Em là ánh sáng duy nhất của anh!
Biện Thị Mỹ Phụng | Chat Online | |
02/03/2019 15:36:41 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
265 lượt xem
- * Đội (Truyện cười)
- * Nghiện tivi (Truyện cười)
- * Họp phụ huynh đáng sợ (Truyện cười)
- * Nhầm số (Truyện cười)
Cô đơn sống trên đời hơn ngàn năm, cuối cùng tôi cũng đã gặp được cậu. Cậu là người đẹp nhất trong số những người tôi từng gặp, dù đôi mắt không hề có ánh sáng. Khi thấy cậu cô đơn ngồi tại nơi đó, tôi nhìn thấy bản thân tôi trong cậu. Quyết định đưa cậu về nhà là quyết định mà tôi chưa bao giờ hối hận. Nhưng trớ trêu thay, đến khi cậu nhìn thấy được tôi, thì tôi đã không thể ở cùng cậu nữa rồi! Nếu thời gian có quay ngược trở lại, tôi vẫn muốn đưa cậu về nhà và chăm sóc cho mình. Tôi không hề hối hận. Thế nên, cậu cũng đừng tự trách nữa nhé!
- - - -
Tôi là Tian - một phù thủy sống đã hơn ngàn năm. Trong quãng đời cô độc và ngắn ngũi của tôi, điểu duy nhất khiến tôi bận tâm là Zheng.
Tôi gặp được Zheng lúc tôi vừa bước sang tuổi 1032. Khi đó tôi đang cưỡi chổi phép bay lượn lang thang trên bầu trời. Zheng lúc đó chỉ khoảng 3 - 4 tuổi. Tôi thấy cậu ấy ngồi trên đất, xung quanh là những vết máu loang lỗ. Tôi chỉ định liếc nhìn một cái thôi rồi tiếp tục lang thang, nào ngờ lại phát hiện một dấu ấn màu lục bích đang phát sáng trên trán cậu ấy. Là một phù thủy, tôi rất dễ bị hấp dẫn bởi những thứ như vậy. Tôi liền đáp xuống đất, bước tới gần cậu ấy.
Tôi dù là một phù thủy đã sống hơn ngàn năm, nhưng ngoại hình tôi thì nhìn như chỉ mới 18. Trên người mặc một bộ đồng phục học sinh kiểu thủy thủ, cổ quấn khăn choàng đỏ, mái tóc đen tự nhiên. Trông tôi không khác con người bao nhiêu.
- Cậu bé, nhóc bị sao vậy? - Tôi hơi cúi người, khuỵu một chân xuống để ngang bằng với cậu.
- Ai vậy? - Dù tôi đã ở trước mắt cậu ấy nhưng không hiểu sao cậu ấy vẫn tìm tôi? Có lẽ… bị mù chăng?
Giọng cậu vang lên làm trái tim tôi khẽ run. Tôi biết cậu là ai. Cậu là một đối tượng vô cùng nguy hiểm đối với phù thủy chúng tôi. Thế nhưng, tôi vẫn mang cậu ấy về nuôi nấng. Nhìn cậu ấy bây giờ thôi cũng đã quá dễ thương rồi, không biết sau này còn đẹp tới mức nào a~
Tôi mang cậu về nhà, chăm sóc, dạy dỗ cậu cho đến khi cậu trưởng thành. Lúc trưởng thành thì cậu quả thực rất đẹp, có thể nói là đẹp hơn tất cả những người mà tôi từng gặp. Tôi rất quý cậu!
- Tôi rất muốn được nhìn thấy em! - Không biết từ lúc nào, cậu ấy đã gọi tôi là em, mà không phải là mẹ, là dì, hay là chị. Mà tôi cũng chẳng để ý về cách gọi cho lắm!
- Rồi sẽ có một ngày, nhóc sẽ nhìn thấy ta thôi! - Tôi dịu dàng ôm cậu ấy vào lòng, tay xoa xoa mái tóc mượt của cậu.
Đầu cậu ấy gác ở vai tôi, mặt úp vào cổ tôi, cắn một cái.
- A, đau! - Tôi thốt lên, tay mò mẫn đến vị trí vừa bị cắn - Sao lại cắn ta rồi?
Ngón tay tôi vừa đưa tới thì cậu ấy đã chủ động dịch chuyển một chút khiến tay tôi cứ thế đưa thẳng tới miệng cậu. Cậu mở miệng, ngậm lấy tay tôi, tay cậu giữ chặt bàn tay tôi, không cho tôi rút lui.
- Nè, dừng lại! Cậu làm gì đấy? Nhột… nhột a… Hahaha… - Ngón tay tôi bị cậu ấy liếm sạch, chẳng chừa một ngón.
Tôi dùng tay còn lại xoa đầu cậu ấy.
- Nhóc nghịch quá rồi đấy! - Giọng tôi chứa niềm yêu thương nhiều hơn là sự quát mắng. Giọng dịu nhẹ như gió mùa thu vậy!
Bỗng, bờ môi tôi có cái gì đó áp vào. Tôi nhìn kĩ lại, chính xác là môi của cậu. Tôi không phản kháng, chỉ để yên như vậy.
- Tôi yêu em! - Một lúc sau khi rời môi tôi, cậu ấy bất chợt nói như vậy.
Có chút xao động, mặt tôi đỏ lựng lên. Trái tim trong lồng ngực cứ ngày càng đập nhanh hơn. Cuối cùng, vì sợ cậu nhận ra, tôi vội đẩy cậu ra. Cậu không hề nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Đột nhiên tôi có cảm giác như đã bị cậu nhìn thấu vậy!
Cậu đứng lên, xoa đầu tôi một cái.
- Tôi ra ngoài một chút. Đừng có đi lang thang nữa đấy! - Cậu bảo rồi đi ra ngoài.
Tôi không đáp. Cho đến khi cậu rời đi, người tôi lập tức đổ quỵ xuống. May là nhờ có chiếc bàn bên cạnh đỡ lại nên tôi mới không sao. Tôi giơ bàn tay mình ra, nhìn chăm chú. Một đường màu bạc dần xuất hiện trên cổ tay tôi. Một màu bạc lấp lánh ánh kim. Sợi chỉ sinh mạng. Nó là thứ dự báo trước cái chết của phù thủy chúng tôi. Màu sắc càng đậm và đẹp thì nghĩa là thời gian không còn nhiều nữa. Tôi nhìn màu sắc của nó. Có lẽ chỉ còn được một năm? Tôi chỉ còn được ở bên cậu ấy…một năm nữa thôi sao? Chẳng hiểu sao, tự nhiên tôi lại cảm thấy luyến tiếc như thế này?
Để có thể kéo dài sinh mạng của mình, tôi liền cố gắng tích trữ nhiều ma lực (thứ trung gian để sử dụng phép thuật) hơn. Tôi ngủ mỗi ngày tận 18 tiếng, thế nhưng lượng ma pháp đó vẫn không đủ đề tôi duy trì sinh mạng của mình. Tôi đã bị ngất vào một ngày nào đó, nhưng mà tôi không ngờ là lúc đó cậu ấy có ở trong nhà. Khi thấy tôi ngất, cậu đã vô cùng lo lắng, chăm sóc tôi bất kể ngày đêm cho đến khi tôi tỉnh lại. Hỏi cậu thì tôi mới biết, tôi đã hôn mê gần 2 tuần rồi.
Tôi tỉnh lại, sắc mặt nhợt nhạt. Giọng nói của tôi có hơi khàn. Có lẽ đã lâu không nói chuyện nên mới như vậy. Nhưng dù giọng có khàn đi nữa vẫn không che đậy được sự mỏng manh trong lời nói của tôi.
- Làm nhóc lo lắng rồi! - Tôi thều thào.
- Có thể cho tôi hôn một cái được không? - Cậu ấy bất chợt hỏi.
Tôi có hơi bất ngờ, nhưng cũng ậm ừ đồng ý vì tôi thấy, dường như cậu ấy đang rất sợ hãi. Tôi nhận thấy điều đó qua giọng nói của cậu ấy.
Cậu ấy cúi đầu hôn tôi. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tựa như có thể khiến tôi biết được cậu đang nghĩ gì. Cậu ấy bất chợt ôm tôi vào lòng, giọng nỉ non:
- Tôi cứ tưởng… đã phải mất em! Tôi thật sự rất sợ, khi em mãi không tỉnh lại. Nhưng ơn trời, cuối cùng em cũng tỉnh lại. Tôi hạnh phúc lắm!
- - - - -
Sau lần đó, khí tức phù thủy tôi đã che giấu từ lâu cứ dần rò rỉ ra. Và đến một tháng sau, nó đã hoàn toàn thoát ra ngoài. Tôi đã không còn có thể che giấu bản thân là phù thủy được nữa!
Đó là vào đêm Giáng Sinh. Tuyết rơi dày bên ngoài ngôi nhà. Tôi ngồi trong phòng ủ rũ chờ cậu ấy về. Đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, tôi vội chạy xuống đón cậu.
Nhưng khi vừa xuống tới chân cầu thang, tôi đã nhận thấy cậu không còn như trước nữa. Trên tay cậu đang cầm một thanh kiếm. Tôi biết nó tên gì! Đó là Kiếm Phá Hồn. Một khi bị nó đánh trúng, linh hồn sẽ bị tách ra thành từng mẫu nhỏ. May thì những mẫu nhỏ đó sẽ bay đi tán loạn, biến mất. Rủi thì chúng sẽ bị vỡ vụn, tan biến ngay lập tức. Và bây giờ, thanh kiếm đó đang chỉ về phía tôi.
- Phù thủy? Tới đây làm gì? - Cậu ấy lạnh lùng, rồi đột nhiên lo lắng - Tian… Tian đâu rồi?
Tôi bàng hoàng dừng chân lại. Cậu ấy đã biết tôi là phù thủy rồi. Bây giờ tôi phải làm sao đây? Giải thích ư? Có lẽ cậu ấy chẳng muốn nghe đâu!
Tôi còn chưa kịp cất tiếng nói thì mũi kiếm lạnh lẽo đã đâm thẳng vào bụng tôi. Từng mảnh linh hồn bắt đầu phần tách. Tôi nhận thấy, tôi sắp biến mất rồi! Nhưng, tôi vẫn còn chuyện chưa làm! Tôi phải hoàn thành nó!
- Nhóc… nhận ra… rồi… ư? - Tôi đưa tay ghì chặt bả vai cậu, đôi tay run lên yếu ớt.
Tay cậu ấy run run, vội rút kiếm ra, đỡ lấy cơ thể vô lực đang ngã xuống của tôi.
- Tian… Tian… Là em sao? - Giọng cậu run lắm. Cậu đang sợ điều gì? Cậu đang xót cho tôi? Hay là gì khác?
- Xin lỗi… khụ… vì đã giấu…nhóc… khụ… - Tôi ho vài cái, máu từ trong miệng lập tức tràn ra.
Tôi nhón người, hôn lên đôi môi lạnh ngắt của cậu, cố hết sức truyền ma lực của mình sang cho cậu. Tôi cắn một ngón tay, máu chảy rỉ ra. Tôi chấm một dấu máu đỏ tròn lên giữa dấu ấn trên trán cậu, thì thào:
- Xin lỗi…
Nước mắt tôi chảy ra, trước mắt mờ dần rồi mất hẳn ánh sáng. Có lẽ bây giờ, cậu đã nhìn thấy rồi, phải không? Cơ thể tôi bỗng nhẹ hẳn đi, có vẻ như tôi phải đi rồi.
- Zheng… ta… yêu…nhóc… - Rồi ý thức tôi biến mất.
- Tian… Tian… Tại sao em lại là phù thủy? Tại sao lại không nói với anh? Tian… Em đừng bỏ anh mà! - Zheng gào khóc, giữ chặt tôi trong lòng - Chờ anh, anh đi tìm em! Anh…
Đó là những lời cuối cùng mà tôi nghe thấy, còn lại đều tĩnh lặng…
- - - - -
Em không hề hối hận khi được gặp anh!
Cho dù được chọn lại, em vẫn sẽ chọn như thế.
Anh có biết vì sao lại thế không?
Vì trong trái tim em, anh chính là tất cả.
Thời gian của em đã ngừng trôi từ lâu,
Nhưng nó lại chuyển động khi em gặp được anh.
Cảm ơn anh, người đã luôn ở bên em.
Cho em biết vui, buồn, yêu, thương của con người.
Giá như…em là con người, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn?
Phải không?
- Tian -
*****
Lưu ý cho các admin ạ: Đây là truyện em tự viết, và đã đăng ở hai nơi khác. Nên mong các ad sẽ không nghi ngờ là em sưu tầm của người khác.
- - - -
Tôi là Tian - một phù thủy sống đã hơn ngàn năm. Trong quãng đời cô độc và ngắn ngũi của tôi, điểu duy nhất khiến tôi bận tâm là Zheng.
Tôi gặp được Zheng lúc tôi vừa bước sang tuổi 1032. Khi đó tôi đang cưỡi chổi phép bay lượn lang thang trên bầu trời. Zheng lúc đó chỉ khoảng 3 - 4 tuổi. Tôi thấy cậu ấy ngồi trên đất, xung quanh là những vết máu loang lỗ. Tôi chỉ định liếc nhìn một cái thôi rồi tiếp tục lang thang, nào ngờ lại phát hiện một dấu ấn màu lục bích đang phát sáng trên trán cậu ấy. Là một phù thủy, tôi rất dễ bị hấp dẫn bởi những thứ như vậy. Tôi liền đáp xuống đất, bước tới gần cậu ấy.
Tôi dù là một phù thủy đã sống hơn ngàn năm, nhưng ngoại hình tôi thì nhìn như chỉ mới 18. Trên người mặc một bộ đồng phục học sinh kiểu thủy thủ, cổ quấn khăn choàng đỏ, mái tóc đen tự nhiên. Trông tôi không khác con người bao nhiêu.
- Cậu bé, nhóc bị sao vậy? - Tôi hơi cúi người, khuỵu một chân xuống để ngang bằng với cậu.
- Ai vậy? - Dù tôi đã ở trước mắt cậu ấy nhưng không hiểu sao cậu ấy vẫn tìm tôi? Có lẽ… bị mù chăng?
Giọng cậu vang lên làm trái tim tôi khẽ run. Tôi biết cậu là ai. Cậu là một đối tượng vô cùng nguy hiểm đối với phù thủy chúng tôi. Thế nhưng, tôi vẫn mang cậu ấy về nuôi nấng. Nhìn cậu ấy bây giờ thôi cũng đã quá dễ thương rồi, không biết sau này còn đẹp tới mức nào a~
Tôi mang cậu về nhà, chăm sóc, dạy dỗ cậu cho đến khi cậu trưởng thành. Lúc trưởng thành thì cậu quả thực rất đẹp, có thể nói là đẹp hơn tất cả những người mà tôi từng gặp. Tôi rất quý cậu!
- Tôi rất muốn được nhìn thấy em! - Không biết từ lúc nào, cậu ấy đã gọi tôi là em, mà không phải là mẹ, là dì, hay là chị. Mà tôi cũng chẳng để ý về cách gọi cho lắm!
- Rồi sẽ có một ngày, nhóc sẽ nhìn thấy ta thôi! - Tôi dịu dàng ôm cậu ấy vào lòng, tay xoa xoa mái tóc mượt của cậu.
Đầu cậu ấy gác ở vai tôi, mặt úp vào cổ tôi, cắn một cái.
- A, đau! - Tôi thốt lên, tay mò mẫn đến vị trí vừa bị cắn - Sao lại cắn ta rồi?
Ngón tay tôi vừa đưa tới thì cậu ấy đã chủ động dịch chuyển một chút khiến tay tôi cứ thế đưa thẳng tới miệng cậu. Cậu mở miệng, ngậm lấy tay tôi, tay cậu giữ chặt bàn tay tôi, không cho tôi rút lui.
- Nè, dừng lại! Cậu làm gì đấy? Nhột… nhột a… Hahaha… - Ngón tay tôi bị cậu ấy liếm sạch, chẳng chừa một ngón.
Tôi dùng tay còn lại xoa đầu cậu ấy.
