LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Thiên thần

76 lượt xem
      Ere sinh ra là một cô gái mang trong mình một căn bệnh bạch tạng và sức khỏe ốm yếu. Khi cô lên năm, mẹ của cô bỏ cô lại cùng người cha tàn ác, ông nguyền rủa cô chết đi, ghẻ lạnh cô. Rồi khi ông có một người vợ kế và một người con riêng, cô bé ấy chỉ mới chớm 7 tuổi. Họ coi cô như người ở, bắt cô làm việc cho họ, rồi không cho cô đi học, người mẹ kế coi cô như một thứ rác rưởi, bà ta dùng cô để trút giận, thân xác cô giờ đây đã mục rũa về cả tinh thần lẫn thể chất. Nó mới chỉ là một con bé mới 7 tuổi thôi, mà trên người toàn vết bầm tím, những vết roi chằng chịt.
    Dưới trời đông lạnh lẹo, chỉ vì em lỡ làm đứa con riêng của họ bị thương, trong cơn nóng giận, họ đã đuổi em ra khỏi nhà. Giữa cái mùa đông lạnh lẽo đến cóng người ấy, vậy mà lại có một cô bé chân trần, mặc một chiếc áo mỏng tang lang thang trong một con hẻm nhỏ. Dưới ánh đèn yếu ớt, một chàng trai có một mái tóc trắng tinh,  anh chậm rãi tiến về phía cô bé đáng thương kia. Cô bé ấy mới chỉ  tuổi thôi mà, nó luôn tin vào phép màu rằng ai đó sẽ đến cứu nó:
-Chú là thiên thần ư?
Chàng trai ấy im lặng một lúc lâu, rồi anh đưa cô tới một nơi xa lạ, vì mệt nên em ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại không gian xung quanh em lúc này thật lã lẫm, chàng trai kia cũng không có mặt ở đây. Tại một căn nhà không quá rộng lớn này, có một bà già chạc 50 tuổi đang ngồi đan một chiếc khăn, có lẽ là cho cô bé. Bà đưa cho cô một bộ quần áo mới, cô sung sướng tới nỗi nhảy cẫng lên, có lẽ là vì nó chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến thế. Rồi cô bé cũng được đi học, nhưng vì ngoại hình xấu xí mà trong suốt quãng thời gian đi học, cô chẳng có nổi một người bạn, trong suốt những năm tháng đi học, cô luôn chịu lời phỉ báng vì cô bị bố, mẹ bỏ rơi. Thời gian cứ thế trôi qua, cô giờ đây như một cái xác không hồn, sâu bên trong đó là sự mục nát không vẹn nguyên, những lời nói xung quanh đã khiến cô trở nên tàn tạ, giờ trong tâm trí cô hoàn toàn những ý nghĩ tiêu cực. Một cô gái 18 tuổi mang trong mình nỗi đau bị nhục mạ từ bé cứ thế mà tồn tại, cô tồn tại không vì mục đích gì cả.
       Không biết là do ông trời xót thương cho sinh mệnh của cô, hay là vì muốn tước đi mạng sống của cô. Cô mắc căn bệnh u não khi cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, vì cô thân thể ốm yếu nên căn bệnh chuyển biến rất nhanh. Toàn thân cô giờ đây gần như đã liệt, cô chỉ còn giữ lại được chút ý thức
      Ngoài trời lúc này tuyết rơi dày đặc, cô nhìn về hướng cửa sổ, cô ước rằng mình có thể ra ngoài, có thể hòa làm một rồi bay lên bầu trời rộng lớn. Trong ảo giác của cô, có một chàng trai mang đôi cánh màu trắng, đôi mắt của anh sâu thẳm. Cô nhìn thấy khuôn mặt này thật quen thuộc, có lẽ là cô đã gặp chàng trai này vào một ngày mùa đông 11 năm về trước. Anh đưa bàn tay của mình ra, nắm lấy bàn tay đang lạnh buốt của cô, rồi cô cùng anh rời đi, rời đi giữa cái khoảng không bát ngát. Khung cảnh lúc này tĩnh lặng đến lạ thường. Khi cô đưa tay ra rồi rời đi cùng chàng trai ấy, cũng là lúc cô trút hơi thở cuối cùng. Cô rời đi để lại những nỗi âu sầu lại dương gian, giờ đây, sẽ chẳng có cơn đau nào có thể hành hạ cô nữa.
Giải thích một chút nhé: Hình ảnh chàng trai cô gặp năm 7 tuổi là ảo giác của cô do quá mệt mỏi, thực chất, chàng trai có mái tóc trắng ấy là một người đàn ông trẻ sắp chết, anh cũng mắc căn bệnh bạch tạng giống cô bé. Vì thấy cô bé quá quá đỗi đáng thương, anh đã mang cô tới nhà thờ. Một bà lão thấy vậy nên nhặt cô bé về.
Hình ảnh cô tưởng tượng ra trước lúc cô chết là do cô nhớ lại khung cảnh 11 năm trước nên cô mới nhìn thấy hình ảnh chàng trai quen thuộc ấy.<div id="eJOY__extension_root" class="eJOY__extension_root_class" unset;"=""> 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Hauze | Chat Online
20/07 12:51:23
Nếu có sai sót hay chỗ nào không ổn, tôi chờ các cậu góp ý
2 0
Kẻ Bên Lề | Chat Online
20/07 15:42:17
Truyện này hơi giống truyện Cô bé bán diêm, mình thích truyện Cô bé bán diêm bởi vì đến khi ra đi nhưng cô vẫn thấy bà ngoại, vẫn nở nụ cười. Còn truyện của bạn tuy buồn nhưng hay. Với mình thì mình thích sự ngây thơ của cô bé năm 7 tuổi, cũng đau đớn, xót thương nhưng thật đẹp đẽ. Cho dù cô 18 tuổi, cho dù đến khi cô ra đi thì cơn ảo giáo có phần tàn nhẫn nhưng vẫn tồn tại sự đẹp đẽ. Thật kì diệu!
1 0
Hauze | Chat Online
20/07 15:50:04
Tớ cảm ơn lời góp ý và những lời khen của cậu
0 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Tags:
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư