Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 119
Vãn Dương | Chat Online | |
30/04/2019 21:12:25 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
135 lượt xem
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 120 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 121 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 118 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 117 (Truyện tiên hiệp)
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy Tử Bạch, tại sao nàng lại không muốn nhìn thấy ta nữa? – hắn gầm lên, ta nhắm mắt lại, nước mưa rơi xuống xối xả, ta ước gì nó có thể rửa trôi đi hết những hình ảnh hiện lên trong đầu ta lúc này. Rừng đào mười dặm sắc hương thênh thang, ta tuyệt tình vung tay lên tát hắn, cái tát ấy khiến hắn chấn động đến mức nào, khuôn mặt hắn ngỡ ngàng ra làm sao. Sau đó lại nhớ đến hình ảnh hai người Thiên Ẩn Cốt Cốt vai kề vai má áp má trong khung cảnh thơ mộng lãng mạng đêm hôm ấy, rồi lại nhớ đến những chuyện của trước đây, cảm giác bị phản bội lợi dụng lại càng dâng lên trong lòng. Nhầm lẫn một lần đã đủ rồi, lại tiếp tục ngộ nhận thêm lần nữa, rốt cuộc nên nói ta ngốc nghếch, hay nên nói ta duyên sâu phận mỏng, mãi mãi chẳng thể tìm thấy một người có thể toàn tâm toàn ý giao trái tim cho mình.
- Vậy ta hỏi chàng một câu. – ta mở mắt, nước mưa chảy vào mắt cay cay, ta đăm đăm nhìn hắn.
- Được.
- Chàng với Tiểu Vũ, là một phải không?
- …
- Tại sao không trả lời. – ta nhếch môi lên cười khẽ, nụ cười thê thương. Thiên Ẩn rõ ràng là đã đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ lắm, như thể muốn ôm lấy ta vào lòng, nhưng nghĩ gì lại thôi. – Mặc dù những chuyện đã qua nói không tin cũng không thể được, nhưng ta vẫn muốn chính miệng chàng thừa nhận với ta, những chuyện năm đó, chàng đến Bạch Sơn, lịch kiếp hay hay gì gì đó ta không quan tâm, nhưng rõ ràng là đã có chủ định từ trước có phải không, chàng muốn tiếp cận ta, muốn tìm thần vật thượng cổ, muốn ta giúp chàng tiêu diệt ma quân, chàng từ trước tới giờ chưa từng yêu ta, có chăng là chỉ muốn ta một lòng một ý với chàng, muốn ta không toan không tính dâng hiến trái tim này cho chàng, chỉ như vậy ta mới ngoan ngoãn nghe theo những gì chàng sai bảo. Vì chàng, có nhảy vào núi đao lao vào biển lửa cũng không màng.
Thần sắc Thiên Ẩn biến đổi theo từng câu từng chữ ta nói ra, có sửng sốt, có ngạc nhiên, có không thể tin nổi, ta nắm lấy vạt áo hắn, rất khó khăn để nói ra năm chữ tiếp theo:
- Có thật như vậy không? – Tính ta vô lo vô nghĩ, lại không biết thế nào là trên dưới cung bậc, nói chuyện chưa bao giờ dè chừng trước sau, hoàn toàn là do bản thân nghĩ gì nói đó, nhưng hôm nay, không hiểu tại sao khi nói ra những câu từ ấy, ta lại có cảm giác bản thân đang đánh cược một ván bài rất lớn. Vừa lo sợ, vừa bất an, chỉ sợ có một tảng đá nặng ngàn cân từ trên trời rơi xuống, đè nát trái tim ta không thương tiếc. Cũng không thể không nhen nhóm một tia hi vọng, hi vọng rồi lại tự dè bỉu bản thân. Khoảng thời gian chờ đợi câu trả lời như dài ra hàng ngàn năm. Những hạt mưa lạnh lẽo ấy cũng đang chầm chậm tung mình trong không trung, rơi xuống mái tóc, khuôn mặt Thiên Ẩn. Ta đưa mắt lên nhìn hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, cố gắng hiểu được những tầng tầng lớp lớp sóng mắt đang chậm rãi chuyển lưu nhưng vô cùng mãnh liệt trong mắt hắn. Cố gắng hiểu hắn hơn, ta lại nhận ra rằng bản thân mình xa lạ với hắn biết chừng nào, dù là Thiên Ẩn hay Vũ Lỗi, cũng đều xa lạ biết chừng nào...
- Ta… - ta nghẹt thở chờ đợi câu trả lời, nhưng đột nhiên có tiếng nổ ầm cực lớn vang lên, khiến ta không thể nghe thấy câu nói phía sau đó của Thiên Ẩn là gì. Có một luồng sóng lực cực lớn đang quét tơi, ta còn ngây ngô không hiểu chuyện gì, Thiên Ẩn vội ôm lấy ta che chắn. Qua vai hắn, lớp khói bụi chưa kịp tản ra, mưa sầm sập đổ xuống nhanh chóng làm chúng tan biến hết, ta há hốc mồn nhìn con vật to lớn trước mắt, một con xà yêu khổng lồ, phía sau lưng có bốn cái cánh đen xì, xà yêu ngửa cổ lên trời, thét ra lửa, nước mưa chưa kịp rơi xuống đã nhanh chóng bốc hơi. Đầu óc quay cuồng, Đây chính là … chân thân của Quỷ Khốc, hắn vẫn chưa chết?
Ta sửng sốt nhìn con vật to lớn trước mắt, lôi điện đánh xuống nơi nào nơi ấy nổ tung ra, chớp quang lóe sáng trên tầng trời bị mây đen che phủ, mưa mỗi lúc một to, chân thân Minh Xà thượng cổ hiện lên to lớn mà hung bạo trước mắt khiến tim ta đánh mạnh một cái. Tay khẽ động, nắm chặt Phong Âm chiết phiến, định nhảy tới tiếp tục ứng chiến, nhưng toàn thân đột nhiên không thể cử động. Ta trừng mắt nhìn Thiên Ẩn.
- Ngoan ngoãn ở lại đây. – Thiên Ẩn vuốt tóc ta, ôn nhu nói, sau đó quay người đi, ta vội nắm lấy tay áo hắn.
- Chàng định đi đâu vậy?
Thiên Ẩn đứng quay lưng về phía ta, mặt hơi quay lại, chậm rãi nói.
- Tử Bạch, nàng hãy nhớ lấy một điều, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ lừa dối nàng, một chút cũng không có.
Nói xong, hắn bước đi, ta ngây người nhìn tay áo hắn trượt khỏi bàn tay mình, một thoáng trống rỗng, bàn tay nhanh chóng lạnh toát. Ta hiểu được Thiên Ẩn định làm gì, lúc ngẩng đầu lên đã thấy hắn đi quá xa rồi, ta vội vã đuổi theo, nhưng đi được chưa đầy năm bước đã có một cái gì đó chặn lại. Không quá khó khăn để ta đoán ra được đây là cái gì.
- Thiên Ẩn,… - ta lầm bầm nói, sau đó lấy lại được một chút tỉnh táo, lại tiếp tục đập mạnh vào kết giới phía trước, gọi tên hắn. Mọi thứ bên trong kết giới biến mất, ta hoàn toàn không thể nhìn thấy trận chiến phía bên trong như thế nào. Vào cũng không được, hóa giải kết giới cũng không xong. Ta thất thần lùi lại phía sau mấy bước, Quỷ Khốc đang sử dụng sức mạnh của Dạ Ảnh Minh Châu, nay Thiên Ẩn lại lao vào trong đó, nếu không nói là đang tự mình lao đầu vào chỗ chết, thì không còn từ ngữ nào có thể diễn tả đủ.
Ta ngồi thụp xuống đất, sức lực trong toàn bộ cơ thể như bị rút sạch.
- Vậy ta hỏi chàng một câu. – ta mở mắt, nước mưa chảy vào mắt cay cay, ta đăm đăm nhìn hắn.
- Được.
- Chàng với Tiểu Vũ, là một phải không?
- …
- Tại sao không trả lời. – ta nhếch môi lên cười khẽ, nụ cười thê thương. Thiên Ẩn rõ ràng là đã đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ lắm, như thể muốn ôm lấy ta vào lòng, nhưng nghĩ gì lại thôi. – Mặc dù những chuyện đã qua nói không tin cũng không thể được, nhưng ta vẫn muốn chính miệng chàng thừa nhận với ta, những chuyện năm đó, chàng đến Bạch Sơn, lịch kiếp hay hay gì gì đó ta không quan tâm, nhưng rõ ràng là đã có chủ định từ trước có phải không, chàng muốn tiếp cận ta, muốn tìm thần vật thượng cổ, muốn ta giúp chàng tiêu diệt ma quân, chàng từ trước tới giờ chưa từng yêu ta, có chăng là chỉ muốn ta một lòng một ý với chàng, muốn ta không toan không tính dâng hiến trái tim này cho chàng, chỉ như vậy ta mới ngoan ngoãn nghe theo những gì chàng sai bảo. Vì chàng, có nhảy vào núi đao lao vào biển lửa cũng không màng.
Thần sắc Thiên Ẩn biến đổi theo từng câu từng chữ ta nói ra, có sửng sốt, có ngạc nhiên, có không thể tin nổi, ta nắm lấy vạt áo hắn, rất khó khăn để nói ra năm chữ tiếp theo:
- Có thật như vậy không? – Tính ta vô lo vô nghĩ, lại không biết thế nào là trên dưới cung bậc, nói chuyện chưa bao giờ dè chừng trước sau, hoàn toàn là do bản thân nghĩ gì nói đó, nhưng hôm nay, không hiểu tại sao khi nói ra những câu từ ấy, ta lại có cảm giác bản thân đang đánh cược một ván bài rất lớn. Vừa lo sợ, vừa bất an, chỉ sợ có một tảng đá nặng ngàn cân từ trên trời rơi xuống, đè nát trái tim ta không thương tiếc. Cũng không thể không nhen nhóm một tia hi vọng, hi vọng rồi lại tự dè bỉu bản thân. Khoảng thời gian chờ đợi câu trả lời như dài ra hàng ngàn năm. Những hạt mưa lạnh lẽo ấy cũng đang chầm chậm tung mình trong không trung, rơi xuống mái tóc, khuôn mặt Thiên Ẩn. Ta đưa mắt lên nhìn hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, cố gắng hiểu được những tầng tầng lớp lớp sóng mắt đang chậm rãi chuyển lưu nhưng vô cùng mãnh liệt trong mắt hắn. Cố gắng hiểu hắn hơn, ta lại nhận ra rằng bản thân mình xa lạ với hắn biết chừng nào, dù là Thiên Ẩn hay Vũ Lỗi, cũng đều xa lạ biết chừng nào...
- Ta… - ta nghẹt thở chờ đợi câu trả lời, nhưng đột nhiên có tiếng nổ ầm cực lớn vang lên, khiến ta không thể nghe thấy câu nói phía sau đó của Thiên Ẩn là gì. Có một luồng sóng lực cực lớn đang quét tơi, ta còn ngây ngô không hiểu chuyện gì, Thiên Ẩn vội ôm lấy ta che chắn. Qua vai hắn, lớp khói bụi chưa kịp tản ra, mưa sầm sập đổ xuống nhanh chóng làm chúng tan biến hết, ta há hốc mồn nhìn con vật to lớn trước mắt, một con xà yêu khổng lồ, phía sau lưng có bốn cái cánh đen xì, xà yêu ngửa cổ lên trời, thét ra lửa, nước mưa chưa kịp rơi xuống đã nhanh chóng bốc hơi. Đầu óc quay cuồng, Đây chính là … chân thân của Quỷ Khốc, hắn vẫn chưa chết?
Ta sửng sốt nhìn con vật to lớn trước mắt, lôi điện đánh xuống nơi nào nơi ấy nổ tung ra, chớp quang lóe sáng trên tầng trời bị mây đen che phủ, mưa mỗi lúc một to, chân thân Minh Xà thượng cổ hiện lên to lớn mà hung bạo trước mắt khiến tim ta đánh mạnh một cái. Tay khẽ động, nắm chặt Phong Âm chiết phiến, định nhảy tới tiếp tục ứng chiến, nhưng toàn thân đột nhiên không thể cử động. Ta trừng mắt nhìn Thiên Ẩn.
- Ngoan ngoãn ở lại đây. – Thiên Ẩn vuốt tóc ta, ôn nhu nói, sau đó quay người đi, ta vội nắm lấy tay áo hắn.
- Chàng định đi đâu vậy?
Thiên Ẩn đứng quay lưng về phía ta, mặt hơi quay lại, chậm rãi nói.
- Tử Bạch, nàng hãy nhớ lấy một điều, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ lừa dối nàng, một chút cũng không có.
Nói xong, hắn bước đi, ta ngây người nhìn tay áo hắn trượt khỏi bàn tay mình, một thoáng trống rỗng, bàn tay nhanh chóng lạnh toát. Ta hiểu được Thiên Ẩn định làm gì, lúc ngẩng đầu lên đã thấy hắn đi quá xa rồi, ta vội vã đuổi theo, nhưng đi được chưa đầy năm bước đã có một cái gì đó chặn lại. Không quá khó khăn để ta đoán ra được đây là cái gì.
- Thiên Ẩn,… - ta lầm bầm nói, sau đó lấy lại được một chút tỉnh táo, lại tiếp tục đập mạnh vào kết giới phía trước, gọi tên hắn. Mọi thứ bên trong kết giới biến mất, ta hoàn toàn không thể nhìn thấy trận chiến phía bên trong như thế nào. Vào cũng không được, hóa giải kết giới cũng không xong. Ta thất thần lùi lại phía sau mấy bước, Quỷ Khốc đang sử dụng sức mạnh của Dạ Ảnh Minh Châu, nay Thiên Ẩn lại lao vào trong đó, nếu không nói là đang tự mình lao đầu vào chỗ chết, thì không còn từ ngữ nào có thể diễn tả đủ.
Ta ngồi thụp xuống đất, sức lực trong toàn bộ cơ thể như bị rút sạch.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 119,Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!