TÂM MA - CHƯƠNG I: KHÁCH SẠN CÔNG ĐOÀN | PHẦN 2: CĂN PHÒNG KHÓA KÍN
Quỳnh Anh Đỗ | Chat Online | |
10/06/2019 12:35:21 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * TÂM MA - CHƯƠNG II: TRƯỜNG CAO ĐẲNG SƯ PHẠM ĐÀ LẠT | PHẦN 1: ĐỨA TRẺ (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * TÂM MA - CHƯƠNG II: TRƯỜNG CAO ĐẲNG SƯ PHẠM ĐÀ LẠT | PHẦN 2: TRẢ GIÁ (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * TÂM MA - CHƯƠNG I: KHÁCH SẠN CÔNG ĐOÀN | PHẦN 1: TIẾNG GÕ CỬA TRONG ĐÊM (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * SẼ KHÔNG SAO ĐÂU, CHỊ! - CHƯƠNG III: THIÊN THẦN! (Truyện tiểu thuyết)
Nhi ngồi trước bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu gương mặt cô nhợt nhạt, bơ phờ, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Dũng nhìn Nhi qua gương, chán nản, trông Nhi rõ ràng không có tinh thần.
– Hay mình chuyển khách sạn khác nhỉ? – Điền đề nghị rồi im bặt ngay khi Dũng quắc mắt nhìn.
– Tớ không hiểu, có vấn đề gì với cậu sao? – Dũng hỏi, khoanh tay trước ngực.
Nhi không trả lời, bởi cô chẳng biết phải nói sao. Những điều cô nhìn thấy, nghe thấy, thật kỳ lạ, nếu không muốn nói là quá khó tin. Suy nghĩ một lát, Nhi hỏi.
– Các cậu tin trên đời này có ma không?
Mặt Điền tái mét, nỗi sợ hãi lấn át cả lý trí, dù có tin hay không, ma có thật hay không thì cậu vẫn sợ.
– Tớ không muốn chúng ta mất thời gian vào những chuyện không đâu! – Dũng nói rồi xách cặp đựng bản vẽ ra khỏi phòng.
– Cậu ấy nói thế chứ không có ý gì đâu!
Điền ái ngại nhìn Nhi, cố an ủi một câu; rồi chẳng biết phải nói gì hơn, cậu chộp lấy cái máy ảnh, đuổi theo Dũng.
Còn lại một mình trong phòng, ngồi trước gương, Nhi bối rối nhìn – trong gương là khuôn mặt cô gái đang bồn chồn, lo lắng. Nhi đây sao? Làn da nhợt nhạt, môi tím tái, mắt thâm quầng. Chỉ một đêm khó ngủ đã khiến Nhi tiều tụy thế này ư? Nhi cúi xuống gần, nhìn kỹ hơn, soi xét. Tròng mắt đỏ ngầu nổi lên nhiều đường tia máu. Có thứ gì cồm cộm bên trong. Ngứa, đau, Nhi đưa tay dụi mắt. Hai con mắt lồi to, đỏ đọc trong gương cũng đang căng ra nhìn Nhi trân trân. Có gì đó khác lạ, chắc chắn không bình thường… Mở mắt ra nhìn lại. Trong gương vẫn chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh Nhi.
Xốc lại tinh thần và cố để không suy nghĩ linh tinh nữa, Nhi đóng cửa lại, đi tìm Điền và Dũng. Chắc là họ ở ngoài kia – trước tiền sảnh khách sạn đang chụp hình, đo đạc và vẽ phác thảo, Nhi phải nhanh đi tìm họ thôi. Nhi sẽ xin lỗi Điền và Dũng, sẽ nói với họ rằng mọi chuyện đều chỉ là tưởng tượng. Phải! Tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi.
***
Dũng ngạc nhiên khi Nhi nói lời xin lỗi. Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là cậu khó chịu khi thấy Nhi lúc nào cũng mất tinh thần và hay nói những chuyện không đâu. Vì Nhi là trưởng nhóm, chịu trách nhiệm về đề tài trước thầy trưởng khoa, đáng lẽ ra cô phải xông xáo và nhiệt tình hơn mới phải. Dẫu sao Dũng cũng chẳng phải là người để bụng lâu. Cả ba ngồi lại, bàn bạc công việc với nhau, mỗi người một nghiệm vụ.
Dũng phải lên lại phòng vì cậu để quên cuốn sổ tay. Hành lang dài vắng lặng. Cầm chìa khóa mở cửa phòng, cậu như ngửi được thoang thoảng mùi nhang. Kỳ lạ, ai lại đi thắp nhang trong phòng khách sạn? Cậu đi dọc hành lang, mùi nhang nồng hơn ở gần phòng cậu, đúng hơn là phòng kế bên. Phòng 301, khóa kín với một vòng dây xích sắt, im lìm, có vẻ như không được sử dụng.
Lúc đi xuống dưới, Dũng tạt qua quầy lễ tân, hỏi về căn phòng 301. Hai cô gái trẻ ngồi ở quầy lễ tân, một cô bối rối, tái xanh mặt, cô kia huých tay nhắc nhở, trả lời Dũng bằng một giọng bình tĩnh.
– Căn phòng đó hiện đang được sửa chữa nên chưa đưa vào sử dụng. Phải mất một thời gian nữa mới sửa chữa xong.
Dũng hỏi vài câu nữa nhưng hai cô chẳng chịu tiết lộ gì thêm. Cậu lờ mờ hiểu được đôi phần nhưng cũng không tò mò nhiều. Thông thường, các khách sạn luôn có một vài điều bí mật, ở đâu cũng thế, đó chẳng phải là chuyện lạ – nhất là đối với những khách sạn mà tuổi đời của kiến trúc đã gần cả trăm năm.
Mất cả buổi mới hoàn thành bản vẽ, Dũng ngắm lại, hài lòng với thành quả của mình. Nắng chiều vàng vọt phủ lên bãi cỏ, nơi Dũng ngồi, nhuộm màu xanh tươi thành héo úa.
Chẳng hiểu sao Dũng lại thấy cảnh vật tàn tạ và thê lương, trong ánh nắng chiều, vàng nhạt, buồn tênh hiu hắt. Mọi thứ như đang lạc trôi vào cái màu ố vàng của quá khứ, trôi trượt theo triền mái dốc đen sẫm màu rêu. Trên lầu ba, phòng Dũng ở, Nhi đứng từ ban công vẫy tay chào Dũng. Cô mặc váy trắng, mỉm cười, khuôn mặt nhạt nhòa chìm trong nắng. Dũng cười, vẫy tay đáp lại, nhưng cậu không chắc rằng cô gái ấy có phải là Nhi không!
***
Lại là tiếng bước chân. Ai đó đang đi ngoài hành lang. Nhi trùm chăn kín đầu, bịt tai lại. Tiếng guốc lộp cộp vẫn nện trên sàn gỗ. Nhi không mơ, không tưởng tượng, cô tự bấm vào tay mình đến phát đau. Là thật! Có người ngoài đó. Đang đi.
Nhi chờ đợi. Nhưng người ngoài đó không gõ cửa. Tiếng bước chân vẫn vang vọng ngoài hành lang.
Ngồi nhổm dậy, không gian tối đen trùm kín cả căn phòng, trùm lên Điền và Dũng đang ngủ say. Yên tĩnh, người ngoài kia vẫn đang đi.
Cố kiềm chế nỗi sợ hãi và run rẩy, Nhi bước xuống giường, đi ra cửa. Hít một hơi dài lấy dũng khí. Cố lên nào, sự thật chỉ cách bên kia cánh cửa thôi! Cầm nắm đấm và mở nó ra!
Cánh cửa rít một hơi kẽo kẹt – dù ban ngày nó chẳng thế. Nhi bước ra. Hành lang vắng lặng, dài hun hút. Không có ai! Nhưng Nhi vẫn nghe được tiếng bước chân. Tiếng bước chân vọng lại từ đầu bên kia, ngay lối rẽ, hướng đi xuống cầu thang. Nhi không hiểu động lực gì thúc đẩy mình tiến lên – trong run rẩy và sợ hãi. Tiếng bước chân rất gần.
Nhi dừng lại ở chỗ hành lang gấp khúc. Đôi chân không tài nào di chuyển được thêm. Người dưới đó đang đi lên, Nhi chắc chắn điều ấy vì tiếng bước chân giờ đã rất gần cô rồi. Ngưng lại. Đứng im? Không thấy ai xuất hiện, cũng không nghe tiếng bước chân nữa. Nhi hồi hộp chờ, không kiên nhẫn nổi, cô ló đầu ngó vào trong. Hành lang vắng lặng, dưới chân cầu thang mờ mịt, tối om.
Chẳng có ai cả! Nhi hoang mang quay đầu lại, giật nảy mình khi nhìn thấy một bóng trắng lướt qua. Ở dãy hành lang bên kia, một cô gái mặc bộ váy ngủ màu trắng, dài tới gót chân, mái tóc đen dài xõa xượi. Nhi chết điếng, muốn hét toáng lên, muốn vùng chạy nhưng hoàn toàn bất động – không âm thanh, không hành động gì cả, y hệt như bị đóng băng vậy. Cô gái trong bộ váy trắng đang chầm chậm tiến đến gần Nhi, đưa tay ra với.
Nhi khụy xuống, nhắm tịt mắt lại, toàn thân run rẩy, cảm nhận được bàn tay với những móng tay nhọn hoắt đang nhắm vào mặt mình.
Nhưng chẳng có gì cả, một lúc, rồi một lúc lâu sau. Nhi run rẩy, hé mắt ra nhìn. Dãy hành lang vắng ngắt, im ắng trong ánh sáng lờ mờ. Không có ai! Nhi gượng mình đứng dậy, nhìn quanh rồi chạy nhanh về phòng.
Nơi góc hành lang gấp khúc, chỗ dưới chân cầu thang đi lên, một cô gái đứng nép mình trong góc, đưa hai con mắt sắc lạnh, sáng rực nhìn theo tận đến khi Nhi kéo cánh cửa phòng mở ra và đóng sập lại. Cô ta vẫn ở đó. Mỉm cười.
***
Một nhóm khách trả phòng, Nhi được nhân viên khách sạn thông báo có thể thuê một phòng đơn. Dũng có phần nhẹ nhõm, luôn có những bất tiện khi cùng phòng với nhau. Nhưng điều làm cậu vui vẻ hơn là giờ cậu có thể tống cổ Điền sang giường kế bên. Điền nhát gan tới mức tối nào đi ngủ cũng phải bíu rịt lấy cậu thì mới yên, mà cậu không thể chịu đựng được chuyện hai thằng con trai cứ ôm ôm ấp ấp thêm một ngày nào nữa.
Khác với sự vui vẻ của Dũng và sự tiếc nuối của Điền – với Điền thì ở càng đông càng đỡ sợ – Nhi thấy bồn chồn, thấy sợ; cho dù nỗi sợ ấy có thể chỉ là do cô tưởng tượng ra, có thể chỉ là ảo giác. Cô gắng thuyết phục mình tin thế, nhưng cả ngày hôm nay khi đi quanh khuôn viên khách sạn với Dũng và Điền, khi ngồi ăn trưa, Nhi luôn cảm thấy ở một góc nào đó, có ai cứ đang chằm chằm theo dõi mình.
Buổi tối, cả nhóm tranh thủ đi chơi, tham quan các địa danh nổi tiếng ở Đà Lạt. Trở về khi trời đã tối muộn, tắm rửa xong đâu đấy, Nhi tắt đèn, leo lên giường ngủ, hy vọng rằng cơ thể đủ mệt – sau cả buổi tối dạo chợ đêm – cô sẽ nhanh chìm vào giấc ngủ ngon.
Có lẽ do cơ thể quá mệt, nằm một lát là Nhi ngủ ngay. Ngực cô nặng trĩu, chân tay cũng rã rời, cơn buồn ngủ ập đến như một cái lỗ đen, kéo Nhi nặng nề chìm dần, xoáy sâu vào trong đó.
Trong cơn mơ màng, Nhi thấy mình trôi lơ lửng. Nhi lại nghe thấy bước chân và tiếng gõ cửa phòng. Có lẽ nào Nhi đang ở trong giấc mơ? Nhi thấy mình đang đi giữa hành lang, chân trần, bước đi không tiếng động. Ở góc hành lang gấp khúc, Nhi nhìn thấy một cô gái tay bó gối, ngồi co ro.
– Này! Cô có sao không? – Nhi tiến đến, cúi người xuống hỏi.
Cô gái ngẩng lên nhìn Nhi, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, môi đỏ mọng và đôi mắt ướt sũng nước.
– Tôi đang chờ bạn!
– Cô không có chìa khóa phòng ư?
– Cô quan tâm đến tôi sao?
Giọng cô đanh lại phẫn nộ, đôi mắt long lanh trở nên đỏ ngầu giận dữ và đầy thù hận. Nhi giật mình lùi một bước ra xa, trông cô gái có gì đó không bình thường.
Nhi băn khoăn tự hỏi có nên bỏ đi hay không, nhưng nhìn cô gái ngồi cô độc, áo trắng mỏng manh, co ro, run rẩy vì lạnh, Nhi lại không đành lòng.
– Này! Cô ơi, ở ngoài đây lạnh lắm, cô nên về phòng đi.
Cô gái nhìn Nhi với ánh mắt sắc lạnh.
– Về đâu? Tôi đã chẳng còn có nơi nào để mà về nữa! – Cô nói, giọng buồn thảm và thê lương.
Nhi biết có nói gì thì cô gái cũng không nghe, chính Nhi cũng chẳng hiểu được những lời cô nói. Nhi trở về phòng, lấy chiếc áo khoác dày mà cô mới mua để chuẩn bị cho chuyến đi lên Đà Lạt, đem ra cho cô gái.
– Trời lạnh lắm, cô khoác áo vào đi!
Nhi đưa áo ra nhưng cô gái không cầm lấy, Nhi đành để áo lại bên cạnh cô rồi đi về phòng.
Nhi nằm xuống giường, nghĩ ngợi nhiều điều về cô gái ban nãy; nhưng lạ lùng thay, ngay khi còn đang suy nghĩ, cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cảm giác nặng nề ban nãy lại đè lên. Căn phòng bỗng ngập tràn ánh sáng, chói chang. Mọi thứ, có gì đó không thật và Nhi biết mình đang mơ.
Một cô gái đang ngồi trên giường, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào không đủ để nhìn rõ mặt. Cô nhìn ra ban công, bên ngoài – nơi bầy chim sẻ đang chuyền cành, líu ríu với nhau.
– Chúng thật tự do, còn mình thì chẳng thể đi đâu được. Chính mình đã tự tạo ra cái lồng, để rồi tự chui vô. Thật ngu ngốc làm sao!
Cô nói rồi bật cười khanh khách, cười rũ rượi như một người điên, cười đến chảy cả nước mắt. Rồi cô khóc, òa lên nức nở như một đứa bé con.
Cửa phòng mở. Một chàng trai bước vào, hắn ta cao lớn, vẻ mặt lãng tử điển trai. Người hắn phả ra mùi rượu, nồng nặc, lảo đảo đi đến bên giường.
– Ồ em yêu! Em yêu dấu. – Hắn bóp cằm cô, thật mạnh, ép cô ngẩng lên nhìn mình. – Em lại khóc đấy à? Này em, sao em lại cứ chưng ra cái bản mặt hãm tài thế hả? Vì cái bản mặt này mà anh đã thua hết sạch tiền rồi biết không? Sao em không đưa hết số tiền còn lại cho anh? Tiền em giấu ở đâu rồi hả?
Cô gái giằng mạnh ra, thoát khỏi sự kìm kẹp của gã đàn ông thô bạo mà mới tháng trước vẫn còn là một người dịu dàng thổi vào tai cô những lời yêu thương ngọt lịm.
– Đồ khốn kiếp! Bao nhiêu tiền, anh đã lấy hết cả rồi, không còn gì nữa, chẳng còn gì nữa đâu.
Gương mặt gã trai trẻ chuyển thành đen kịt, tối tăm, hắn tức giận vung tay tát cô cái “bốp”. Cô ngã dúi dụi xuống giường, má in hằn năm dấu tay.
– Mày còn nói dối hả? – Hắn túm tóc cô lôi đi xềnh xệch. – Còn chiếc dây chuyền vàng, chiếc dây chuyền vàng của mày để đâu hả? Mày giấu ở đâu?
– Đó là kỷ vật của mẹ tôi, anh không có quyền đụng đến!
– Này thì kỷ vật!
Hắn dập đầu cô vào tường, từng cú, từng cú, mạnh bạo. Máu chảy, ướt đầm khuôn mặt, mắt cô trợn trạo, một dòng nước mắt tuôn ra.
Dường như đã thỏa mãn cơn cuồng nộ, hắn tha cho cô, buông vài lời đe dọa rồi bỏ đi vào phòng tắm. Cô gái nằm sõng soài trên sàn, nước mắt và máu quyện vào nhau lẫn lộn. Cay đắng, nhục nhã làm sao!
Ánh sáng trong phòng chợt tắt, không gian đột nhiên chuyển tối om…
Có tiếng khóc rấm rứt, tiếng đồ đạc vỡ xoang xoảng trong phòng. Đèn sáng, vàng nhạt, lờ mờ. Cô gái túm lấy gã người yêu – với một khuôn mặt dữ dội trước nay chưa từng thấy.
– Sợi dây chuyền, anh đã lấy nó, trả tôi. Trả lại tôi đây?
– Mày muốn nói gì hả? Đừng nói với tao mày đã làm mất rồi?
– Mất ư? Không! Chính anh đã lấy nó. Mau trả đây, trả lại cho tôi. Anh đã lấy hết đi mọi thứ của tôi rồi nhưng nó thì không được, anh mau trả lại cho tôi.
Cô gái điên cuồng kéo gã trai, lục soát túi áo, quần với một sức mạnh và sự can đảm mà ngày bình thường cô không dám có. Hắn tức giận đẩy cô ngã ra nhưng cô không sợ, lao vào hắn như một con thú hoang đang cùng quẫn.
– Mày đang bị điên cái gì hả?
Hắn quăng cô lên giường, tát cô một cái như trời giáng. Hắn điên tiết, tiền sắp hết, canh bạc hôm nay lại thua. Hắn bức bối, đang không có ai để xả cơn giận. Cô gái trước mắt hắn đã hết giá trị lợi dụng. Xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng lúc nào cũng chỉ trưng được ra cái mặt bí xị. Gào khóc, la hét! Lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc ồn ào. Câm mồm! Im lặng. Hắn tóm lấy cổ cô. Bóp chặt. Dùng sức. Cảm nhận được niềm sung sướng và sự phấn khích từ hai lòng bàn tay truyền lên đến não. Chiếc cổ cao mềm mại lọt thỏm giữa hai bàn tay của gã nhân tình; mắt cô gái trợn ngược lên, hai chân giãy giụa. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy hắn yêu cô như lúc này. Em yêu, em yêu dấu! Hắn thì thào. Mắt cô gái lịm đi, hai chân ngừng giãy giụa. Cô tắt thở.
Nhi giật mình tỉnh dậy, nằm trên giường, chăn đắp ngay ngắn trên ngực. Căn phòng xa lạ sặc một mùi bụi bặm và ẩm mốc. Nhi ngồi dậy, nhìn quanh, không thể phân biệt được mình đang tỉnh hay mơ. Nhi bước ra mở cửa. Cánh cửa bất động, khóa kín từ bên ngoài.
***
Gã quản lý khách sạn đứng trước mặt Nhi, đi đi lại lại, khuôn mặt trông thật sự bối rối. Gã hỏi Nhi bằng cái giọng như một viên thanh tra hỏi nghi phạm.
– Xin cô nói cho chúng tôi biết, làm sao cô có thể vào được căn phòng 301.
Nhi ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu, ngước mắt lên nhìn gã quản lý.
– Tôi không biết, khi tỉnh dậy thì tôi đã ở đó rồi.
Gã quản lý quay sang trao đổi với hai nhân viên. Dũng và Điền đứng bên cạnh Nhi sốt ruột. Mặt Điền tái xanh như tàu lá, lắp bắp hỏi.
– Có khi nào là do… ma?
– Căn phòng đó đã từng có người chết, một cô gái bị bóp cổ. Đúng không? – Nhi nói, nhớ lại giấc mơ đêm qua của mình, một cơn rùng mình chạy khắp toàn thân khiến cô ớn lạnh.
Gã quản lý phủ nhận hết thông tin mà Nhi nói, chẳng hỏi han gì thêm, gã nhanh chóng bỏ đi; trước khi đi còn mềm mỏng nói với Nhi rằng mong cô không nói điều gì ảnh hưởng đến danh tiếng khách sạn.
Nhi đuổi Điền và Dũng về phòng, cô muốn được một mình yên tĩnh. Giờ đây, ngồi lại một mình, xâu chuỗi lại mọi chuyện đã xảy ra, không hẳn sợ nhưng cô thấy hoang mang. “Mọi chuyện tìm đến đều có lý do” nhưng Nhi không hiểu được “thứ” gì đang nhắm đến cô, và chúng tới với mục đích gì? Nhi không biết.
Nhi ngủ một giấc nặng nề, khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Bụng réo lên rột roạt nhắc nhở rằng từ sáng đến giờ mình vẫn chưa ăn. Với tay lấy áo khoác để ra ngoài kiếm đồ ăn, Nhi sững lại, nhận ra chiếc áo khoác của mình không còn treo trong tủ.
Hình như Nhi đã đưa nó cho ai đó, nhưng đó là đưa trong giấc mơ mà nhỉ? Một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi khóc ở góc hành lang. Nhưng khuôn mặt cô gái thế nào, Nhi không thể nhớ nổi. Chiếc áo đã không còn trong tủ, cô gái đó là thật, Nhi không mơ. Cô gái đó là ai, là người hay ma? Nhi không biết.
Mở cửa ra khỏi phòng, một làn khí lạnh ập đến khiến Nhi khẽ run. Nhiệt độ về đêm của Đà Lạt xuống thấp, mà mình thì lại ăn mặc phong phanh, Nhi tự nhủ, bước nhanh chân trên dãy hành lang dài. Có tiếng bước chân đuổi theo Nhi, nhịp nhàng, thoăn thoắt. Nhi ngoái lại. Không có ai. Đi tiếp. Tiếng bước chân vẫn nối gót theo Nhi.
Thình lình, Nhi xoay người lại. Cô gái phía sau Nhi sững chân, chúi đầu về phía trước. Tóc rối lòa xòa che đi hết nửa khuôn mặt. Tóc dài, váy trắng, trên tay cô cầm áo khoác của Nhi.
Là cô ta! Nhi điếng người. Chân tự động lùi ra phía sau rồi vụt chạy. Cô ta chạy đuổi theo Nhi. Nhi chạy, lao xuống cầu thang, vấp víu, ngã sầm vào một nhân viên khách sạn.
– Xin… xin lỗi!
Nhi lồm cồm bò dậy. Cô gái bị Nhi va trúng tuy khó chịu nhưng rồi cũng cười ngọt ngào nhắc Nhi đi lại cẩn thận. Nhi sực nhớ, quay nhìn lên cầu thang. Yên ắng. Người đó không còn đuổi theo Nhi.
Khuôn viên khách sạn lác đác vài cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Nhi cố ý chọn chỗ đông người, yên tâm để cơ thể và đầu óc mình được thư thả. Nhi ngồi xuống, bên cạnh là bụi hồng gai với những đóa hoa đỏ rực, như màu máu, mùi hương quyến rũ, ngọt ngào trong đêm.
Dù cố gắng để đầu óc không còn tưởng tượng và suy nghĩ linh tinh nhưng linh tính cứ mách bảo Nhi rằng ở đâu đó, lẫn trong đám người đang thì thầm, cười nói râm ran, sau các bụi hoa và nấp sau các thân cây gỗ lớn, thứ gì đó với cặp mắt sắc lẹm, xanh lè đang chằm chằm theo dõi Nhi. Tuy rằng không mang ác ý, không có mùi nguy hiểm, nhưng rõ ràng nó làm Nhi khó chịu.
Nhi quay người đi về phòng, gai của bụi hoa hồng đâm vào tay chảy máu. Đưa tay lên miệng hút, mùi máu tanh tràn trong khoang miệng, tanh nhưng ngọt lịm.
Có một vài người khách cùng đi lên khiến Nhi yên tâm đi qua cầu thang và dãy hành lang lên trên phòng khách sạn, thế nhưng ý nghĩ phải ngủ một mình tối nay làm Nhi kinh khiếp. Không biết rồi điều gì sẽ chờ đợi mình đêm nay.
***
Nhi nuốt hai viên thuốc cảm – loại thuốc có tác dụng gây buồn ngủ, dù cơ thể không bệnh nhưng Nhi muốn được ngủ yên. Thuốc ngấm dần, cơ thể Nhi nặng trĩu, đầu óc mơ màng, hai mắt Nhi mờ dần, mờ dần rồi chìm vào giấc ngủ.
“Cộc cộc, cộc cộc”, bên ngoài có ai đó gõ cửa phòng. Nhi khó chịu trở mình, tiếng gõ cửa vẫn vang lên không dứt. Cơ thể nặng nề vô lực, thuốc ngấm làm Nhi rã rời, mồ hôi tuôn ra như tắm. Có lẽ Nhi bệnh thật.
Nhi bước ra mở cửa phòng, trong vô thức, chẳng hề suy nghĩ. Cánh cửa đẩy ra, một cô gái đứng trước phòng Nhi mỉm cười.
– Tôi có thể vào phòng nói chuyện với cô không? – Cô gái hỏi, trên tay cầm áo khoác của Nhi.
Có thể do tác dụng của thuốc khiến cho đầu óc Nhi trở nên mơ hồ, Nhi để cô gái vào phòng, không hề bật điện, đẩy ghế cho cô ngồi. May sao đêm nay trăng sáng, ánh trăng chiếu từ cửa ban công, hắt vào phòng từng luồng sáng mờ mờ nhưng cũng đủ để nhìn rõ mặt.
– Cô muốn gì ở tôi? – Nhi hỏi. – Cô… không phải con người?
– Cô có thể nhìn thấy ma?
– Như cô chẳng hạn! – Nhi cười ngặt nghẽo, lắc lư đầu, giống như người say.
Cô gái rõ ràng nhìn thấy điều bất thường ở Nhi, cô định đưa tay sờ trán Nhi nhưng Nhi lùi lại né tránh.
– Đừng có chạm vào tôi! – Nhi gắt.
– Cô say đấy à? – Cô gái hỏi.
– Ồ! Say ư? Tôi cũng muốn say lắm, tôi đã nốc hai viên thuốc cảm, uống với gì nhỉ, ừ, một chút bia. Thế mà vẫn chưa đủ say cơ đấy, thế mà tôi vẫn phải nhìn thấy cô thế này đây?
Dưới giường, vỏ lon bia nằm lăn lóc. Nhi choáng đầu, váng vất. Nhi nhìn cô gái xa lạ trước mặt mình từ một mà hóa hai. Một cô gái khác, đứng sau lưng, quần áo trắng và tóc dài xõa xượi, lơ lửng trên không, chân đi không chạm đất.
– Ô kìa! Chào cô. – Nhi cười khì khì. Cô gái quay đầu nhìn phía sau mình nhưng đâu có ai.
– Này cô, nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì? Có phải cô ta đang ở đây, phải không? – Cô gái hỏi, giọng dồn dập, lo lắng, có chút run sợ và bất an.
Nhi thấy cô gái phía sau tiến đến gần, mắt đỏ ngầu với cái nhìn căm phẫn.
– Cô đang ở đây phải không? Chắc chắn thế rồi. Tôi không thể nhìn thấy cô, tôi đã tìm cô lâu lắm.
Cô gái quỳ xuống, vái lạy khắp bốn phương, chẳng quan tâm đến việc trước mặt mình là một người lạ, rồi lại tiếp tục lầm rầm nói vào khoảng không.
– Tôi cầu xin cô, tôi là con gái người phục vụ phòng năm xưa, bà ấy đã lấy trộm sợi dây chuyền này của cô… – Cô gái run run móc trong túi ra một sợi dây chuyền vàng. – Đây! Nay tôi xin trả lại, cầu xin cô tha thứ cho mẹ tôi. Cầu xin cô. Mẹ tôi không cố ý.
Nhi nhìn cô gái run rẩy đang khóc lóc van nài. Có chuyện gì xảy ra vậy? Nhi mệt quá, muốn ngã gục tới nơi. Đột nhiên, một luồng hơi lạnh ập đến, buốt đến thấu xương, Nhi lịm đi, để cho luồng khí lạ chiếm giữ lấy cơ thể.
Cô gái đang quỳ dưới đấy ngẩng đầu lên. Cô thấy Nhi với khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận tiến tới, cúi xuống gần mình, hai tay giơ ra bóp lấy cổ cô.
– Các ngươi, ai cho phép các ngươi dám…
– Xin… xin lỗi. – Cô gái van nài, cố giãy giụa khi cổ họng bị bóp nghẹt. – Mẹ tôi… không cố ý… bà ấy chỉ vì muốn cứu tôi thôi.
Cô không thở được, không nói được, cầm sợi dây chuyền trên tay, cô dùng sức ném nó ra xa. Tức thì, Nhi buông tay cô ra, nhanh chóng chộp lấy sợi dây chuyền – vật quý báu mà cô sợ mất.
– Xin lỗi, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho mẹ tôi. Bà ấy không cố ý, bà ấy đã phải trả giá rồi… – Vừa nói, cô vừa dập đầu xuống nền nhà, đau đớn.
Nhi – lúc này không còn là Nhi nữa, cầm lấy sợi dây chuyền, đưa nó lên trên ngực, nói với cô gái trước mắt bằng một giọng âm lãnh lạnh lùng.
– Đi đi và đừng bao giờ quay lại nữa.
***
Lam chạy ra khỏi phòng, thu dọn đồ đạc, trả phòng ngay trong đêm. Ngồi trong taxi, tay chân cô vẫn còn run rẩy nhưng niềm vui sướng không thể giấu được bằng nụ cười nở trên môi, cô khóc, khóc vì hạnh phúc. Kết thúc rồi! Chấm dứt những ngày tháng sống trong nơm nớp lo sợ phập phồng. Mẹ! Cuối cùng con cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mẹ rồi!
Lam nhớ về ngày buồn nhất đời cô – ngày mẹ mất. Mẹ nắm tay cô thú nhận về tội lỗi của mình – bà đã ăn cắp đồ của khách để lấy tiền chữa bệnh cho Lam khi Lam ốm một trận thập tử nhất sinh, nhà không còn một đồng mà ba lại đi vắng. Bà cứ nghĩ rằng rồi mình sẽ chuộc và trả lại sớm thôi nhưng cô gái kia nào có đợi được. Cô đã chết, dưới chính tay người yêu của mình.
Không biết Lam đã đến khách sạn bao nhiêu lần, để tìm hồn ma của cô gái đáng thương, cầu xin tha thứ và trả lại sợi dây chuyền mà mẹ Lam lấy cắp. Những tin đồn về một hồn ma nữ đi lại ngoài hành lang, gõ cửa phòng lúc đêm khuya và tờ mờ sáng, từng tốp khách cứ truyền tai nhau nhưng chưa ai tận mắt nhìn thấy. Cho đến một ngày Lam gặp Nhi, nhìn thấy Nhi hoảng sợ, Nhi trò chuyện với ai đó vô hình, Nhi để lại chiếc áo khoác ở góc hành lang, từ đó Lam theo dõi Nhi. Lam biết, từ Nhi, cô có thể gặp hồn ma cô gái.
***
Nhi nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm đang tan dần, nhường chỗ cho bình minh lên. Đã bao lâu rồi, cô vất vưởng, lang thang trong bóng tối, không thể ngắm nhìn bình minh và được chìm trong ánh mặt trời. Sợi dây chuyền nắm trong tay khiến lòng cô bình thản, nhẹ nhõm. Sợi dây chuyền của mẹ để lại trước khi lên Thiên đàng với lời dặn dò con gái ngoan mai này phải sống thật hạnh phúc, tìm được một người đàn ông tốt để yêu thương và dựa dẫm cả cuộc đời, đừng như mẹ.
Thế mà cô đã chọn sai! Cô ngốc thật. Cô đã lấy trộm tiền bạc của gia đình để bỏ đi theo gã đàn ông tưởng sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, để rồi chính tay gã hành hạ và giết chết cô. Nhưng bây giờ cô không còn muốn nhớ những chuyện đau lòng thêm nữa. Đã bao năm trôi qua rồi, lâu đến mức mà cô không đếm được, quẩn quanh với những kiếm tìm về một vật rồi bản thân cũng chẳng thể cứ đem theo mình mãi… Đã đến lúc cô phải chấp nhận và rời đi thôi!
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng cũng là lúc cô từ từ tan biến. Cô vui vẻ và hạnh phúc quá, đã bao lâu cô mới nhìn thấy mặt trời, được tắm mình trong ánh bình minh. Cô bay lên, tan ra thành trăm ngàn hạt bụi, vàng óng, lấp lánh. Cô mỉm cười, nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, môi khẽ mấp máy tiếng “cảm ơn” rồi hướng lên bầu trời xanh, cao vút.
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!