LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 121

144 lượt xem
Viên đá này, từ sau khi lấy lại được pháp lực, ta đã âm thầm đi tìm nó, Phách Liên Tinh được lấy từ hoa “Tình”, loài hoa quý hiếm, gắn với một điển cố vô cùng bi thống của tình yêu, ngàn năm mới một lần nở hoa, hoa không có nhụy, khi hoa nở, thứ duy nhất nhìn thấy trong lớp lớp cánh hoa đó là viên đá Phách Liên Tinh này. Vốn định đưa cho Thiên Ẩn khi dạo bộ trong rừng hoa hạnh nọ, nhưng lúc đó vì Nhã Tư bất ngờ xuất hiện mà ta vẫn chưa thể đưa được. Sau, biết được chuyện giữa Thiên Ẩn và Cốt Cốt, ta quyết định sẽ không bao giờ trao viên đá này Thiên Ẩn nữa, nhưng sau những gì đã trải qua, hận thù dối lừa trong lòng ta đã không quan trọng nữa, điều duy nhất ta muốn, là có thể được ở bên Thiên Ẩn, nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn, biết hắn vẫn còn tồn tại như vậy là quá đủ rồi.

Trong sự ngỡ ngàng của Thiên Ẩn, ta giúp hắn đeo viên đá ấy lên cổ hắn, viên đá từ một màu trắng tinh khôi sạch sẽ, thoáng chốc đã biến thành một màu hồng đậm vô cùng đẹp mắt, nhìn thấy nó rồi, Thiên Ẩn rất vui, khóe miệng cầm ý cười, nhìn ta thâm tình.

Thấy những chuyển biến trên viên đá nhanh chóng và phô trương như vậy, ta có chút ngượng ngùng, và có chút ngỡ ngàng, không ngờ tình cảm trong ta không biết từ bao giờ lại sâu đậm như thế.

- Ta là đang gián tiếp tỏ tình với chàng… sao lại có biểu hiện như vậy chứ…

Thiên Ẩn muốn nhấc tay lên, nhưng nhấc lên không nổi.

- Tử Bạch, ta vui lắm, ….rừng đào mười dặm, là ta trồng tặng nàng, đáng tiếc là,… nàng lại không thích nó. – hắn khó khăn nói, sau đó nhắm mắt lại, ta cảm nhận thân người hắn nằm trong vòng tay mình khẽ run. Ta thì không khỏi ngạc nhiên, đến lúc này rồi, ta không nghĩ rằng hắn có thể nói dối ta lần nữa, thì mới ngộ ra được một điều, Cốt Cốt, nàng ta dám…

Thân người hắn cứng đờ, hơi thở trở nên gấp gáp.

- Tử Bạch, khi còn là Tiểu Vũ, được ở bên cạnh nàng, lâu dần tình cảm cũng nảy sinh, khi đó, ta thực ra đã rất thích nàng rồi… Nhưng ta lại bị kẻ khác thao túng, đâm nàng một kiếm, nếu như lúc đó ta mạnh mẽ hơn một chút, biết phân biệt phải trái một chút, kết giới Bạch Sơn sẽ không tan vỡ, mọi chuyện cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay. – nói một hơi dài như vậy, thân người Thiên Ẩn không chịu được mà liên tục chấn động, lại tiếp tục nôn ra máu, từng đóa hoa máu đập vào mắt ta nhói buốt. Ta xiết chặt tay lại, run giọng nói.

- Đừng nói nữa, …

- Ta nghĩ, lúc đó, nàng hẳn rất hận ta.

- Ta không muốn nghe, chàng đừng nói nữa… - ta lắc đầu quầy quậy, những câu nói này, sao lại khiến tim gan ta rã rời như vậy chứ, nghe sao mà giống những lời từ biệt như vậy chứ?

- Tử Bạch, ta giả bộ không quen biết nàng. Chẳng qua là vì… muốn một lần nữa ở bên cạnh nàng mà thôi… - thân người Thiên Ẩn rũ ra. Hắn nhắm mắt lại, bất động.

- Thiên Ẩn… - không có ai trả lời ta. – Thiên Ẩn… - ta tuyệt vọng gào thét, nhưng vẫn không có ai trả lời ta.

Thiên Ẩn, hắn sẽ không bao giờ có thể trả lời ta nữa rồi.

Viên đá Phách Liên Tinh, trong thoáng chốc biến đổi thành một màu trắng đơn thuần...

Buổi chiều hôm đó, ánh tà dương thê lương buông xuống, bóng hình ta ôm lấy hắn trải dài thườn thượt trên mặt đất. Mọi thứ dần nhòa đi trong tầm mắt, ta đưa tay lên quệt, chỉ thấy máu đầy tay.
Viên đá này, từ sau khi lấy lại được pháp lực, ta đã âm thầm đi tìm nó, Phách Liên Tinh được lấy từ hoa “Tình”, loài hoa quý hiếm, gắn với một điển cố vô cùng bi thống của tình yêu, ngàn năm mới một lần nở hoa, hoa không có nhụy, khi hoa nở, thứ duy nhất nhìn thấy trong lớp lớp cánh hoa đó là viên đá Phách Liên Tinh này. Vốn định đưa cho Thiên Ẩn khi dạo bộ trong rừng hoa hạnh nọ, nhưng lúc đó vì Nhã Tư bất ngờ xuất hiện mà ta vẫn chưa thể đưa được. Sau, biết được chuyện giữa Thiên Ẩn và Cốt Cốt, ta quyết định sẽ không bao giờ trao viên đá này Thiên Ẩn nữa, nhưng sau những gì đã trải qua, hận thù dối lừa trong lòng ta đã không quan trọng nữa, điều duy nhất ta muốn, là có thể được ở bên Thiên Ẩn, nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn, biết hắn vẫn còn tồn tại như vậy là quá đủ rồi.

Trong sự ngỡ ngàng của Thiên Ẩn, ta giúp hắn đeo viên đá ấy lên cổ hắn, viên đá từ một màu trắng tinh khôi sạch sẽ, thoáng chốc đã biến thành một màu hồng đậm vô cùng đẹp mắt, nhìn thấy nó rồi, Thiên Ẩn rất vui, khóe miệng cầm ý cười, nhìn ta thâm tình.

Thấy những chuyển biến trên viên đá nhanh chóng và phô trương như vậy, ta có chút ngượng ngùng, và có chút ngỡ ngàng, không ngờ tình cảm trong ta không biết từ bao giờ lại sâu đậm như thế.

- Ta là đang gián tiếp tỏ tình với chàng… sao lại có biểu hiện như vậy chứ…

Thiên Ẩn muốn nhấc tay lên, nhưng nhấc lên không nổi.

- Tử Bạch, ta vui lắm, ….rừng đào mười dặm, là ta trồng tặng nàng, đáng tiếc là,… nàng lại không thích nó. – hắn khó khăn nói, sau đó nhắm mắt lại, ta cảm nhận thân người hắn nằm trong vòng tay mình khẽ run. Ta thì không khỏi ngạc nhiên, đến lúc này rồi, ta không nghĩ rằng hắn có thể nói dối ta lần nữa, thì mới ngộ ra được một điều, Cốt Cốt, nàng ta dám…

Thân người hắn cứng đờ, hơi thở trở nên gấp gáp.

- Tử Bạch, khi còn là Tiểu Vũ, được ở bên cạnh nàng, lâu dần tình cảm cũng nảy sinh, khi đó, ta thực ra đã rất thích nàng rồi… Nhưng ta lại bị kẻ khác thao túng, đâm nàng một kiếm, nếu như lúc đó ta mạnh mẽ hơn một chút, biết phân biệt phải trái một chút, kết giới Bạch Sơn sẽ không tan vỡ, mọi chuyện cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay. – nói một hơi dài như vậy, thân người Thiên Ẩn không chịu được mà liên tục chấn động, lại tiếp tục nôn ra máu, từng đóa hoa máu đập vào mắt ta nhói buốt. Ta xiết chặt tay lại, run giọng nói.

- Đừng nói nữa, …

- Ta nghĩ, lúc đó, nàng hẳn rất hận ta.

- Ta không muốn nghe, chàng đừng nói nữa… - ta lắc đầu quầy quậy, những câu nói này, sao lại khiến tim gan ta rã rời như vậy chứ, nghe sao mà giống những lời từ biệt như vậy chứ?

- Tử Bạch, ta giả bộ không quen biết nàng. Chẳng qua là vì… muốn một lần nữa ở bên cạnh nàng mà thôi… - thân người Thiên Ẩn rũ ra. Hắn nhắm mắt lại, bất động.

- Thiên Ẩn… - không có ai trả lời ta. – Thiên Ẩn… - ta tuyệt vọng gào thét, nhưng vẫn không có ai trả lời ta.

Thiên Ẩn, hắn sẽ không bao giờ có thể trả lời ta nữa rồi.

Viên đá Phách Liên Tinh, trong thoáng chốc biến đổi thành một màu trắng đơn thuần...

Buổi chiều hôm đó, ánh tà dương thê lương buông xuống, bóng hình ta ôm lấy hắn trải dài thườn thượt trên mặt đất. Mọi thứ dần nhòa đi trong tầm mắt, ta đưa tay lên quệt, chỉ thấy máu đầy tay.
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư