TÂM MA - CHƯƠNG III: GA ĐÀ LẠT | PHẦN 2: CHUYẾN TÀU QUÁ KHỨ

163 lượt xem

– Công việc là như thế, ai có ý kiến gì không?

Nhi nhìn Điền và Dũng, vẫn là một sự im lặng. Cô thở dài, cuộc chiến tranh lạnh của hai người không biết bao giờ mới kết thúc. Không khí căng thẳng, làm Nhi cũng thấy khó xử theo.

Cả ba tách ra, dù hôm trước đã thống nhất sẽ đi chung để tránh gặp rắc rối, nhưng điều gì đến rồi sẽ đến, như thứ mà Nhi nhìn thấy tối qua – dẫu có muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh được.

Điền đi lang thang trong nhà ga, vô hồn, không chủ đích. Hôm nay cậu không mang theo máy ảnh – đứa con cưng mà ít khi cậu chịu rời xa. Chiếc máy ảnh vẫn còn ở dưới gầm giường, cậu chưa dám lôi lên. Đêm qua là một đêm khủng khiếp, lúc này nghĩ lại vẫn không khỏi run rẩy. Cậu rùng mình, sống lưng lạnh toát. Vai cậu như có một thứ gì nặng trĩu đè lên.

Từ xa, Dũng đã thấy Điền đứng ngơ ngẩn như người mất hồn. Đêm qua, quả thật Điền không mò đến nằm gần cậu – cho dù Dũng biết chắc rằng Điền sẽ tưởng tượng rồi tự hù mình khiếp vía. Sáng dậy, cậu ta có vẻ gì đó như là hoảng loạn, hai mắt thâm quầng, bộ dạng mệt mỏi, không thèm liếc nhìn, càng không nói với cậu lấy một câu. Hừ! Nếu muốn giận dỗi như vậy thì cậu cũng chẳng cần. Tại sao cứ phải bận lòng quan tâm đến cậu ta làm gì kia chứ?

***

Tiếng rít chói tai làm Nhi sởn gai ốc.

– Này, nó đấy… Con bé kia đấy… Thế à! Hi hi… Tưởng thế nào chứ, trông cũng thường thôi.

Tiếng nói líu ríu dính vào nhau, giọng chua lè, khản đặc. Họ đang bàn tán về Nhi!

Trán Nhi đổ mồ hôi lạnh. Chỗ cô đang đứng, vắng vẻ, không có ai.

***

Từng tốp, từng tốp khách rời khỏi ga. Trời xâm xẩm tối, bóng đêm Đà Lạt phủ xuống nhanh, thổi vào không khí từng luồng hơi lạnh cóng.

Đã đến giờ hẹn nhưng vẫn chưa ai tới. Dũng chờ, mười phút rồi mười lăm phút trôi qua. Cậu sốt ruột gọi điện cho Nhi.

Nhạc chuông đổ nhưng không ai bắt máy. Dũng gọi đến cả chục cuộc, vẫn là tiếng nhạc chuông rồi những tiếng tút tút dài.

Chần chừ một lát cậu mới gọi cho Điền, cứ coi như là rộng lượng làm lành với cậu ta trước đi. Thế nhưng đầu dây bên kia, trả lời cậu là giọng nói máy móc, lạnh lùng của cô nhân viên tổng đài: “số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Lòng Dũng cuộn lên cảm giác chộn rộn, lo lắng, như dự cảm một điều không hay. Cậu quay trở lại, đi vào nhà ga tìm Nhi và Điền.

Nhà ga chỉ còn lác đác vài người. Dũng đi tìm quanh, nhưng không thấy. Rốt cuộc hai người họ đang ở đâu?

Cậu đi về phía nhà vệ sinh. Có tiếng nước xối ào ào. Trên bồn rửa, vòi nước tự động chảy, chắc ai đó dùng mà quên khóa van.

Tất cả các cánh cửa của nhà vệ sinh đều mở. Dũng thất vọng, không có ai!

Dũng đứng thẫn thờ vài ba giây. Cậu chuyển tầm mắt, giật mình, tấm gương trước mặt cậu đột nhiên phản chiếu hình ảnh Điền ở phía sau.

Dũng vội quay người lại. Điền đứng đó. Nhưng cậu ta lạ quá! Điền không đeo kính, cặp mắt linh lợi và sáng lạ thường – không có cái vẻ dài dại, ngây ngô như ngày thường vốn có. Tóc cậu vuốt ngược, gương mặt bỗng sáng sủa và đẹp hẳn ra.

Dũng ngơ ngác nhìn Điền một lát – như đó không phải Điền mà là một ai khác. Cậu bước đến gần, Điền vẫn nhìn cậu bằng cặp mắt sáng rực nhưng vô hồn.

– Cậu đi đâu từ nãy giờ thế? Tôi tìm cậu mãi.

Im lặng.

– Cậu có nhìn thấy Nhi không? Không biết cậu ấy ở đâu, nãy giờ vẫn chưa liên lạc được.

Vẫn im lặng. Dũng hít một hơi dài, cậu ta rõ ràng rất kỳ lạ. Dũng bắt lấy cổ tay Điền kéo đi. Cảm giác lạnh buốt từ tay Điền truyền lan, khiến cậu lạnh sống lưng.

Dũng kéo Điền đi. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, bóng Dũng đổ dài trên hành lang. Nhưng Dũng chỉ thấy bóng của mình, Điền không có.

Dũng quay đầu nhìn lại. Người cậu nắm tay không phải Điền mà là một cô gái mặc váy hoa, tóc dài rũ rượi và khuôn mặt bê bết máu.

Dũng hoảng hồn hất tay ra. Tức thì, người đứng trước mắt cậu vẫn chỉ là Điền, đẹp trai, không đeo kính và mái tóc vuốt ngược. Mắt Dũng hoa lên, hai chiếc bóng đổ dài trên hành lang.

Cố gắng định thần lại, Dũng mới dám kéo Điền đi tiếp, để cậu ta ngồi xuống ghế chờ, dặn dò.

– Cậu ở đây, tôi đi tìm Nhi, nhớ không được đi đâu đấy.

Điền níu Dũng lại, nhìn chằm chặp vào chiếc cặp đựng bản vẽ. Dũng không biết cậu ta muốn gì nhưng cũng tháo xuống đưa cho Điền.

Dũng vội đi tìm Nhi, cậu quay đầu nhìn lại, trong đêm, Điền đang hì hụi vẽ.

***

Trước mắt Nhi là một không gian vừa quen vừa xa lạ. Sân ga đông người, ồn ào cười nói. Chiếc đầu máy hơi nước đen ngòm đã được móc nối vào các toa, nhân viên đi đi lại lại, lên lên xuống xuống chuẩn bị, hành khách với những va li hành lý đứng chờ xung quanh.

Nhi đi lại, nhìn quanh, những hình người trong suốt, méo mó, tiếng cười nói ở những tần số thấp, lạnh lẽo và chói tai. Không biết trời đang đêm hay gần sáng, không gian chìm trong một thứ ánh sáng màu tro mù mờ hắt ra từ một quả cầu treo lơ lửng mà Nhi nhìn, không rõ là mặt trời hay bóng đèn rọi xuống.

Nhi lại mơ sao? Nhi còn nhớ vừa nãy chính mình đi lại trong nhà ga, nhưng giờ cô đã lạc vào trong giấc mơ, cô không nhớ rằng mình đã ngủ.

Tiếng loa rít chói tai thông báo tàu sắp chạy, chuyến tàu từ Đà Lạt lên Phan Rang. Hành khách lũ lượt lên tàu. Đầu hơi nước nổ máy xình xịch, cột khói than đen ngòm bốc lên cao vút.

– Cô còn chần chừ gì nữa? Đi thôi! – Ai đó kéo tay Nhi lên tàu.

– Không!

Nhi vùng ra nhưng cửa tàu đã đóng lại. Khách trên tàu đã ổn định chỗ ngồi, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.