- Nhóc nghịch quá rồi đấy! - Giọng tôi chứa niềm yêu thương nhiều hơn là sự quát mắng. Giọng dịu nhẹ như gió mùa thu vậy!
Bỗng, bờ môi tôi có cái gì đó áp vào. Tôi nhìn kĩ lại, chính xác là môi của cậu. Tôi không phản kháng, chỉ để yên như vậy.
- Tôi yêu em! - Một lúc sau khi rời môi tôi, cậu ấy bất chợt nói như vậy.
Có chút xao động, mặt tôi đỏ lựng lên. Trái tim trong lồng ngực cứ ngày càng đập nhanh hơn. Cuối cùng, vì sợ cậu nhận ra, tôi vội đẩy cậu ra. Cậu không hề nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Đột nhiên tôi có cảm giác như đã bị cậu nhìn thấu vậy!
Cậu đứng lên, xoa đầu tôi một cái.
- Tôi ra ngoài một chút. Đừng có đi lang thang nữa đấy! - Cậu bảo rồi đi ra ngoài.
Tôi không đáp. Cho đến khi cậu rời đi, người tôi lập tức đổ quỵ xuống. May là nhờ có chiếc bàn bên cạnh đỡ lại nên tôi mới không sao. Tôi giơ bàn tay mình ra, nhìn chăm chú. Một đường màu bạc dần xuất hiện trên cổ tay tôi. Một màu bạc lấp lánh ánh kim. Sợi chỉ sinh mạng. Nó là thứ dự báo trước cái chết của phù thủy chúng tôi. Màu sắc càng đậm và đẹp thì nghĩa là thời gian không còn nhiều nữa. Tôi nhìn màu sắc của nó. Có lẽ chỉ còn được một năm? Tôi chỉ còn được ở bên cậu ấy…một năm nữa thôi sao? Chẳng hiểu sao, tự nhiên tôi lại cảm thấy luyến tiếc như thế này?
Để có thể kéo dài sinh mạng của mình, tôi liền cố gắng tích trữ nhiều ma lực (thứ trung gian để sử dụng phép thuật) hơn. Tôi ngủ mỗi ngày tận 18 tiếng, thế nhưng lượng ma pháp đó vẫn không đủ đề tôi duy trì sinh mạng của mình. Tôi đã bị ngất vào một ngày nào đó, nhưng mà tôi không ngờ là lúc đó cậu ấy có ở trong nhà. Khi thấy tôi ngất, cậu đã vô cùng lo lắng, chăm sóc tôi bất kể ngày đêm cho đến khi tôi tỉnh lại. Hỏi cậu thì tôi mới biết, tôi đã hôn mê gần 2 tuần rồi.
Tôi tỉnh lại, sắc mặt nhợt nhạt. Giọng nói của tôi có hơi khàn. Có lẽ đã lâu không nói chuyện nên mới như vậy. Nhưng dù giọng có khàn đi nữa vẫn không che đậy được sự mỏng manh trong lời nói của tôi.
- Làm nhóc lo lắng rồi! - Tôi thều thào.
- Có thể cho tôi hôn một cái được không? - Cậu ấy bất chợt hỏi.
Tôi có hơi bất ngờ, nhưng cũng ậm ừ đồng ý vì tôi thấy, dường như cậu ấy đang rất sợ hãi. Tôi nhận thấy điều đó qua giọng nói của cậu ấy.
Cậu ấy cúi đầu hôn tôi. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tựa như có thể khiến tôi biết được cậu đang nghĩ gì. Cậu ấy bất chợt ôm tôi vào lòng, giọng nỉ non:
- Tôi cứ tưởng… đã phải mất em! Tôi thật sự rất sợ, khi em mãi không tỉnh lại. Nhưng ơn trời, cuối cùng em cũng tỉnh lại. Tôi hạnh phúc lắm!
- - - - -
Sau lần đó, khí tức phù thủy tôi đã che giấu từ lâu cứ dần rò rỉ ra. Và đến một tháng sau, nó đã hoàn toàn thoát ra ngoài. Tôi đã không còn có thể che giấu bản thân là phù thủy được nữa!
Đó là vào đêm Giáng Sinh. Tuyết rơi dày bên ngoài ngôi nhà. Tôi ngồi trong phòng ủ rũ chờ cậu ấy về. Đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, tôi vội chạy xuống đón cậu.
Nhưng khi vừa xuống tới chân cầu thang, tôi đã nhận thấy cậu không còn như trước nữa. Trên tay cậu đang cầm một thanh kiếm. Tôi biết nó tên gì! Đó là Kiếm Phá Hồn. Một khi bị nó đánh trúng, linh hồn sẽ bị tách ra thành từng mẫu nhỏ. May thì những mẫu nhỏ đó sẽ bay đi tán loạn, biến mất. Rủi thì chúng sẽ bị vỡ vụn, tan biến ngay lập tức. Và bây giờ, thanh kiếm đó đang chỉ về phía tôi.
- Phù thủy? Tới đây làm gì? - Cậu ấy lạnh lùng, rồi đột nhiên lo lắng - Tian… Tian đâu rồi?
Tôi bàng hoàng dừng chân lại. Cậu ấy đã biết tôi là phù thủy rồi. Bây giờ tôi phải làm sao đây? Giải thích ư? Có lẽ cậu ấy chẳng muốn nghe đâu!
Tôi còn chưa kịp cất tiếng nói thì mũi kiếm lạnh lẽo đã đâm thẳng vào bụng tôi. Từng mảnh linh hồn bắt đầu phần tách. Tôi nhận thấy, tôi sắp biến mất rồi! Nhưng, tôi vẫn còn chuyện chưa làm! Tôi phải hoàn thành nó!
- Nhóc… nhận ra… rồi… ư? - Tôi đưa tay ghì chặt bả vai cậu, đôi tay run lên yếu ớt.
Tay cậu ấy run run, vội rút kiếm ra, đỡ lấy cơ thể vô lực đang ngã xuống của tôi.
- Tian… Tian… Là em sao? - Giọng cậu run lắm. Cậu đang sợ điều gì? Cậu đang xót cho tôi? Hay là gì khác?
- Xin lỗi… khụ… vì đã giấu…nhóc… khụ… - Tôi ho vài cái, máu từ trong miệng lập tức tràn ra.
Tôi nhón người, hôn lên đôi môi lạnh ngắt của cậu, cố hết sức truyền ma lực của mình sang cho cậu. Tôi cắn một ngón tay, máu chảy rỉ ra. Tôi chấm một dấu máu đỏ tròn lên giữa dấu ấn trên trán cậu, thì thào:
- Xin lỗi…
Nước mắt tôi chảy ra, trước mắt mờ dần rồi mất hẳn ánh sáng. Có lẽ bây giờ, cậu đã nhìn thấy rồi, phải không? Cơ thể tôi bỗng nhẹ hẳn đi, có vẻ như tôi phải đi rồi.
- Zheng… ta… yêu…nhóc… - Rồi ý thức tôi biến mất.
- Tian… Tian… Tại sao em lại là phù thủy? Tại sao lại không nói với anh? Tian… Em đừng bỏ anh mà! - Zheng gào khóc, giữ chặt tôi trong lòng - Chờ anh, anh đi tìm em! Anh…
Đó là những lời cuối cùng mà tôi nghe thấy, còn lại đều tĩnh lặng…
- - - - -
Em không hề hối hận khi được gặp anh!
Cho dù được chọn lại, em vẫn sẽ chọn như thế.
Anh có biết vì sao lại thế không?
Vì trong trái tim em, anh chính là tất cả.
Thời gian của em đã ngừng trôi từ lâu,
Nhưng nó lại chuyển động khi em gặp được anh.
Cảm ơn anh, người đã luôn ở bên em.
Cho em biết vui, buồn, yêu, thương của con người.
Giá như…em là con người, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn?
Phải không?
- Tian -
*****
Lưu ý cho các admin ạ: Đây là truyện em tự viết, và đã đăng ở hai nơi khác. Nên mong các ad sẽ không nghi ngờ là em sưu tầm của người khác.
Truyện mới nhất:
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Định Mệnh Sắp Đặt (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!