HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 283: Đại Thiết Môn

75 lượt xem

Sau khi hiệp nghị đình chiến và hợp tác được thông qua từ cả hai phía, quá trình giải phóng tù binh bắt đầu diễn ra.

Trong quá trình này, hiển nhiên không tránh khỏi một hồi rối loạn khi mà đám đệ tử biết được Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan bắt buộc phải ở lại, trở thành con tin của Phá Thiên Tông để trói buộc lão tiên sinh.

Tuy nhiên với uy thế lãnh đạo của mình, cộng với niềm tin mãnh liệt vào sự cường đại của lão tiên sinh, không mất bao nhiêu hơi sức, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan đã thành công bình ổn đám người bên dưới, để cho bọn họ an tâm rời đi.

Nhìn từng tên Võ Tướng của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động chật vật rời đi, Huỳnh Phong hơi híp lại mi mắt, khẽ hỏi nhỏ Ngọc Cổ Thanh 

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, chúng ta cứ để cho chúng rời đi dễ dàng như thế sao?” 

“Hai mươi Võ Tướng, cỗ lực lượng này đúng không là gì khi so với thực lực chúng ta hiện nay nhưng qua vài hôm nữa thì chưa chắc. Một là bọn hắn sẽ có thời gian bình phục thương thế, ổn định tu vi, đạt đến ngưỡng sức mạnh hoàn toàn vượt trội hơn bây giờ, hai là Trùng Ăn Thịt của chúng ta, không có thực phẩm là thịt tươi duy trì, bọn chúng không thể tồn tại quá ba ngày được!”

Nghe vậy, Ngọc Cổ Thanh không có trả lời mà lạnh nhạt hỏi ngược Huỳnh Phong

“Huỳnh Phong, từ khi ngươi biết ta đến nay, ngươi cảm thấy ta là một người nhân từ à?”

“Không!” Huỳnh Phong lập tức trả lời với không một chút do dự.

Cùng với Ngọc Vũ Quang, hắn là một trong số rất ít đệ tử có quan hệ tốt với Ngọc Cổ Thanh từ nhỏ đến lớn, và trong suốt khoản thời gian đó, kể từ khi hắn hiểu được nhận thức đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy sự nhân từ hiện diện bất cứ một lần nào trên người Ngọc Cổ Thanh cả, chỉ có sự tàn bạo, độc ác và khả năng tính toán khiến người ta kinh hãi mà thôi.

Tất nhiên, những điều này cũng không phải là hắn nói suông mà đều đã được minh chứng theo dòng lịch sử. 

Tính cho đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ Nguyệt Yên Lan của Tam Sơn Môn và Thủy Linh Lung của Phiêu Miễu Động ra, không còn bất kỳ kẻ nào từng đối đầu với Ngọc Cổ Thanh còn sống trên đời, dù là trong tông hay ngoài tông, anh em ruột thịt hay người dưng nước lã, bằng cách này hay cách khác, trước mặt hoặc sau lưng, tất cả bọn chúng đều đã bị Ngọc Cổ Thanh cho đi làm bạn với đất hết rồi.

Dùng hai chữ ‘Nhân Từ’ để chỉ Ngọc Cổ Thanh, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.

“Biết vậy thì tốt!” Ngọc Cổ Thanh giấu kín sát khí lăng thiên vào sâu nơi đáy mắt, âm độc cười

Đúng lúc này, Hoàng Kỳ sau khi tự tay kiểm tra quá trình giải phóng tù binh đã trở lại, nét mặt vẫn còn vương sắc thái tức giận và không cam lòng, khó hiểu hỏi

“Ngọc sư huynh, Ngọc Vũ Quang vẫn chưa trở về à? Chỉ là một cuộc quyết chiến với đám võ giả tầm thường thôi mà, sao hắn lại mất nhiều thời gian như vậy chứ?”

Vừa nghe thế, mí mắt Ngọc Cổ Thanh liền giật mạnh, trong một khoảnh khắc không kìm lòng được, hắn đã bộc lộ ra luồng sát khí phô thiên tái địa của mình, nhất thời khiến cho hai người Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong chấn động tinh thần, khẽ a lên một tiếng đau đớn lùi lại phía sau, ngũ quan trắng bệch không chút huyết sắc.

Biết bản thân bị thất thố, Ngọc Cổ Thanh ngay lập tức thu liễm tinh thần, trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tựa như luồng sát khí phẫn nộ cuốn quanh người hắn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hoàng Kỳ có chút kinh hãi nói “Ngọc sư huynh, vừa rồi là...”

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, huynh sao thế?” Ánh mắt Huỳnh Phong không giấu được sự khiếp sợ, tự hỏi trong lòng, là việc gì mà lại có thể khiến một con người bình tĩnh và lý trí như Ngọc Cổ Thanh trở nên điên cuồng đến vậy

Không để hai người đợi lâu, Ngọc Cổ Thanh đã bình tĩnh đáp, thanh âm không giận không vui, cực kỳ bình thản

“Chúng ta không cần chờ đợi nữa, Ngọc Vũ Quang, hắn đã chết rồi!”



Theo thời gian dần trôi, không đến mười phút sau, ngoại trừ hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ra, toàn bộ hai mươi đệ tử còn lại của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động đều đã rút lui an toàn khỏi khu vực Võ Chiến Đài, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đăng Dương cũng như Phá Thiên Tông.

“Lão già, đi được rồi chứ?” Ngọc Cổ Thanh lạnh lùng hỏi

Đăng Dương đưa tay cười đáp “Ngọc thiếu tông chủ, mời dẫn đường!”

Ngay sau đó, dưới chỉ thị của Ngọc Cổ Thanh, đoàn người đông nghịt bắt đầu lên đường. 

 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo