LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Chap 2: Nhớ lại hồi trước kia của England (part 2)

44 lượt xem
Chap 2: Nhớ lại hồi trước kia của England (part 2),Đọc truyện Chap 2: Nhớ lại hồi trước kia của England (part 2),Truyện tiểu thuyết Chap 2: Nhớ lại hồi trước kia của England (part 2),Tiểu thuyết,truyện tiểu thuyết
Từ hôm Việt Nam làm người hầu của mình, England cảm giác thoải mái hơn. Được em mát-xa, phục vụ tận mặt, sướng qué òi còn đâu?:)))
England: Nè, Việt Nam.
Việt Nam: Dạ?
England: Nếu mà nói về trò chơi mà chúng ta chơi với nhau hồi bé, thì...
Việt Nam: /Chấm hỏi cờ men ;-;/
England: Anh thắng nhá!
Việt Nam: Anh ăn gian quá à! /Phụng phịu/
Và...Việt Nam kiếu:


England chưa từng thấy Việt Nam tỏ ra cái mặt phụng phịu này. Thế nên, anh ta đành "pó tay chấm com" :)))
England: Được rồi, được rồi...anh thua, được chưa?
Việt Nam: Dạ rồi! :3
England: (Em giỡn quá rồi đấy em ạ ;-;)
Hai anh em cười với nhau thêm một lần nữa. Nhưng mà, rồi một hôm...vương quốc này đã bị tấn công...bởi người dân. Việt Nam đướng sau tấm rèm cửa sổ, nhớ lại hồi trước kia. Anh trai của mình là kẻ sát nhân, và anh ấy đã giết bao nhiêu người dân vô tội. Việt Nam có một ý kiến, mặc kệ những người hầu đang kêu chạy đi chỗ khác, nhưng cậu ta vẫn quyết tâm, để anh hai mình sống sót. Cậu vào phòng mình, và cải trang thành England.
Trong lúc đang lo lắng không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên England cảm giác một thứ gì đó ấm áp trên vai và lưng. Anh ta quay lại, thấy Việt Nam đã cải trang thành mình.
England: V...Việt...Nam... .Sao...sao em có thể...làm như vậy...cơ chứ...?
Việt Nam: Anh à, em rất muốn anh sống để làm tốt tương lai. Và nơi đây, trang phục này em sẽ trao về anh và nhanh chân mau rời rời xa khuất xa nơi này đi anh. Anh đừng bận tâm, chúng ta là song sinh mà phải không? Em biết rằng là em khác anh rất nhiều...nhưng em chắc chắn không ai ngờ sự thật này sẽ khó khăn nhận ra!
England: V...Việt Nam...
Huỵch huỵch...
Việt Nam: Bọn họ sắp tới, anh nên rời khỏi càng nhanh càng tốt! Em...em cũng mến anh lắm!
England: Việt Nam.../oà khóc/.
Càng nghe thấy bước chân tới gần, Việt Nam càng thấy lo. Em đã hất England chỗ lối ra và đóng sập cửa lại.
England: V...Việt Nam!
Việt Nam: /Thì thầm/ Em yêu anh nhiều lắm, anh ạ...
England không còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết chạy đi nơi khác. Trong tay cầm theo cái binh bằng thuỷ tinh có lá thư trong đó, trước khi chia tay Việt Nam. Em đã đưa cho anh trước khi đi.
   Ở bên trong...
???: Tên kia, đứng im đó! Không được động đậy!
Việt Nam: Ồ...vậy hả? /Mỉm cười/.
Việt Nam: Chắc ngươi tên là...Austria chứ gì? Ha~~~, ta đã biết tên ngươi từ lâu rồi, con ạ!
Austria: Ngươi...ngươi đã hại nhiều người đến thế! Mà còn cho rằng mình vô tội sao?!?
Việt Nam: Ừ. Nếu muốn bắt ta thì bắt đi nè...ĐỒ DÂN QUÈN!!!
Austria: Người đâu!? Bắt hắn ta lại ngay lập tức!!!
Khi bắt Việt Nam đi, Austria cười khì. Có lẽ, cô ấy không nghĩ là mình đã bắt nhầm người. Sau khi nhốt Việt Nam trong nhà giam, Việt Nam nhớ lại những kỉ niệm với anh trai yêu dấu của chính mình. Bỗng nhiên, có một cánh hoa hồng rơi vào tay em, như từ ngày hai anh gặp lại với nhau. Em nắm chặt cánh hoa hồng ấy, vừa khóc thầm.
Khi đã điểm đến con số 3 buổi chiều, Việt Nam bị đem lên xử tử. Người dân đến đông muốn gần chết luôn, nhưng mà England vẫn cố đi qua đám đông, ngước lên nhìn Việt Nam. England vẫn mặc chiếc áo choàng ấy, còn Việt Nam thì...
Việt Nam: (Dù cả thế giới này luôn nghĩ suy rằng anh :"Là người mang thương đau ,người mà mang đến bao tai họa".) Cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội cuối cùng để nhìn thế giới, thế nên, xin đừng cản tôi /Thì thầm/.
England: (Việt Nam...) /cười/.
Austria: CHÉM!!!
VÚT!!!!!
Việt Nam: (Và em luôn luôn là người bên anh từng phút giây. Vì nên anh đừng buồn và hãy mãi tươi cười lên!) /cười/
CHENG!!!!!
England: (Anh là vua chúa, với em là người hầu gần bên anh.) /Cắn môi/.
England: (Cớ sao định mệnh thật đắng cay vùi chôn đôi song sinh trong đau nhói.) /Giần giụa/.
England: (Anh là người mà mãi mãi em yêu thương quan tâm mang tất cả, đến cho anh bao ước mong dẫu bóng đêm bao trùm em!) /Chạy đến/.
England chạy đến xác Việt Nam, sau khi mọi người đi hết rồi. Anh ôm xác em, ngồi khóc.
England: Biết thế, anh không nên tàn ác để em chết thê thảm thế này, Việt Nam!!! Em...em là người cuối cung sống chung anh, giờ em đã mất...THẾ NÀY LÀ SAO?!? /Gào khóc/.
Bỗng nhiên, anh ta nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc...
???: Anh đừng lo cho em nữa! Anh lo cho bản thân anh đi....em cũng quý anh...
England: /Quay lưng/ Việt Nam?!?
Nhưng không có ai.
Qua buồn, đau khổ, England chạy đến bờ biển và sống luôn. Đó cũng là nơi hai anh em rất thích quậy với nhau hồi bé...
5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Khá Bảnh | Chat Online
13/10 16:17:32
quá hay
 
1 1
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư