lại không hay biết gì. Nhưng hai quý cô ấy vào đây trước anh, vậy chẳng lẽ họ ngồi đây nãy giờ mà anh không nhận ra. Không thể nào, dù chỉ quan sát sơ xung quanh phòng nhưng anh không thể bỏ qua mà không nhìn thấy hai quý cô xinh đẹp này ở đây. Anh hơi bối rối, vội cúi người chào một cách lịch thiệp nhất có thể.
– Xin thứ lỗi, tôi đã không nhận ra hai tiểu thư ở đây!
– Không sao, mời ngài ngồi!
Quý cô tóc đen đưa tay mời anh, Jay không muốn thô lỗ nhìn chằm chằm vào người khác khi mới gặp gỡ, nhưng chiếc vòng lớn bằng bạch kim đeo trên cổ tay của cô ấy làm anh không thể không chú ý. Nhìn gần anh mới phát hiện hai quý cô ấy vẫn còn khá trẻ tuổi, cả hai người chắc chắn không quá hai mươi lăm. Anh phải gọi họ bằng “tiểu thư” mới đúng. Vị tiểu thư vừa mời anh vận trang phục váy ngắn khá cầu kỳ, kiểu cách của những thiếu nữ nhà quyền quý nhưng mái tóc xoăn dài lại xoã quá lưng, trên cổ và ở cả cổ tay cổ chân mang năm chiếc vòng bạch kim rất lớn. Đôi mắt nâu lấp lánh của vị tiểu thư ấy cũng không rời khỏi anh, sâu như vực tối, ánh nhìn quỷ dị ấy làm anh lại rợn người.
– Không cần đâu, tôi chỉ mang bánh đến đây rồi tôi sẽ đi nhanh thôi, thưa tiểu thư…
– Tên của tôi là Lunae Lumen Eirian Ciara!
– Tiểu thư Ciara!
Jay gật đầu lịch sự, rồi lén nhìn vị tiểu thư còn lại. Cô ấy vẫn giữ im lặng, chăm chú vào quyển sách trên tay, chiếc mũ cùng tấm mạng ren đen che đi hầu hết gương mặt tao nhã. Cô ấy trông lớn tuổi hơn tiểu thư Ciara, không biết là do tuổi tác thật hay là do mái tóc màu nâu trà nhạt bới cao, cùng cách ăn vận chững chạc hơn và bộ trang phục ấy đang là phong cách thời trang mới nhất hiện nay.
– Tên của tôi là Nerissa Aquamarin!
Cô ấy lên tiếng làm Jay một thoáng kinh ngạc, giống như cô đã đọc được sự tò mò của anh vậy. Cô ngẩng lên, nhưng chiếc mạng vẫn che đi hơn một nửa gương mặt, rồi tiếp lời.
– Và đó là một cái họ giả!
– Ngài có muốn ở lại dùng trà với chúng tôi không?
Jay còn ngạc nhiên, thì tiểu thư Ciara lại cất giọng ngọt ngào.
– Xin hãy gọi tôi Jay! Tôi rất muốn, nhưng chị tôi đang trông cửa hàng một mình…
– Ồ xin mời ngồi, xin hãy nán lại đây vài phút! Tôi vừa pha một loại trà mới hôm nay và hy vọng sẽ nhận được sự đánh giá từ một người như ngài! Phải không Lunae, Eirlys?
Sherwin đặt khay trà xuống bàn, một mùi hương thơm ngát toả ra từ bình trà sứ viền bạc, giống như mùi hoa và thảo mộc. Đương nhiên là Jay vẫn chưa thể rời đi, nhưng anh không thể nói thẳng ra mình đang chờ ngài Under trả tiền bánh kẹo. Anh đưa mắt nhìn theo từng hành động của ngài Under, nhưng chẳng có vẻ gì là ngài ấy đang chuẩn bị tiền trao cho anh như những lần trước, sao anh lại có thể vướng vào một tình huống ngượng ngịu như thế này. Kỳ lạ hơn vừa nãy vị tiểu thư kia còn tự giới thiệu mình tên là “Nerissa Aquamarin”, tại sao ngài Under lại gọi cô ấy là “Eirlys”, vậy đó là họ thật hay là tên thật của cô ấy, đôi lúc Jay cũng tự hỏi tại sao mình lại tò mò những chuyện như vậy. Ngài Under đang loay hoay tìm kiếm gì đó, và ánh mắt tiểu thư Ciara vẫn đang hướng về phía anh.
– Chẳng mấy khi Sherwin tỏ lòng hiếu khách đến vậy!
– Dĩ nhiên là với những vị khách còn sống!
Eirlys bồi thêm. Sherwin hắng giọng lườm hai cô gái, rồi quay sang Jay nhờ vả, đưa hai tay lên mô tả vật mà anh đang tìm kiếm nãy giờ.
– Xin lỗi ngài vì lời nói của họ, ngài cứ an tâm, hôm nay tôi chỉ có mỗi một vị khách là ngài thôi! Nhưng mà ngài Radley, ngài không phiền nếu giúp tôi tìm một món đồ chứ? Một cái hộp gỗ đen lớn chừng này, thân khắc hoa trắng! Nếu để hai vị tiểu thư này đây tìm giúp, tôi nghĩ cả nơi này sẽ rối tung lên mất!
– Xin cứ gọi tôi là Jay!
Jay lặp lại, anh thật không thể quen được khi người khác cứ gọi bằng “ngài Radley” này, “ngài Radley” nọ. Anh bắt tay vào tìm kiếm, mặc dù được sự cho phép của ngài Under nhưng anh đâu dám lùng sục mọi ngóc ngách, một chiếc hộp như vậy chắc cũng sẽ dễ tìm thấy thôi mà. Anh nhìn tới nhìn lui, mắt anh không thật sự tốt lắm nên phải tiến đến gần mọi thứ để tìm rõ hơn. Có vẻ như bên ngoài này không có, anh quay đầu nhìn hai vị tiểu thư vẫn đang nhàn nhã thưởng thức trà ở kia, rồi đánh bạo vén rèm tiến vào bên trong. Ngài Under cũng đã nói khách của ngài ấy hôm nay chỉ có anh, vậy là sẽ không có những thứ khác nữa, những thứ mà khi vừa nhắc đến thì ai cũng đều có thể tưởng tượng ra ở một tiệm quan tài.
Thở phào nhẹ nhõm, không có thứ mà anh đã nghĩ đến trong này. Jay chắp tay sau lưng, lại tiếp tục nhìn tới nhìn lui. Những kệ tủ đầy ống nghiệm, dao kéo, dụng cụ phẫu thuật, và còn những món đồ anh không biết tên, trông không khác phòng khám bệnh viện hay phòng thí nghiệm anh từng được vào là mấy. Bốn kệ tủ sát tường đối diện nhau, chiếc bàn dài ở giữa, bảy chiếc bàn nhỏ xếp trong góc xéo với cửa ra vào, cạnh một góc che rèm đen. Trong phòng chỉ có duy nhất một ô cửa thông gió nhỏ xíu bị đóng kín, và đó cũng là nơi ánh sáng soi vào, phản chiếu qua những bức tường trắng và soi sáng căn phòng. Ngoài ra xung quanh phòng, trên kệ tủ và trên bàn nhỏ đều được xếp những kệ nến mang hình hoa trắng. Nơi này sạch sẽ gọn gàng hơn anh tưởng tượng nhiều, nhưng vẫn không thấy chiếc hộp ngài Under muốn tìm.
Jay đi sát vào trong tý nữa, tiện tay vén tấm rèm đen trong góc lên để tìm kiếm. Sau này nghĩ lại, có lẽ hôm nay anh đã không nên làm việc đó. Tiếng hét của anh vang ầm lên tức thì, không chừng đến cả chị Reda của anh ở tận ngoài đầu hẻm cũng nghe thấy.
– Jay, anh không sao chứ?
Eirlys tròn mắt nhìn Jay hốt hoảng từ trong chạy ra, khuôn mặt tái mét nhưng người cạn sạch máu. Trên tầng lửng, Sherwin cũng vội đi xuống với chiếc hộp đen anh đã tìm được trên tay. Jay chống một tay lên thành ghế sofa, một tay liên tục chỉ chỉ vào bên trong căn phòng sau cửa đi che rèm đen bên trái.
– Có… có xác người trong kia!
– Đây là tiệm quan tài mà!
Lunae bình thản đáp. Jay trấn tĩnh mình, đứng thẳng người ngay ngắn lại, cố hít thở đều.
– Nhưng mà chẳng phải lúc nãy ngài Under nói hôm nay chỉ có mình tôi là khách hay sao?
– Đúng vậy, chỉ có mình ngài là khách… còn thở thôi!
Anh cứng người trước câu trả lời của ngài Under, tại sao không nói rõ ràng hơn cho anh kia chứ. Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy xác người bao giờ, ngay cả đến xác cha mẹ mình cũng chưa được thấy, xác người chết chứ có phải người chết đâu hỏi anh làm sao không phát hoảng được. Suy cho cùng nếu là một cái xác người bình thường chắc anh cũng đã không hét ầm lên vậy, đằng này anh còn không chắc cái xác trong đó có còn đủ các bộ phận cơ thể trong cái đống bừa bộn bầy nhầy đó không. Jay rùng mình, da gà nổi lên khắp tay chân. Cứ thử tưởng tượng một đầu bếp chuyên làm bánh như anh đi, trong lúc nấu nướng mà nghĩ đến xác người chết như thế thì còn tâm trạng nào nữa. Bỗng dưng, tiếng gõ cửa làm anh giật bắn người, tại sao ai xuất hiện ở cái chỗ này cũng đột ngột hết như vậy.
– Xin phép!
Sherwin nhấc gót giày bước ra mở cửa, lần này Jay nghĩ mới đúng là ngài Under mở cửa, không như ban nãy anh đến đây. Ngoài cửa là một nhóm quý ngài vận vest đen sang trọng, họ nói chuyện gì đó với ngài Under anh không nghe rõ, nhưng họ cúi đầu chốc chốc lại thở dài buồn bã. Anh nghĩ đó cũng chỉ là chuyện bình thường, ai lại đến nơi này mà có chuyện vui được. Anh lấy lại được bình tĩnh sau một lúc, cũng lắm chuyện nên ngóng xem họ nói gì, một lát sau chỉ mình ngài Under quay vào đi kèm với một cái lắc đầu và thở dài như những vị khách vội đến vội đi.
– Bá tước Mackie sắp mất rồi!
Author: K. Area.
Disclaimer: Nhân vật thuộc về ta.
Category/Genre: Fantasy, Mystery, Horror.
Rating: T.
Length: Shortfic.
Status: Finished.
Chương 1: Con hẻm nhỏ bên bờ sông Thames
London ngày 9 tháng 2 năm 1885.
Hoa đã tàn và tuyết đang nở.
Vậy là đã nửa năm trôi qua từ khi tiệm bánh Radley mở ra ở khu phố này. Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, đó là một tiệm bánh nhỏ của chị em nhà Radley, với những loại bánh mà mọi người ai cũng có thể bắt gặp ở bất kỳ tiệm bánh nào ở cái thành phố London này: bánh truyền thống của Anh, một ít bánh Pháp và số còn lại là bánh kẹo dân dã bình thường. Chị em song sinh nhà Radley không giàu có, nửa năm trước từ vùng quê xa hẻo lánh đến London để theo đuổi ước mơ và mở một tiệm bánh nhỏ ở con đường bên cạnh sông Thames tại cái khu phố này đây. So với trung tâm London, địa điểm này không phải là một lựa chọn khôn ngoan để mở cửa hàng buôn bán, nhưng chí ít vẫn tốt hơn nhiều so với những vùng ngoại ô, và trên hết giá thuê nó rất phù hợp với túi tiền của họ trong khi mặt bằng tại khu mua sắm ở West End đắt đỏ vô cùng.
Nhưng vào thời điểm ban đầu Reda Radley đã tự hỏi: “Tại sao ngôi nhà này, cửa hàng này, ở ngay con đường này, ngay khu phố này, lại có giá thuê rẻ đến như vậy, rẻ hơn hẳn so với con đường cạnh đó cũng trong cùng một khu phố.” Và em trai của cô Jay Radley đã trả lời: “Điều đó không quan trọng, chúng ta đã thuê được nhà và vẫn còn đủ tiền để mở một cửa hàng bánh kẹo, chúng ta nên vui mừng thì tốt hơn.” Đó là mẫu đối thoại cực ngắn của chị em nhà Radley khi đến gặp người chủ nhà, gia đình của họ lại sống ở tận một khu phố khác gần trong trung tâm thành phố. Và sau nửa năm đến đây, trong vòng sáu tháng qua thì Reda Radley và Jay Radley nghĩ rằng câu hỏi trước đó của chị em họ đã có thể trả lời. Đối diện tiệm bánh và cũng là ngôi nhà mà chị em họ sinh sống là một con hẻm nhỏ xíu, ở cuối con hẻm ấy có một nơi mà không bất kỳ ai muốn đặt chân đến. Đó chính là lý do.
Anh Quốc thế kỷ thứ XIX, dưới sự cai trị của nữ hoàng Victoria trở thành một trong những cường quốc trên thế giới thời đại bấy giờ. London xa hoa tráng lệ, người người khắp nơi đổ về thành phố trong sự phồn hoa huy hoàng của đại đế quốc. Sông Thames chia London làm Bắc London và Nam London, bao gồm trong đó rất nhiều tiểu vùng và các khu tự quản khác nhau. Dưới sự hào nhoáng của London rộng lớn, bí ẩn và bí mật, huyền thoại và truyền thuyết, từng câu chuyện vẫn len lỏi trong ngóc ngách tăm tối, xuyên qua thời gian trên những con đường cổ kính đã có từ xa xưa. Dù cho ở West End giàu có lộng lẫy trung tâm của sự chú ý và khao khát của bao người, hay East End đói nghèo bệnh tật gần như chìm vào quên lãng giữa cuộc sống xô bồ, sự huyền bí vẫn bao trùm lên tất cả, mờ nhạt không rõ nét nhưng vẫn hiển hiện trước mắt người như lớp sương mù mờ ảo mỗi ngày mới lại phủ xuống London.
Trong cuộc sống tất bật ngày nay ở một thành phố lớn, chẳng còn mấy ai để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình dù nó có đặc biệt hay ẩn chứa sự kỳ lạ đi chăng nữa. Và thật ra thì cũng chẳng có gì kỳ lạ nếu một tiệm bánh nhỏ mở ra trên con đường này, ở một khu phố nhỏ vắng người cách khá xa trung tâm thành phố. Nó chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ của London. Khu phố nhỏ thuộc tiểu vùng tự quản ở Bắc London nằm cạnh bờ sông Thames hiền hòa, không náo nhiệt như West End nhưng cũng không ồn ào như East End, mà lặng lẽ yên bình cả ngày lẫn đêm. Nơi đây là khu phố của người dân lao động, ban ngày hầu hết mọi người đều rời khỏi nhà đến các nhà máy công xưởng đến tận chiều muộn, và khu phố trở nên vắng vẻ tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Thật sự không phải là địa điểm tốt để buôn bán.
Hoa đã tàn và tuyết đang nở, từng hạt từng hạt nở rộ trên bầu trời, li ti rơi xuống phủ lên vạn vật. Những nhành cây trụi lá nở hoa tuyết, trên mặt sông băng đã phủ một màu xanh ngọc, quang cảnh khi ẩn khi hiện trong màu xam xám nhàn nhạt của ánh sáng đầu ngày, London về đông trắng xóa thơ mộng. Cái lạnh thấm dần vào London, giữa thành phố cổ kính ồn ào. Bây giờ là đúng sáu giờ sáng ngày chủ nhật của tháng một, đã qua hai tuần kể từ ngày đầu năm nhưng tiếng nhạc hát đĩa mừng năm mới vẫn còn âm vang đâu đây. Jay Radley bắt đầu vòng quay sinh hoạt hằng ngày của mình bằng việc mở cửa tiệm, và lau rửa mặt tường kính lớn của tiệm. Anh chàng tóc nâu này thật ra trông già dặn chính chắn hơn so với độ tuổi hai mươi lăm của mình, dáng người cao lớn với làn da sạm màu khói bụi bếp lò, và luôn mang một chiếc tạp dề dính đầy bột bánh mì. Tiệm bánh Radley chỉ có hai chị em họ vừa là chủ vừa là người làm công, nên phần lớn việc đều do Jay đảm nhận.
Trong khi Jay làm nhiệm vụ mở cửa tiệm bánh, thì trong tiệm Reda sẽ cho mẻ bánh mới vào lò. Nướng bánh và trang trí bánh, thỉnh thoảng phụ giúp em trai một số việc lặt vặt, đó là nhiệm vụ của Reda. Công việc của cô khá nhẹ nhàng, nên cô thường dư không ít thời gian để ngắm nhìn mọi thứ quanh mình, từ cảnh vật cho đến con người. Phải nói rằng Reda Radley là một người rất có hứng thú với cái đẹp, và cô lúc nào cũng tốn kha khá thời gian để nghiên cứu về những cái đẹp mỗi lần cô vô tình bắt gặp. Tuy là chị em song sinh nhưng Reda lại sở hữu một mái tóc nâu đỏ cùng gương mặt khó mà tìm thấy điểm nào giống với em trai mình, trừ đôi mắt nâu như màu hạt dẻ luộc ấy. Jay và Reda đều là người vui tính, hòa đồng và thân thiện, nhưng đáng tiếc hàng xóm ba bốn căn nhà sát cửa tiệm đều vắng người quanh năm.
– Xin chào buổi sáng, ngài Radley! Chúc một ngày mới tốt lành!
– Xin chào buổi sáng…
Jay lấy làm lạ, chưa từng có ai gọi anh bằng “ngài” cả, chỉ trừ một kẻ mà anh mới quen biết gần đây. Anh ngừng tay lau chùi, nhìn vào tấm kính phản chiếu lại hình ảnh của một chàng thanh niên lịch thiệp. Khó mà đoán được tuổi tác của hắn ta, nhưng anh nhẩm chừng từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi. Hắn thường đeo một chiếc kính nửa bên mắt gọng bạc, vận một bộ áo thụng dài quá mắt cá chân, chiếc khăn len choàng cổ lớn và cả âu phục bên trong đều nguyên một cây đen kịt, chỉ duy nhất ba màu trắng được điểm lên người hắn là chiếc cổ áo sơ mi trong cùng và đóa hoa hắn cài trước ngực, thứ còn lại chính là nước da trắng bệch trên khuôn mặt thanh tú của hắn. Anh thấy hắn cười híp mắt vẫn như mọi lần trông thấy hắn, không biết phải xử sự sao cho đúng mới lặp lại lời chào.
– Chúc một ngày mới tốt lành, ngài Under!
Sherwin Alden Under, hắn đã giới thiệu với chị em nhà Radley như vậy trong ngày đầu tiên họ đến đây. Hắn ôm trong tay một túi giấy phình to ló lên một tờ báo mới, những hạt tuyết trắng phủ lên vai áo hắn và chiếc mũ phớt đen. Đây cũng là hình ảnh mà Jay thường thấy vào mỗi buổi sáng, đối với người khác thì trông có vẻ bình thường nhưng với hắn thì ngược lại. Hắn đứng đó nổi bật giữa tuyết trắng khi ngày còn chưa sáng hẳn, bóng dáng phản chiếu lên tấm kính lớn lờ mờ phủ sương lại càng thêm ma mị kỳ quái. Anh phải nói sao đây nhỉ, có lần anh đi chợ vào sáng sớm bắt gặp hắn tán chuyện cùng với mấy cô hàng rau hàng thịt. Không hiểu thế nào, hắn chỉ đứng nói chuyện vui vui vẻ vẻ vài câu thôi đấy, vậy mà sau đó mấy cô chủ quầy già có trẻ có kia không những giảm giá mà còn tặng thêm hàng cho hắn.
– Hôm nay ngài vẫn đi chợ sớm à?
– Nếu đi sớm thì sẽ chọn được đồ tươi ngon hơn mà, vả lại hôm nay lại là một ngày đẹp trời khác!
Jay không bận tâm mấy đến ngày hôm nay có đẹp trời hay không, phải làm việc vào buổi sáng mùa đông lạnh lẽo đối với anh là một chuyện không mấy thoải mái gì, khi bản thân còn chưa quen với tiết trời bốn mùa ở London. Anh vẫn nghĩ đến chuyện ngài Under kia thường được mấy cô chủ hàng giảm giá mỗi khi đi chợ, mười mươi hẳn là vì diện mạo của hắn ta, nhưng có lẽ chắc sẽ chỉ đến khi họ biết nghề nghiệp của hắn ta. Jay gật đầu chào hắn một lần nữa rồi quay vào trong tiệm, nhưng chưa đặt chân đến cửa lại nghe hắn lên tiếng bằng chất giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
– Bạn tốt của tôi trở về vào hôm nay, hy vọng tiệc trà bốn giờ sẽ được thưởng thức bánh kẹo của ngài và tiểu thư Radley!
Sherwin tiến đến gần, rút trong áo một mảnh giấy nhỏ đưa cho Jay. Là danh sách các loại bánh kẹo mà hắn cần, Jay cũng đã quen với việc này, và anh phát hiện mảnh giấy trắng bạc hắn đưa luôn phảng phất một mùi thơm lạ. Đã nhiều lần anh kiềm chế cố không đoán thử xem đó là mùi hương của thứ gì, bởi vì tất cả những thứ liên quan đến kẻ này chắc chắn sẽ chẳng hay ho gì. Sau khi anh nhận mảnh giấy xong, hắn cũng ngoảnh đầu quay đi, thong thả tiến vào trong con hẻm nhỏ. Vừa đi vừa ngân nga một giai điệu gì đó, tựa như thanh âm của ngày đông giá rét cùng tiếng chuông tháp đồng hồ vang vọng.
Con hẻm nhỏ hẹp nằm giữa hai toà chung cư, kéo dài đến tận ngoài kia bờ sông Thames. Không có bất cứ căn nhà nào khác ngoài căn nhà ở cuối con hẻm, và những cánh cửa sổ quanh năm đóng kín của hai toà nhà chung cư cũ kỹ. Reda chỉ biết có vậy, cũng như em trai của mình. Khi cô phóng tầm mắt theo ngài Under, chỉ một thoáng bóng lưng của hắn đã mất hút trong màn tuyết trắng li ti đi vào con hẻm. Hắn đẹp đẽ một cách không thật, cô không thể giải thích được, sự bí ẩn đó làm cô tò mò muốn tìm hiểu hết mọi điều, nhưng vẫn chưa có lấy một cơ hội để tiếp cận hắn. Chẳng thể nào tiếp cận hắn như bao người bình thường khác, chỉ trừ phi con người ta phải rơi vào một tình thế bất đắc dĩ mà không ai lại muốn.
Cafe, trà và táo đỏ.
Giữa trưa tuyết đã ngừng rơi, phủ trắng vạn vật dưới ánh sáng dịu nhẹ của ánh mặt trời lẩn khuất trên những đám mây. Lác đác vài người trên con đường của khu phố nhỏ, đầu năm vẫn còn vài người được nghỉ lễ, dù đa phần những người ở nơi này đều đã trở lại nơi làm việc của mình để bắt đầu một guồng quay mưu sinh bận rộn của năm mới. Cũng như chị em nhà Radley, thậm chí ngày nghỉ lễ họ vẫn phải tiếp tục mở cửa tiệm, những ngày đầu năm luôn là dịp tốt nhất để bày bán bánh kẹo. Hôm nay có vẻ là một ngày đẹp trời và khá tốt với chị em nhà họ, như lời của ngài Under vào buổi sáng. Họ cũng không quên về đơn đặt hàng của hắn ta, ngay lúc này đây họ đang chuẩn bị chúng, những chiếc bánh thơm ngon nhất của tiệm bánh nhà Radley. Thỉnh thoảng hắn sẽ đổi mới muốn nếm thử một vài loại bánh kẹo khác, nhưng chỉ có đúng ba loại luôn luôn có mặt trong danh sách: một loại làm từ cafe, một loại làm từ trà và một loại làm từ táo đỏ.
Đứa trẻ cười nói với mẹ của nó, đưa hai tay đón nhận gói bánh từ Reda. Khi cô ngẩng lên liền thấy một cỗ xe ngựa lộc cộc tiến đến, và ngừng ngay trước con hẻm đối diện tiệm bánh. Bước xuống từ cỗ xe ngựa sang trọng, được dìu bước ra ngoài như những vị tiểu thư quyền quý, họ lại đến đây. Có lẽ những kẻ kỳ lạ thường bầu bạn với nhau, Reda đoán vậy, hai quý cô ấy chính là bạn của ngài Under bí ẩn kia. Mỗi tháng họ lại đến một lần, nếu thật sự là khách hàng của hắn ta thì họ quả là kém may mắn nếu không muốn nói là xui tận mạng và bi kịch tận cùng, nhưng trông chẳng có vẻ gì là như vậy cả. Ngay cả cô – người đam mê cái đẹp nhất mà em trai Jay của cô từng biết – chắc cũng không thể hiểu nổi phong cách thời trang của hai quý cô ấy. Họ đều vận trang phục đen tuyền, màu đen chỉ dùng trong những dịp tang lễ, điểm lên sắc đỏ và xanh. Cô để ý hai người họ có thể thay đổi trang phục, nhưng hầu hết vẫn chỉ là một kiểu thiết kế cùng màu sắc như vậy. Và quý cô tóc đen vẫn luôn ôm theo trong lòng một bó hoa trắng lớn, như những đoá hoa ngài Under thường cài trước ngực áo mà chị em cô chưa từng nhìn thấy qua trong đời. Quý cô còn lại che một chiếc ô đen trên đầu, họ bước đi, từng bước một để lại dấu gót giày nhọn nhỏ bé in trên nền tuyết trắng. Trong ánh nắng nhạt màu, thứ kim loại ánh bạc của những món trang sức đơn giản mang trên người họ vẫn loé sáng, khi họ lướt qua tầm mắt của chị em nhà Radley.
Jay dõi theo hai quý cô nọ cho đến khi mất hút vào con hẻm, mất mấy giây suy nghĩ mông lung về thân thế của họ, rồi anh lại tiếp tục chăm chú vào tờ báo sáng trên tay. Anh có một ít thời gian rãnh rỗi, và dĩ nhiên anh phải tự cập nhật tin tức mới nhất cho bản thân mình. Điều làm anh chú ý nhất là bản tin vị bá tước Mackie giàu có sẽ mở ra buổi hoà nhạc đặc biệt ba ngày – hôm qua, hôm nay và ngày mai – ở nhà hát lớn nhất London – nơi mà anh luôn ao ước được đặt chân đến, tận mắt nhìn thấy những người nghệ sĩ mà mình thần tượng biểu diễn. Đó là ước mơ của anh, còn của Reda, có gì khác ngoài khu trung tâm ăn chơi mua sắm ở West End. Một ngày nào đó những ước mơ nghe có vẻ xa vời ấy sẽ trở thành hiện thực, đó là lý do vì sao chị em họ quyết định rời bỏ quê nhà đến London xa xôi này. Vùng quê yên bình ấy vẫn luôn hiện diện trong tâm trí anh, vài giây rồi bị sự xa hoa của London làm tan biến.
Trước buổi trà chiều ba mươi phút, Jay vẫn vận bộ trang phục đầu bếp của mình cùng một chiếc khăn quàng đỏ trên cổ. Cởi chiếc tạp dề lấm lem, anh mang hộp bánh đã chuẩn bị rời khỏi cửa tiệm. Mặc dù địa điểm giao hàng ở ngay gần đây, nhưng chiếc hộp anh mang đi vẫn được bao gói rất tỉ mỉ cẩn thận, cũng như những chiếc hộp xinh đẹp khác mà anh luôn trao cho mọi vị khách ghé qua cửa tiệm. Con đường chính bên ngoài tuyết đã được dọn đi, nhưng lối vào con hẻm vẫn chìm ngập trong tuyết. Jay như bước vào không gian của sự tĩnh lặng, dù cả khu phố vốn dĩ luôn lặng lẽ như thế, nhưng con đường nhỏ này ở giữa hai toà nhà cao tách biệt hẳn với bên ngoài tựa một mảnh ghép rời rạc ẩn vào toàn bộ bức tranh đơn sắc. Nhiều lần anh không hiểu tại sao mình lại có can đảm để đi vào nơi này, con đường chỉ dành cho những kẻ bi thương, ngay cả anh cũng không hề muốn đến nếu không vì công việc của mình.
Cuối con hẻm trước bờ sông Thames, một ngôi nhà nhỏ hai tầng cũng phủ đầy tuyết trắng xoá. Jay đứng trước ngôi nhà, cảm tưởng như đang đứng trước lăng tẩm phủ tuyết trắng giữa khu rừng đá tảng hai bên. Anh không rõ ngôi nhà này rộng lớn ra sao, trông bề ngoài thì có vẻ nhỏ hơn căn tiệm của anh, nhưng bên trong với trên dưới thế nào thì anh còn chưa biết được. Quan trọng nhất đây không phải nhà của anh, mà tốt nhất nó không nên là nhà của anh và anh đừng quan tâm nhiều đến nó, bởi vì cái ma lực đáng sợ vây quanh nơi này mỗi ngày đều thu hút sự tò mò của anh và chị Reda, càng lúc càng mãnh liệt. Anh vẫn chôn chân trước cánh cửa gỗ đóng kín, không có gì đặc biệt trừ hai khung cửa sổ cũng đóng kín rèm đen, và tấm biển lớn nghiêng bên cạnh cửa chính như hoà vào lớp tuyết dày. Tấm biển với những nhành cây khô bám quanh, một dòng chữ kiểu cách được khắc sâu, ngắn gọn: “Tiệm Quan Tài Trắng”.
– Ngài Under…
Jay rùng mình, hầu hết mọi lần bước đến nhìn tấm biển ấy anh đều có cùng cảm giác rợn người, lành lạnh sau gáy bất kể thời tiết nắng mưa. Anh vừa lên tiếng gọi, thì cánh cửa đã tự mở ra, nhưng không một âm thanh chuyển động.
– Xin mời vào!
Giọng nói nhỏ nhẹ của Sherwin vang lên, tuy nhiên Jay có cảm giác nơi nó phát ra không phải từ phía sau cánh cửa. Anh bước vào trong nhà, không quên nhìn trước nhìn sau đề phòng như những lần trước đây, dù cho anh biết ở nơi này nào có ai muốn làm hại gì anh.
Một lần nữa anh đặt chân vào ngôi nhà này. Căn phòng vuông khá rộng rãi, tất cả các khung cửa bên dưới và tầng lửng ở trên đều che kín rèm, mọi vật bên trong được soi chiếu chỉ bởi những tia sáng rọi xuống từ chiếc giếng trời hình tròn trên mái nhà ở giữa phòng. Không giống như ngôi nhà của những gia đình bình thường nhưng tất cả các vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp trong bốn bức tường đá, anh chỉ dám nhìn tổng quan về chúng, chỉ sợ nhìn rõ rệt từng thứ một lại thấy được những thứ mà mình không nên thấy. Bóng dáng Sherwin lấp ló phía sau tấm rèm đen che ở lối đi bên phải đối diện cửa chính, rồi hình như anh ta lại đi lên tầng lửng. Đúng như anh nghĩ, giọng nói của ngài Under kia không hề phát ra từ sau cánh cửa, nhưng như thế dẫn đến một vấn đề khác vậy ai là người đã mở cửa cho anh vào đây.
– Ồ ngài làm sao thế ngài Radley? Trông ngài có vẻ hơi xanh!
– Không… tôi ổn! Tôi mang bánh kẹo ngài đã đặt đến rồi đây!
Jay giơ hộp bánh lên.
– Thất lễ quá, tôi đang dở tay pha trà! Phiền ngài cứ đặt trên bàn và chờ tôi trong giây lát!
– Vâng!
Anh đặt hộp bánh lên chiếc bàn thấp gần lò sưởi. Bây giờ anh mới để ý kỹ hơn, thật ra các vật dụng và cách bày trí của nơi này cũng không tệ lắm. Trong tầm mắt anh bên phải là bộ sofa nhỏ trắng tinh tươm cạnh lò sưởi, chậu cây kỳ lạ trong góc phòng, lọ hoa cùng khung ảnh nhỏ và mấy bức tượng thạch cao trên bệ lò sưởi. Còn đối diện, bên tay trái anh là quầy lớn gần như ngăn cách một phần căn phòng, và anh đoán được phía trong đó cùng với sau tấm rèm đen cửa tay trái là nơi ngài Under dùng để làm công việc của cửa tiệm này, nên những vật dụng ở đấy anh chỉ lướt mắt sơ qua. Những hộp quan tài dựng đứng và bài vị chất chồng tựa vách tường sau quầy, tất cả đều mang một màu trắng tinh, trắng như tuyết đang rơi ngoài trời. Xưa nay anh vẫn chỉ nhìn thấy quan tài gỗ hoặc màu đen, quan tài màu trắng thế này đúng là kỳ quặc, nhưng nếu dùng loại quan tài sang trọng như vậy thì chắc cũng chỉ có quan lại quý tộc.
– Cậu có muốn một chiếc như vậy cho riêng mình không?
Jay giật bắn người, anh quay phắt lại nhìn phía sau mình. Từ lúc nào hai quý cô này lại xuất hiện ở đây, ngồi ngay sau lưng anh mà anh lại không hay biết gì. Nhưng hai quý cô ấy vào đây trước anh, vậy chẳng lẽ họ ngồi đây nãy giờ mà anh không nhận ra. Không thể nào, dù chỉ quan sát sơ xung quanh phòng nhưng anh không thể bỏ qua mà không nhìn thấy hai quý cô xinh đẹp này ở đây. Anh hơi bối rối, vội cúi người chào một cách lịch thiệp nhất có thể.
– Xin thứ lỗi, tôi đã không nhận ra hai tiểu thư ở đây!
– Không sao, mời ngài ngồi!
Quý cô tóc đen đưa tay mời anh, Jay không muốn thô lỗ nhìn chằm chằm vào người khác khi mới gặp gỡ, nhưng chiếc vòng lớn bằng bạch kim đeo trên cổ tay của cô ấy làm anh không thể không chú ý. Nhìn gần anh mới phát hiện hai quý cô ấy vẫn còn khá trẻ tuổi, cả hai người chắc chắn không quá hai mươi lăm. Anh phải gọi họ bằng “tiểu thư” mới đúng. Vị tiểu thư vừa mời anh vận trang phục váy ngắn khá cầu kỳ, kiểu cách của những thiếu nữ nhà quyền quý nhưng mái tóc xoăn dài lại xoã quá lưng, trên cổ và ở cả cổ tay cổ chân mang năm chiếc vòng bạch kim rất lớn. Đôi mắt nâu lấp lánh của vị tiểu thư ấy cũng không rời khỏi anh, sâu như vực tối, ánh nhìn quỷ dị ấy làm anh lại rợn người.
– Không cần đâu, tôi chỉ mang bánh đến đây rồi tôi sẽ đi nhanh thôi, thưa tiểu thư…
– Tên của tôi là Lunae Lumen Eirian Ciara!
– Tiểu thư Ciara!
Jay gật đầu lịch sự, rồi lén nhìn vị tiểu thư còn lại. Cô ấy vẫn giữ im lặng, chăm chú vào quyển sách trên tay, chiếc mũ cùng tấm mạng ren đen che đi hầu hết gương mặt tao nhã. Cô ấy trông lớn tuổi hơn tiểu thư Ciara, không biết là do tuổi tác thật hay là do mái tóc màu nâu trà nhạt bới cao, cùng cách ăn vận chững chạc hơn và bộ trang phục ấy đang là phong cách thời trang mới nhất hiện nay.
– Tên của tôi là Nerissa Aquamarin!
Cô ấy lên tiếng làm Jay một thoáng kinh ngạc, giống như cô đã đọc được sự tò mò của anh vậy. Cô ngẩng lên, nhưng chiếc mạng vẫn che đi hơn một nửa gương mặt, rồi tiếp lời.
– Và đó là một cái họ giả!
– Ngài có muốn ở lại dùng trà với chúng tôi không?
Jay còn ngạc nhiên, thì tiểu thư Ciara lại cất giọng ngọt ngào.
– Xin hãy gọi tôi Jay! Tôi rất muốn, nhưng chị tôi đang trông cửa hàng một mình…
– Ồ xin mời ngồi, xin hãy nán lại đây vài phút! Tôi vừa pha một loại trà mới hôm nay và hy vọng sẽ nhận được sự đánh giá từ một người như ngài! Phải không Lunae, Eirlys?
Sherwin đặt khay trà xuống bàn, một mùi hương thơm ngát toả ra từ bình trà sứ viền bạc, giống như mùi hoa và thảo mộc. Đương nhiên là Jay vẫn chưa thể rời đi, nhưng anh không thể nói thẳng ra mình đang chờ ngài Under trả tiền bánh kẹo. Anh đưa mắt nhìn theo từng hành động của ngài Under, nhưng chẳng có vẻ gì là ngài ấy đang chuẩn bị tiền trao cho anh như những lần trước, sao anh lại có thể vướng vào một tình huống ngượng ngịu như thế này. Kỳ lạ hơn vừa nãy vị tiểu thư kia còn tự giới thiệu mình tên là “Nerissa Aquamarin”, tại sao ngài Under lại gọi cô ấy là “Eirlys”, vậy đó là họ thật hay là tên thật của cô ấy, đôi lúc Jay cũng tự hỏi tại sao mình lại tò mò những chuyện như vậy. Ngài Under đang loay hoay tìm kiếm gì đó, và ánh mắt tiểu thư Ciara vẫn đang hướng về phía anh.
– Chẳng mấy khi Sherwin tỏ lòng hiếu khách đến vậy!
– Dĩ nhiên là với những vị khách còn sống!
Eirlys bồi thêm. Sherwin hắng giọng lườm hai cô gái, rồi quay sang Jay nhờ vả, đưa hai tay lên mô tả vật mà anh đang tìm kiếm nãy giờ.
– Xin lỗi ngài vì lời nói của họ, ngài cứ an tâm, hôm nay tôi chỉ có mỗi một vị khách là ngài thôi! Nhưng mà ngài Radley, ngài không phiền nếu giúp tôi tìm một món đồ chứ? Một cái hộp gỗ đen lớn chừng này, thân khắc hoa trắng! Nếu để hai vị tiểu thư này đây tìm giúp, tôi nghĩ cả nơi này sẽ rối tung lên mất!
– Xin cứ gọi tôi là Jay!
Jay lặp lại, anh thật không thể quen được khi người khác cứ gọi bằng “ngài Radley” này, “ngài Radley” nọ. Anh bắt tay vào tìm kiếm, mặc dù được sự cho phép của ngài Under nhưng anh đâu dám lùng sục mọi ngóc ngách, một chiếc hộp như vậy chắc cũng sẽ dễ tìm thấy thôi mà. Anh nhìn tới nhìn lui, mắt anh không thật sự tốt lắm nên phải tiến đến gần mọi thứ để tìm rõ hơn. Có vẻ như bên ngoài này không có, anh quay đầu nhìn hai vị tiểu thư vẫn đang nhàn nhã thưởng thức trà ở kia, rồi đánh bạo vén rèm tiến vào bên trong. Ngài Under cũng đã nói khách của ngài ấy hôm nay chỉ có anh, vậy là sẽ không có những thứ khác nữa, những thứ mà khi vừa nhắc đến thì ai cũng đều có thể tưởng tượng ra ở một tiệm quan tài.
Thở phào nhẹ nhõm, không có thứ mà anh đã nghĩ đến trong này. Jay chắp tay sau lưng, lại tiếp tục nhìn tới nhìn lui. Những kệ tủ đầy ống nghiệm, dao kéo, dụng cụ phẫu thuật, và còn những món đồ anh không biết tên, trông không khác phòng khám bệnh viện hay phòng thí nghiệm anh từng được vào là mấy. Bốn kệ tủ sát tường đối diện nhau, chiếc bàn dài ở giữa, bảy chiếc bàn nhỏ xếp trong góc xéo với cửa ra vào, cạnh một góc che rèm đen. Trong phòng chỉ có duy nhất một ô cửa thông gió nhỏ xíu bị đóng kín, và đó cũng là nơi ánh sáng soi vào, phản chiếu qua những bức tường trắng và soi sáng căn phòng. Ngoài ra xung quanh phòng, trên kệ tủ và trên bàn nhỏ đều được xếp những kệ nến mang hình hoa trắng. Nơi này sạch sẽ gọn gàng hơn anh tưởng tượng nhiều, nhưng vẫn không thấy chiếc hộp ngài Under muốn tìm.
Jay đi sát vào trong tý nữa, tiện tay vén tấm rèm đen trong góc lên để tìm kiếm. Sau này nghĩ lại, có lẽ hôm nay anh đã không nên làm việc đó. Tiếng hét của anh vang ầm lên tức thì, không chừng đến cả chị Reda của anh ở tận ngoài đầu hẻm cũng nghe thấy.
– Jay, anh không sao chứ?
Eirlys tròn mắt nhìn Jay hốt hoảng từ trong chạy ra, khuôn mặt tái mét nhưng người cạn sạch máu. Trên tầng lửng, Sherwin cũng vội đi xuống với chiếc hộp đen anh đã tìm được trên tay. Jay chống một tay lên thành ghế sofa, một tay liên tục chỉ chỉ vào bên trong căn phòng sau cửa đi che rèm đen bên trái.
– Có… có xác người trong kia!
– Đây là tiệm quan tài mà!
Lunae bình thản đáp. Jay trấn tĩnh mình, đứng thẳng người ngay ngắn lại, cố hít thở đều.
– Nhưng mà chẳng phải lúc nãy ngài Under nói hôm nay chỉ có mình tôi là khách hay sao?
– Đúng vậy, chỉ có mình ngài là khách… còn thở thôi!
Anh cứng người trước câu trả lời của ngài Under, tại sao không nói rõ ràng hơn cho anh kia chứ. Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy xác người bao giờ, ngay cả đến xác cha mẹ mình cũng chưa được thấy, xác người chết chứ có phải người chết đâu hỏi anh làm sao không phát hoảng được. Suy cho cùng nếu là một cái xác người bình thường chắc anh cũng đã không hét ầm lên vậy, đằng này anh còn không chắc cái xác trong đó có còn đủ các bộ phận cơ thể trong cái đống bừa bộn bầy nhầy đó không. Jay rùng mình, da gà nổi lên khắp tay chân. Cứ thử tưởng tượng một đầu bếp chuyên làm bánh như anh đi, trong lúc nấu nướng mà nghĩ đến xác người chết như thế thì còn tâm trạng nào nữa. Bỗng dưng, tiếng gõ cửa làm anh giật bắn người, tại sao ai xuất hiện ở cái chỗ này cũng đột ngột hết như vậy.
– Xin phép!
Sherwin nhấc gót giày bước ra mở cửa, lần này Jay nghĩ mới đúng là ngài Under mở cửa, không như ban nãy anh đến đây. Ngoài cửa là một nhóm quý ngài vận vest đen sang trọng, họ nói chuyện gì đó với ngài Under anh không nghe rõ, nhưng họ cúi đầu chốc chốc lại thở dài buồn bã. Anh nghĩ đó cũng chỉ là chuyện bình thường, ai lại đến nơi này mà có chuyện vui được. Anh lấy lại được bình tĩnh sau một lúc, cũng lắm chuyện nên ngóng xem họ nói gì, một lát sau chỉ mình ngài Under quay vào đi kèm với một cái lắc đầu và thở dài như những vị khách vội đến vội đi.
– Bá tước Mackie sắp mất rồi!
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Hoa Cho Người Chết Tập_1 - Tiệm Quan Tài Trắng ở London Chương 1: Con hẻm nhỏ bên bờ sông Thames.
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!