Đôi giày đỏ

35 lượt xem

     Tin nhắn của mẹ đến khi tôi đang chờ lấy hành lí. Tôi có phải con nít lên ba đâu mà cần người đưa đón, vốn định nhắn lại với mẹ như thế nhưng rồi lại thôi. “Vâng ạ”. Dù không thích nhưng tôi vẫn miễn cưỡng đồng ý để mẹ yên tâm. Giữa sân bay tấp nập kẻ đón, tôi cố lách mình khỏi dòng người đông đúc để tìm một chỗ đứng dễ thở hơn thì có một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo ra.

     - Nấm, cháu là Nấm phải không?

     - Chú là...

     - Chú là bạn của mẹ cháu, chú tên Thanh. Chúng ta có từng chào hỏi nhau qua điện thoại, hôm nay chú mới có dịp gặp Nấm ngoài đời. Cháu xinh hơn rất nhiều trong hình đấy!

     “Nấm, Nấm”, tôi khá khó chịu khi chú ấy liên tục gọi biệt danh của tôi thay vì tên thật.

     Biểu hiện không thích của tôi lộ rõ trên từng cơ mặt, vậy mà người đàn ông bên cạnh tôi dường như chẳng nhận ra điều ấy. Mẹ tôi là một người khá trầm tính, tại sao mẹ có thể  quen một người hoạt ngôn như này nhỉ? Tôi bất giác nghĩ thầm trong bụng khi liếc nhìn người đàn ông đang huyên thuyên bên cạnh rồi ngó lơ ra bên ngoài cửa kính. Tôi thiếp đi trên xe lúc nào chẳng hay.

     - Di, Di, chúng ta đến nhà rồi.

     Tôi ngồi bật dậy khi bị chú Thanh lay mạnh vào vai, tôi bước xuống xe và đưa mắt nhìn xung quanh bằng ánh mắt bỡ ngỡ. Trước mắt tôi không còn là tòa chung cư màu xám của mẹ nữa mà thay vào đó là ngôi nhà khang trang ba tầng với một khoảng sân xanh mướt.

     - Chúng ta vào nhà thôi.

     Chú Thanh cất giọng kéo tôi khỏi những hoài niệm, vốn là đứa rất khó thích nghi với môi trường mới nhưng dù có vạn lần không thích thì tôi vẫn phải bước những bước chân nặng trĩu vào nhà. So với căn nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi này thì tôi vẫn thích căn chung cư nhỏ bé của mẹ hơn, tôi luôn phàn nàn rằng nơi ấy chật chội nhưng lòng tôi lại luôn hoan hỉ vì nó không thể chứa thêm ai. Tôi không thích mẹ đi bước nữa nhưng lại chẳng đủ dũng khí để nói câu từ chối khi mẹ hỏi rằng tôi có đồng ý không? Tôi lấy quyền gì ngăn cấm hạnh phúc của mẹ, tại sao bố được quyền cùng nhau xây dựng một gia đình mới hạnh phúc còn mẹ thì không? Tôi đã đấu tranh và gạt phăng những ý nghĩ ích kỉ ra khỏi đầu khi quyết định trở về Việt Nam.

     - Chú đã đem đồ đạc của con lên phòng, con lên nghỉ ngơi đợi mẹ con về rồi mình cùng ăn cơm nha. À phòng con là phòng có cánh cửa màu lam trên tầng hai, mẹ con nói con thích màu lam nên chú đã sơn.

     Chú Thanh nói vọng ra từ gian bếp khi tôi đang mải mê quan sát ngôi nhà. Tôi đã cố không ngủ để đợi mẹ về nhưng khi ngả lưng xuống chiếc giường êm ái tôi đã ngủ một giấc tròn đến tận bình minh. Mùi nước dùng thơm lừng từ nồi phở của mẹ đã đánh thức tôi, cái ôm từ phía sau của tôi đã khiến mẹ giật mình khi đang chuyên tâm sắp xếp bàn ăn.

     - Mẹ tưởng con sẽ ngủ đến trưa cơ đấy.

     - Con cũng định thế nhưng chẳng phải mẹ đã đánh thức con bằng hương thơm này sao?

     Thấy tôi ngó nghiêng khắp nhà mẹ liền cốc nhẹ đầu và kêu tôi ngồi vào bàn.

     - Chú Thanh về rồi, cô không phải tìm.

     - Về rồi? Vậy đây không phải là nhà mẹ và người đó cùng mua sao ạ?

     - Đây đúng là nhà của mẹ và chú Thanh cùng mua để xây dựng cuộc sống mới cùng nhau nhưng chú ấy bảo muốn cho hai mẹ con ta không gian riêng trước khi mẹ thành cô dâu mới nên đã nhường cho chúng ta.
     Đi xa, tôi nhớ nhất là mẹ và thèm nhất là món phở mẹ nấu nên tôi đã ăn liền hai tô đầy trước sự kinh ngạc của mẹ. Ăn no bụng, ngủ đã mắt tôi mới lấy lại tinh thần để ngắm nhìn mẹ. Bốn năm không gặp, tôi thấy mẹ trẻ hơn, gương mặt mẹ không còn những nỗi buồn phảng phất mà thay vào đó là sự hiện diện của hạnh phúc. Chú ấy hẳn đã giúp mẹ chữa lành những vết thương? Những điều muốn nói cùng mẹ chẳng hiểu sao chúng cứ bám lì lấy tâm trí tôi, không một lời nào đi đến cửa miệng để được cất lên.
                                                                                                       - Còn tiếp -

 

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k