TÂM MA - CHƯƠNG II: TRƯỜNG CAO ĐẲNG SƯ PHẠM ĐÀ LẠT | PHẦN 2: TRẢ GIÁ

166 lượt xem

Đêm không trăng, đôi tình nhân trẻ quấn quýt bên nhau, chàng trai dịu dàng ôm chặt cô gái từ phía sau. Khẽ mỉm cười, tận hưởng cảm giác ấm áp trong vòng tay người yêu, cô cất giọng hờn dỗi.

– Tại sao chúng mình cứ phải yêu nhau lén lút thế này hả anh? Em chán phải giấu giếm, vờ như không quen biết anh trước mọi người lắm rồi.

Cô xoay người lại nhìn anh, ánh đèn đường mờ mờ hắt lên gương mặt anh những đường nét không rõ ràng, cô chẳng thể biết được anh đang nghĩ gì.

– Anh là học sinh ưu tú của trường, không thể vướng vào những chuyện yêu đương được, Thy ạ. Em đợi anh thêm vài năm nữa thôi, ra trường rồi anh nhất định sẽ công khai mối quan hệ của chúng mình.

– Nhưng…

Lời còn chưa nói hết, môi Thy đã bị một đôi môi khác áp chặt vào, cô chống cự, muốn đẩy anh ra, nhưng rồi lại xiêu lòng; Thy nhắm mắt tận hưởng vị ngọt của yêu thương, cố quên đi những nỗi bất an trong lòng.

*

– Hình như Đức đang quen con Linh, hoa khôi của trường hay sao ấy mày! – Ánh ngồi cạnh Thy, vừa loay hoay vuốt mái tóc rối của mình, vừa bâng quơ nói.

– Th… thì sao? Có liên quan gì tới tao đâu! – Thy giật thót.

– Thì đúng là không liên quan tới mày, tao chỉ kể nghe chơi thôi, Đức nổi tiếng trong trường này quá mà.

– Ai nói với mày chuyện đó vậy?

– Cả trường! Mày cứ như trong rừng mới ra ấy, Thy ạ.

Sau cảm giác sợ bị phát hiện chuyện mình với Đức đang bí mật yêu nhau, Thy thấy buồn. Cô thở dài chán nản, chẳng khi không người ta lại đồn ầm lên là Đức đang quen Linh; đây cũng chẳng phải lần đầu Đức vướng vào những tin đồn như thế.

Trước biểu hiện kỳ lạ của Thy, Ánh ném cho Thy cái nhìn khó hiểu. Suốt mấy tháng nay, Thy thay đổi hẳn tính tình; từ tươi vui, hoạt bát thành thất thường, khó hiểu. Thy sống khép kín hơn trước, hay buồn bã vì những chuyện vụn vặt – Thy thường dùng lý do đó mỗi lần Ánh dò hỏi Thy. Lắm lúc Ánh còn nghĩ Thy “thật sự” mà Ánh quen đã chết rồi, và đây chỉ là một kẻ xa lạ nào đó có bề ngoài giống Thy mà thôi.

*

Giờ nghỉ trưa, Thy loanh quanh gần khu tháp chuông một mình, hôm nay gió nhiều, có lẽ đón tí gió lạnh sẽ làm lòng Thy nhẹ nhàng hơn – Thy nghĩ thế.

Đức đẹp trai, học giỏi, năng nổ và hòa đồng, bao nhiêu ưu điểm dường như đều đổ dồn về anh. Đức nhanh chóng chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người và nổi tiếng. Thy thầm thích Đức, và bằng một cách kỳ diệu nào đó mà Đức cũng thích cô. Thy thấy mình thật may mắn khi có được một chàng trai ưu tú đến vậy, nhưng cùng với đó, Thy cũng chuốc vào thân biết bao buồn phiền. Đức không muốn công khai chuyện tình cảm của hai người, nhưng anh lại vướng vào những tin đồn yêu đương với kẻ khác. Đức bảo do anh là bí thư đoàn trường, phải tiếp xúc nhiều với mọi người, Thy cũng cố gắng tin, nhưng vẫn thấy bồn chồn, bất an.

Thy trao cho Đức tất cả, từ tâm hồn cho tới thân thể trinh nguyên của mình không chút đắn đo; bởi cô đã đinh ninh rằng Đức sẽ là người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối cùng trong cuộc đời cô.

Chợt, Thy thấy dạ dày mình co thắt dữ dội, một thứ nước mang vị thật sự khó chịu – quyện vào chua, mặn là một mùi kỳ lạ và ghê ghê – từ đấy trào ngược lên thực quản, Thy che miệng chạy vội vào nhà vệ sinh.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày Thy thấy buồn nôn.

*

– Bỏ nó đi! – Đức dửng dưng.

– Anh đùa sao? Nó là con của mình mà anh? – Thy sửng sốt trước thái độ của Đức, đây là người đàn ông mà cô đã hết mực yêu thương hay sao?

– Chúng mình còn quá trẻ, Thy ạ.

– Thai gần hai mươi tuần tuổi rồi, nếu phá sẽ nguy hiểm lắm. – Thy nói như sắp khóc, cô nắm chặt hai bàn tay Đức, hy vọng anh dù không vì đứa bé thì hãy vì cô.

– Đó là do em đã phát hiện ra nó quá trễ.

Thy ngây người, nhất thời chẳng nói được gì nữa.

– Vậy đi, vài hôm nữa anh sẽ đưa tiền để em tự đi phá. Từ nay mình đừng gặp nhau nữa, có gì cứ nhắn tin được rồi. – Đức không thèm nhìn Thy một lần, quay người bỏ đi nhanh chóng.

Thy ngã khụy xuống đất, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt. Thy sốc và đau đớn, không thể tin nổi Đức có thể đối xử với cô như vậy. Rõ ràng ngày hôm qua anh vẫn còn nói yêu cô, còn nói với cô về chuyện ngôi nhà và những đứa trẻ; vậy mà giờ anh lại tuyên án tử cho đứa con đầu lòng của mình một cách bình thản và lạnh lùng như vậy.

 Thy ôm mặt khóc nức nở, cả thế giới như sụp đổ trước mắt Thy, tuyệt vọng.

*

– Nghe bảo Đức và Linh cùng nhận được học bổng gì đó của một trường ở Mỹ, tháng sau là đi rồi. – Ánh nằm trườn trên bàn tỏ vẻ sầu não. – Tiếc quá, biết bao giờ trường mình mới có một học sinh ưu tú như Đức nữa đây?

Thy thất kinh, mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Đức đi Mỹ? Với Linh?

– Mày sao vậy? Không khỏe à, mặt trắng bệch thế kia?

Không đáp lại lời Ánh, Thy run rẩy đứng dậy, bước đi vô hồn. Hóa ra đó là lý do mấy ngày nay Đức không hề trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại của Thy, anh đã chính thức gạt cô ra khỏi cuộc đời mình.

Ánh nhìn bóng Thy lững thững rời khỏi lớp, thở dài. Dạo này Thy ít khi đến trường, mặt trắng bệch, vô cảm, khóe mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Thy cứ đóng kín mình lại, Ánh muốn giúp đỡ cũng chẳng được.

*

– Em bị điên à Thy, bây giờ là giữa ban ngày, em gọi anh lên tháp chuông làm gì? Nhỡ người khác thấy thì sao? 

Đức vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh dò chừng. Nếu không phải Thy đe dọa sẽ nói ra chuyện của Đức và Thy cho tất cả mọi người nghe, anh cũng chả muốn lên đây.

– Anh còn yêu em không? – Thy nhìn về phía xa xăm, hỏi Đức bằng chất giọng vô hồn.

– Đến giờ em còn hỏi câu đó? – Đức nhếch mép. – Dĩ nhiên là không! Tất cả đã là quá khứ rồi Thy, em nên quên anh đi!

Nếu biết trước Thy phiền phức thế này, Đức đã chẳng cố tiếp cận cô, ngoài kia vẫn còn rất nhiều cô gái biết điều – không như Thy. Vẻ ngây thơ của Thy từng khiến Đức thích thú vô cùng, và giờ nó lại thành lý do để anh từ bỏ Thy. Cứ chơi mãi một món đồ chơi cũng chán! Đức không nói thêm lời nào nữa, anh quay người rời đi.

– Ừ!

Thy như vừa đáp lời Đức, vừa tự nói với chính mình. Cô khẽ cười, nụ cười nhạt thếch.

*

Thy bước lặng lẽ trên những bậc thang dẫn lên tháp chuông, nắng chiều len lỏi qua những ô cửa kính soi vào người cô một màu thê lương. Thy vừa đi vừa hát bài hát mà Đức thích nhất bằng chất giọng vô cảm. Khi còn yêu nhau, Đức từng bảo rằng chẳng ai hát bài này hợp hơn Thy cả. Những kỷ niệm tươi đẹp hiện lên trong đầu càng làm Thy thấy khinh bỉ chính mình; nhưng không sao cả, giờ là lúc cô xóa sạch đi những sai lầm của bản thân.

Ngày trước, Thy hát bằng cả trái tim đầy ắp những mơ mộng về tình yêu, còn giờ Thy hát bằng một trái tim đã chết.   

Thy trèo lên bờ tường của tháp chuông rồi đứng đấy. Gió thổi lồng lộng làm người Thy chao nghiêng. Cao quá! Những sinh viên dưới sân phát hiện ra Thy, họ tụm lại dần thành một đám đông, chỉ trỏ lên phía cô. Đức có ở trong đám đông ấy và nhìn cô không? Thy mong là có.

“Anh sẽ phải nhớ đến em mãi mãi…”

Bài hát đã mang cô và anh đến gần nhau hơn, và bài hát này cũng sẽ chôn vùi cuộc sống của Thy, mãi mãi.

Vào lúc bài hát kết thúc, Thy nhắm mắt, thả người theo gió, cả thân hình mảnh khảnh của Thy lao thẳng xuống sân trường.  

***

– Đừng…!!! – Dũng bật dậy, hét toáng lên.

Dũng nhìn xung quanh, vẫn là không gian đen đặc, ẩm thấp và ngột ngạt. Dũng kinh hãi sờ soạng khắp người mình, tim cậu vẫn đang đập, dồn dập liên hồi, cậu vẫn chưa chết!

Dũng nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trong giấc mơ, cô gái thả mình từ trên cao xuống; mái tóc đen dài chấm eo, bộ váy trắng bê bết máu, khuôn mặt cô bị dập nát, từ đôi mắt đỏ ngầu ánh lên tia thù hận. Dũng thấy cả người lạnh toát, mồ hôi túa ra khắp cơ thể, tiếng hát lại cất lên, như giấc mơ lúc nãy.

Ở một góc tối tăm, hình bóng Thy rõ ràng đến lạ. Thy đứng đấy, mái tóc dài che gần hết cả gương mặt, cả người đầm đìa máu, chiếc váy Thy mặc như có linh hồn, tung xòe ra như đang nhảy múa. Thy vừa hát vừa tiến lại gần Dũng, từng chút một.

– Cô đừng có lại đây! Chuyện của cô chẳng liên quan gì tới tôi hết, tha cho tôi!

Dũng lùi về phía sau, cất giọng run rẩy. Nếu ma là có thật thì liệu chúng có giết hại cậu như những bộ phim cậu từng xem hay không? Dũng hoảng loạn thật sự, đối diện với những gì diễn ra trước mặt, mọi lý giải khoa học về ma quỷ Dũng từng biết đến đều trở nên vô dụng.

– Anh… trông giống hắn?!

Thy đã đến sát bên Dũng, cô ngồi xuống, mái tóc dài phủ trên vai Dũng, cô thều thào bên tai cậu, giọng như vọng về từ một nơi rất xa.

***

Đã hơn tám giờ tối, trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt vắng vẻ đến lạ. Giữa không gian tĩnh mịch, phát ra tiếng kêu của vài con cú đi ăn đêm, ngôi trường như bị bóng đêm nuốt chửng – trái hẳn với khung cảnh tươi vui, nhộn nhịp ban ngày.

– Dũng ơi!

Nhi và Điền chạy quanh sân trường, không ngừng gọi tên Dũng. Nếu hồn ma trong đoạn clip là thật thì liệu có phải Dũng đang gặp nguy hiểm không. Điền vừa sợ vừa lo đến mức phát khóc, tâm trạng Nhi cũng chẳng khá hơn nhưng cô cố tiết chế lại để trấn an Điền.

– Lại là mấy cô cậu?! Sao giờ còn ở đây hả?

Nhi và Điền ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc ngay khi nghe giọng nói khàn khàn. Thấy ông bảo vệ, cả hai như vớ được khúc gỗ khô khi đang trôi nổi trên đại dương, hai người quay nhanh lại, tranh nhau nói, từ này ríu lấy từ kia.

– Dũng… cậu ấy… ma nữ trong clip… – Điền sợ đến mức chẳng thể nói được rõ ràng, mạch lạc.

– Bạn cháu đã đến đây nghiên cứu từ sớm nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về ạ. Hôm qua, bọn cháu vô tình quay được đoạn clip có ma…

Nhi nói giúp lời Điền, mặt ông bảo vệ lập tức tái xanh. Cả ba cùng vội vã chạy lên tầng ba của trường.

– Từ chiều tôi đã khóa cửa lên tháp chuông rồi, trước đó tôi còn đi xem hết một vòng trong đó và không thấy ai, làm sao cậu ta vào được?

Ông bảo vệ lắc đầu nhìn cánh cổng lên tháp chuông đã được khóa chắc chắn. Nhi và Điền lộ rõ vẻ thất vọng, vậy Dũng có thể đi đâu cơ chứ?

Chợt, Nhi nghe được tiếng la của Dũng, là ở trong tháp chuông, không thể lầm được!

– Chú mở cửa tháp chuông cho bọn cháu với, cháu nghe thấy tiếng Dũng trên đó!

Ông bảo vệ và Điền nhìn Nhi khó hiểu. Nhi bị hoang tưởng sao, không gian im lặng như tờ, chẳng nghe thấy tiếng Dũng đâu. Trước sự nghi hoặc của ông bảo vệ và Điền, Nhi sốt ruột hối thúc.

– Mau mau giúp bọn cháu với, cậu ấy ở trong đó thật mà!

Ông hồ nghi làm theo lời Nhi, cánh cổng mở ra, bên trong tối om, ngột ngạt.

Điền nắm chặt vạt áo của ông bảo vệ, thận trọng đi theo sau. Tay chân Điền không ngừng run rẩy sợ sệt, nhưng nỗi lo cho Dũng lại lớn hơn nhiều so với nỗi sợ ấy.

Ánh sáng từ cây đèn pin chẳng đủ để Điền vững tâm, từng bậc thang nối tiếp bậc thang dẫn lên không gian đen đặc phía trên. Tiếng bước chân vang vọng khắp tháp chuông, Điền thấy mình như đang đi vào chốn địa ngục – âm u và lạnh lẽo; cậu nhắm tịt mắt không dám nhìn nữa.

– Dũng! – Tiếng của Nhi xé tan không gian tĩnh lặng.

Chưa kịp vui mừng khi tìm thấy Dũng, Nhi sững người. Là cô gái trong clip Điền quay được, cô ta ngồi trước mặt Dũng; nghe tiếng Nhi, cô ta quay hẳn đầu lại mà không cần xoay người, những dòng máu đỏ chảy xuống từ đuôi đôi mắt hằn đỏ căm hờn nhìn Nhi trừng trừng.

Nghe giọng Nhi, Điền mở mắt ra, qua ánh đèn pin, Điền thấy Dũng ngồi thu lu một góc tường, tóc tai rũ rượi, không ngừng xua đuổi thứ gì đó trước mặt cậu. Điền nổi da gà, trước mặt Dũng có gì đâu, Dũng đang nói chuyện với thứ gì vậy?

***

Mọi người đưa Dũng xuống phòng trực bảo vệ. Từ lúc được đưa ra khỏi tháp chuông, Dũng chẳng nói năng hay có biểu hiện gì cả. Ông bảo vệ đem một ly trà nóng ra đưa Dũng, Dũng lắc đầu, mắt vô hồn, cậu thì thầm như nói với chính mình.

– Về khách sạn đi, được không?

Nhi và Điền nhìn nhau lo lắng, đối diện với bộ dạng chưa từng thấy ở Dũng, cả hai nhất thời không biết phải làm sao.

Điền chạy xe của Dũng, còn Dũng ngồi sau Nhi, suốt chặng đường về cả ba chẳng biết nói gì với nhau. Điền suy nghĩ mông lung về Dũng, một người sôi nổi, năng động như Dũng giờ lại thành ra thế này. Điền rùng mình nhớ lại cảnh tượng Dũng trong tháp chuông; suốt thời gian bị nhốt, Dũng đã phải chịu những gì và thứ gì có thể làm Dũng hoảng loạn như vậy chứ?

***

– Chuyện quan trọng bây giờ là để Dũng ổn định tinh thần lại đã.

Điền gật, tán thành với lời đề nghị của Nhi, tạm thời không nhắc đến chuyện hôm nay nữa. Vừa trở về phòng, Dũng đã leo lên giường và bảo cần phải ngủ sớm, cậu từ chối hoàn toàn thiện chí muốn giúp đỡ của cả Nhi và Điền.

– Mà lúc nãy trong tháp chuông, cậu có thấy cô gái đó không?

– Cậu nói ai vậy? Cậu thấy gì sao? – Điền hoảng hốt, lắp bắp hỏi dồn.

– Đâu có, tớ lại nói lung tung thôi! – Thấy biểu hiện của Điền, Nhi xua tay, cô chẳng dám kể cho Điền nghe những gì cô thấy nữa. Điền sẽ ngất mất!

Nhi trở về phòng, ngã hẳn người xuống giường. Gương mặt đứa trẻ và cô gái trong tháp chuông lại hiện lên, tại sao Nhi lại có thể nhìn thấy họ trong khi Điền thì không? Nếu như Nhi không bị điên, cô gái trong tháp chuông là thật và đã làm hại Dũng, vậy Nhi phải làm sao để giúp cho bọn cô đây? Nhi mù tịt những lý thuyết về linh hồn, cô chưa hề sẵn sàng cho chuyện này.

“Giá mà ông nội có ở đây thì hay biết mấy” – Nhi thầm nghĩ. Nếu có ông, ông sẽ chỉ cho Nhi biết cô nên làm gì lúc này, hoặc chỉ đơn giản là ông sẽ cho cô lắng nghe tiếng nói của những chiếc đồng hồ, để cô có thể bình tâm, và suy xét mọi chuyện.

Nhi ngồi thu lu trên giường, chìm vào những suy nghĩ mông lung, thời gian vẫn chầm chậm trôi, cô không có ý định đi ngủ.

***

– Cậu ngủ chưa Dũng?

Không có tiếng đáp lại, chắc là Dũng đã ngủ thật. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, Điền ngáp dài mệt mỏi, leo lên giường nằm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Có tiếng sấm ở ngoài, từng vạch sáng cắt ngang trên bầu trời đêm, mưa. Dũng mở mắt, nhìn ngó xung quanh, đèn vẫn sáng trưng, chắc Điền sợ ma nên vẫn để đèn khi ngủ, như vậy… cũng tốt. Dũng nhắm mắt, cố đưa mình vào giấc ngủ trở lại nhưng sao khó quá! Có tiếng hát lẫn trong âm thanh rỉ rả của mưa, một bàn tay chằng chịt những vết máu khẽ ôm Dũng từ phía sau. Dũng cứng đờ cả người, chẳng dám thở mạnh. Dũng cảm nhận được có hơi thở phà vào gáy cậu, lạnh buốt.

“Ầm!”

Tiếng sét rền vang, cả bầu trời bừng sáng trong đêm đen. Dũng tung chăn, bật dậy, chiếc giường rộng thênh thang, trống hoác, chẳng có ai.

***

Đức bật dậy, thở dồn dập, đã hơn một giờ sáng, trời vẫn chưa có dấu hiệu ngừng mưa. Đức nhìn bên cạnh, cô tình nhân bé nhỏ của hắn vẫn ngủ say, điện thoại báo có tin nhắn đến.

“Sao giờ này anh chưa về? Cha mẹ lo cho anh lắm!”

Là Linh, cô vợ mới cưới của hắn, Đức mặc quần áo chỉnh tề, để lại cho ả tình nhân xấp tiền rồi nhanh chóng rời đi.

“Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng qua hàng cây…”

– Bác tài ơi, đổi bài khác giùm tôi.

Đức dùng giọng điệu gắt gỏng nói với lão tài xế taxi, người hắn khẽ run lên, hắn nhớ lại gương mặt dập nát đến biến dạng trong những giấc mơ. Từ lúc về đây, hắn cứ mơ những giấc mơ ấy suốt, ban đầu chỉ là những hình ảnh lờ mờ không rõ ràng, rồi dần dần hiện lên rõ nét. Là Thy.

Đã mười năm trôi qua, Đức nghĩ mình đã quên, vậy mà vừa trở về, những cơn ác mộng lại tiếp tục vây hãm hắn. Thy chết là vì cô ấy ngu khờ, Đức chẳng có lỗi gì cả, vậy mà cô ta cứ bám dính lấy, ám ảnh hắn trong từng giấc ngủ.

– Tới nơi rồi cậu. – Chiếc taxi phanh kít lại trước cổng một căn nhà sang trọng.

“Hai người đó cãi nhau hay sao mà suốt chặng đường đi chẳng ai thèm nói với ai câu gì nhỉ?”

Tài xế taxi vừa nhìn theo bóng Đức phía xa vừa lẩm bẩm, bên cạnh Đức là một cô gái tóc dài nhìn không rõ mặt.

***

– Cả tối nay anh đi đâu vậy? – Linh ngồi trên chiếc giường ngủ của hai vợ chồng, khoanh tay tra hỏi.

– Bao nhiêu lâu rồi không về nước, đi gặp bạn bè chứ đi đâu! – Đức mệt mỏi trả lời.

– Bạn nào? Anh đưa số bạn anh em xem? Anh đi với gái chứ gì! – Linh bật dậy la lối, không có ý định buông tha Đức.

– Em đừng có được nước làm tới, Linh!

Không thể chịu nổi những trò hờn ghen của Linh nữa, Đức to tiếng, bỏ ra ngoài phòng khách. Hắn lấy lon bia trong tủ lạnh ra nốc sạch, tự nhiên hắn thấy chán chường vô cùng. Lấy Linh có lẽ là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.

Đức từng mê mẩn vẻ đẹp kiêu kỳ của Linh, cho đến khi Linh lừa hắn bảo rằng đang có thai và đến thẳng nhà hắn ép cưới. Cô ta nghĩ có thể dễ dàng giam lỏng hắn lại chỉ bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn sao, Đức cười khẩy, đàn bà toàn là lũ ngu ngốc! Một rồi hai lon… hắn uống đến say mèm.

Đức đẩy cửa phòng ngủ, vợ hắn đã ngủ từ lúc nào; Linh ngủ quay người vào trong, để lộ tấm lưng trần trắng nõn trước mặt Đức. Giờ Đức mới để ý hôm nay Linh mặc bộ váy ngủ vô cùng gợi cảm. Dục vọng trỗi dậy, Đức nằm xuống cạnh Linh, đặt tay lên làn da mát lạnh của Linh, những ngón tay không nằm im mà liên tục di chuyển khắp nơi.

“Hôm nay cô ả lì lợm quá nhỉ!”

Đức thầm nghĩ, mọi lần hắn làm như thế, Linh đã uốn éo hết cả người, nhưng hôm nay cô nằm im như xác chết, không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng như vậy hắn lại càng thích!

Đức vừa hôn hít và sờ mó khắp nơi trên cơ thể Linh, chợt hắn khựng lại, đây không phải là mùi hương của vợ hắn. Linh có tính kỳ lạ, nếu đã thích mùi nước hoa nào thì sẽ dùng mãi một mùi đó, không bao giờ thay đổi. Đức thử hít hà mùi hương trên người Linh lần nữa, là mùi trà xanh vô cùng dễ chịu. Đức từng ngửi được mùi này ở đâu rồi thì phải, hắn nhắm mắt cố nhớ lại.

Là Thy!

Phải rồi, không chỉ trên cơ thể, mà tóc Thy cũng luôn thoang thoảng mùi này, Thy từng bảo với Đức vì nhà cô trồng trà nên lúc nào người cô cũng có mùi đó. Đức vô thức cầm tóc Linh lên ngửi thử, đúng là mùi trà xanh, “mùi của Thy”.

Chợt, Đức khựng lại, vuốt tóc Linh. Linh thích để tóc ngắn, chưa bao giờ hắn thấy tóc Linh dài quá hai gang tay, vậy mà giờ khi vuốt, tóc Linh cứ trôi tuột đi mãi, dài quá! Đức choàng mở mắt ra, tấm lưng này, mùi hương này, mái tóc này, đâu phải của Linh?

Trong cơn bàng hoàng, Đức thấy tay mình ươn ướt, mùi trà xanh không còn nữa, thay vào đó là mùi máu tanh tưởi, Đức hét toáng lên khi thấy tay mình đầy máu.

– Sao vậy anh!

Nghe tiếng la của chồng, Linh vội bật đèn lên, lo lắng hỏi han. Đức dần lấy lại bình tĩnh, không còn mùi trà xanh hay mùi máu nữa, trước mặt là vợ hắn chứ chẳng phải ai khác.

“Là mơ thôi!”

Đức tự nhủ với chính mình, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

***

– Sắp tới là ngày kỷ niệm thành lập trường cũ chúng ta từng học đó, mình đi nghen anh.

Trái với vẻ hồ hởi của Linh, Đức sa sầm mặt mày. Buổi sáng ngon lành lập tức trở nên nhạt nhẽo. Đức không muốn trở về ngôi trường có quá nhiều hồi ức không đẹp, hơn nữa, dạo này hình ảnh của Thy cứ ám ảnh tâm trí khiến hắn liên tục mất ngủ.

– Đi mà anh, trường có gửi giấy mời luôn đó!

– Em đi đi, anh không đi. – Đức lạnh lùng.

– Con nên ra ngoài gặp gỡ bạn bè đi, còn chưa được tuần nữa là đã sang Mỹ lại rồi mà. – Đến cả cha mẹ của Đức cũng lên tiếng thuyết phục.

Đức tặc lưỡi, không nói gì nữa.

***

Dũng ngồi trong phòng bảo vệ trường, nhìn lên hướng tháp chuông, ông bảo vệ chăm chú nhìn cậu rồi thở dài.

– Cậu đâu cần phải đến đây, cứ để hai người bạn của cậu tới nghiên cứu là được rồi.

Dũng cúi đầu không đáp, cậu không muốn mình trở nên vô dụng trong nhóm như thế, cậu cũng không muốn ngồi đây nhìn mọi người làm việc từ xa; nhưng Dũng chẳng biết làm gì hơn. Từ lần bị nhốt ở tháp chuông, Dũng bị nơi này ám ảnh, hồn ma cô gái đó cứ bám trong tâm trí cậu, không cách nào dứt ra được.

– Liệu có cách nào để cô ta đừng ám ảnh tớ nữa không? – Dũng hỏi thế khi cả nhóm ngồi ăn tối tại một quán ven đường.

– Tớ đã thử tìm hiểu, nếu làm cho hồn ma thanh thản, không còn vướng bận chuyện gì nữa, họ sẽ siêu thoát.

Nghe Nhi và Dũng nói, Điền chẳng nuốt nổi nữa, dù không lần nào trực tiếp nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe thôi, Điền đã sợ lắm rồi. Cậu chỉ mong có thể khảo sát ở đây xong thật nhanh, rồi tránh xa cái nơi quỷ quái đó, mãi mãi.

– Cái gì thế? – Nhìn thấy tờ giấy nhét bên hông ba lô của Điền, Dũng tò mò lấy ra xem thử.

– À. Chủ nhật tới, trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt có lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ấy mà, giấy quảng cáo thôi! – Điền chỉnh gọng kính, đáp.

Dũng chăm chú nhìn tờ giấy, suy nghĩ mông lung.

***

Buổi tối ngày kỷ niệm thành lập trường diễn ra vô cùng hoành tráng, các cựu sinh viên ưu tú của trường trở về rất đông. Linh hào hứng kéo Đức đi dạo quanh sân trường, chào hỏi các bạn học cũ. Đức miễn cưỡng để Linh dắt đi hết nơi này đến nơi khác, nếu không vì ba mẹ hắn cứ lải nhải suốt bên tai về việc đến trường ngày hôm nay, hắn cũng chẳng muốn đi. Linh là một người thông minh, cô ta biết cách lấy lòng cha mẹ Đức và dùng họ để bắt ép Đức làm theo ý của cô ta.

Lợi dụng những tốp người chen chúc nhau, Đức buông tay Linh ra, nhanh chóng lẻn đi. Từ lúc bước vào trường, Đức đã có cảm giác vô cùng khó chịu, như có vô số những cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, săm soi và dò xét hắn.

“Đời em vắng lặng, và anh đã đến như ngọn nến trong bóng đêm,

Nến trong bóng đêm soi vào tim em

Những xao xuyến đã ngủ quên…”

Vừa bước gần tới cổng, Đức bỗng nghe được tiếng hát thân quen lẫn trong những thanh âm hỗn tạp giữa đám đông. Thy đang ở đây sao? Cô ta còn sống? Đức bàng hoàng nhìn xung quanh, người người chen chúc nhau lướt qua, đầu hắn quay cuồng trong đám đông tìm kiếm bóng Thy; rồi dừng lại ở tầng ba, lối lên tháp chuông.

Dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài tung bay trong gió, giống hệt Thy. Giữa khung cảnh náo nhiệt, kẻ đó đứng bất động, ném cho Đức cái nhìn thù hận. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, phải, Thy đã chết rồi. Mười năm trước, tận mắt hắn đã nhìn thấy thân thể dập nát, méo mó của Thy nằm trên sân trường; máu trào ra từ mũi, miệng của Thy, mắt Thy mở to trừng trừng nhìn hắn căm hận.

“Thy chết rồi, vậy kia là thứ gì?”

Lòng bàn tay Đức đổ đầy mồ hôi, hắn không thể ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

Chợt, có ai đó đặt tay lên vai hắn, bàn tay lạnh ngắt.

– Xin lỗi, anh là Đức?

Đức giật bắn mình, hắn xoay người lại, đối diện hắn là ba thanh niên trẻ, hai nam một nữ. Nghĩ Đức không nghe rõ, cậu thanh niên lúc nãy hỏi Đức thêm lần nữa, cậu ta có dáng người cao to, tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt cậu ta làm Đức nhớ đến chính bản thân mình thời trẻ.

– Cậu là ai? – Đức hồ nghi hỏi lại.

– Mười năm trước, anh có quen một cô gái tên Thy phải không?

Nghe đến Thy, Đức liền thay đổi sắc mặt. Những chuyện kỳ dị xảy ra gần đây lại lũ lượt hiện về, khiến Đức muốn phát điên, hắn to tiếng, nhìn cậu thanh niên kia trừng trừng.

– Bọn mày là ai?

– Bọn tôi không có ác ý gì cả, chỉ mong anh có thể đến tháp chuông xin lỗi Thy để linh hồn cô ấy được thanh thản và đừng quấy phá mọi người nữa. – Đứa con gái trong nhóm lên tiếng.

– Tao chẳng liên quan tới cái chết của con đó, bọn mày cùng phe với nó? Nhắn với nó là cút đi, cút khỏi đời tao đi!

Đức lùi dần về sau, vừa lớn tiếng chửi vừa chỉ trỏ vào ba thanh niên trước mặt; mắt hắn long sòng sọc, toàn thân phừng phừng lửa giận. Nghe tiếng cãi vã, mọi người tò mò lại xem, tạo thành một đám đông vây xung quanh. Hắn điên cuồng mắng chửi. Hắn chóng mặt, khi đâu đâu cũng thấy toàn những gương mặt của kẻ mà hắn muốn quên nhất trần đời – gương mặt của Thy mờ ảo và méo mó nhìn hắn cười, gương mặt Thy căm phẫn nhìn hắn, lại có gương mặt Thy khóc lóc bảo hắn đừng bỏ đứa bé, vô số gương mặt Thy chồng chéo lên nhau, xoáy sâu vào não hắn. Đức ôm đầu, gào lên rồi bỏ chạy.

***

Nhi, Dũng, Điền tìm thấy Đức trong tháp chuông, giữa đám đông đang xì xào bàn tán, nhóm Nhi cố lách người vào trong. Bộ áo sơ mi thẳng thớm, chỉn chu giờ đã nhăn nheo, dơ bẩn, đôi giày da sang trọng nằm lăn lóc ở một góc tường, Đức ngồi đấy cười như điên dại. Hắn cười rồi lại khóc, hắn la lối chửi rủa, không cho ai đến gần mình, rồi hắn ôm đầu, gào thét dữ dội.

Nhóm Nhi bàng hoàng đón nhận cảnh tượng trước mặt, nhất thời không thốt nên lời. Sau khi biết ở đây sắp diễn ra ngày hội thành lập trường, nhóm đã lên kế hoạch tìm gặp Đức – bằng chính hình ảnh Đức lúc trẻ qua giấc mơ của Dũng. Nhi, Dũng, Điền không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa như thế này.

– Những kẻ đáng thương!

Dũng tặc lưỡi, không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cậu quay người rời đi. Điền thấy thế liền vội vã chạy theo, không quên gọi cả Nhi, nhưng Nhi chẳng có phản ứng nào.

Giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, Nhi thấy Thy. Thy đứng trong góc tối, lặng lẽ nhìn Đức, gương mặt Thy trắng bệch, vô hồn, đứa trẻ trong vòng tay Thy cựa quậy, phát ra tiếng khò khè như đang khóc.

“Sau mọi chuyện, cô có vui không?” – Nhi muốn hỏi Thy câu đó biết bao.

Chợt, Thy chuyển tầm mắt, cô nhìn thẳng vào Nhi, Nhi không đọc được ý nghĩ của Thy trong đôi mắt đó. Nhưng Nhi chợt thấy đau xót, cho đứa trẻ, cho Thy, và cả cho Đức. Từ những nông nổi của tuổi trẻ, họ vội vàng yêu nhau, vội vàng cho nhau tất cả; họ phạm sai lầm và thù hận nhau; rồi lại tiếp tục sai lầm. Một kẻ trở thành linh hồn cô đơn vất vưởng trong bóng đêm, một kẻ hóa điên dại, đứa trẻ vô tội chẳng kịp nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời. Giá mà ngày trước Thy có thể kiên cường hơn, giá mà ngày trước Đức đã có trách nhiệm hơn, giá mà… Nhi nhắm mắt quay đi, “giá mà” là từ vô dụng nhất thế gian.

Đã ra khỏi cổng trường, bên tai Nhi vẫn còn văng vẳng giọng hát của Thy, đau khổ và da diết.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×