Chỉ là một giấc mơ! Nhi tự trấn an mình, cô đi lại giữa các toa, tìm một ghế trống rồi ngồi xuống. Dãy ghế Nhi ngồi không có ai, khách trên tàu cũng không đông lắm. Nhi sợ phải nhìn họ, cô không rõ họ là gì, những linh hồn hay xác chết biết đi?

Người nhân viên đẩy xe đồ ăn tới.

– Quý khách muốn dùng gì không? – Cô tiếp viên với hai con mắt đỏ ngầu, vòm miệng trơ xương nhìn Nhi hỏi.

Xe đồ ăn với những chai nước kỳ dị màu xanh đỏ, các khay thức ăn chứa đầy gián và dòi lúc nhúc bò ra.

Nhi lợm giọng, vội lắc đầu rồi quay đi. Cô tiếp viên đến dãy ghế tiếp theo, múc từng muỗng thức ăn vào dĩa đưa cho khách.

Cửa sổ mở, gió ùa thốc vào mặt Nhi lạnh buốt, đoàn tàu chạy với một tốc độ kinh hoàng, cảnh vật bên ngoài trôi qua vun vút. Tàu vừa đi qua Trạm Mát, vẫn ào ào lướt đi. Nhi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì đâu có gì là không thể, Nhi đang ở trong một chuyến tàu đầy ắp những linh hồn người chết. Phải! Tất cả chỉ là một giấc mơ.

Không gian trước mắt bỗng chốc tối đen, tàu đang đi vào đường hầm xuyên núi. Khoang tàu không thấy gì ngoài những cặp mắt, xanh lam, sáng rực, chúng di động, lơ lửng như những ngọn lửa ma trơi.

Chạy được một lúc, tàu cũng lao ra ánh sáng. Tốc độ đột nhiên chuyển chậm dần. Nhi nghe được tiếng kim khí va vào nhau, giàn bánh răng ở đầu tàu đang ăn khớp với đường răng cưa để vượt đèo.

– Tàu đang qua đèo D’ran đấy! – Tiếng thì thầm của những hành khách vang lên.

Nhi nhìn ra cửa. Tàu đi chen vào giữa rừng, chỉ thấy toàn cây là cây. Mùi nhựa thông thơm mát, những cột khói của đoàn tàu nhả ra y như một đám cháy đang di động giữa rừng.

Tàu bò lên dốc, chầm chậm, từ từ. Các khoang nghiêng ngả, uốn cong, dốc đứng theo địa hình. Nhi phải bám vào thành ghế, để mình không bị trượt đi. Nhìn ra cửa thấy núi đồi nhấp nhô, tàu đi vòng quanh vách núi, bên dưới là vực sâu thăm thẳm.

Dưới vực, hàng trăm con mắt đỏ ngầu nhìn đoàn tàu đi qua, những hình người xương xẩu, cánh tay gầy guộc đang cố bò lên, áo quần rách rưới, họ chỉ như một xác khô di động đang cố bám lấy thân tàu.

– Họ là đám công nhân làm đường ray đấy! – Tiếng nói và tiếng cười hinh hích vang lên.

Một bàn tay gầy gò bám được vào thành cửa, đầu ló vào trong. Đó là gương mặt một người đàn ông khô quắt, nhăn nhúm, đen nhẻm và lấm lem bùn đất, hai con mắt sầu thảm, bàn tay giơ ra hướng vào Nhi cầu cứu.

– Giúp tôi với… cho tôi vào. Đói quá! Ở ngoài đây lạnh quá!

Nhi run rẩy, nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại đưa tay ra. Lúc sắp nắm được tay người đàn ông, tàu đi qua một vách núi hẹp. Người đàn ông va vào đá, thân hình nát bét. Ở khắp các cửa sổ tàu phía bên kia, đám người bên ngoài vẫn nỗ lực đập cửa muốn vào trong.

Đột nhiên Nhi khóc. Hai hàng nước mắt ào ạt trào ra. Một nỗi xót xa và đau lòng đến xé ruột. Ở ngoài đó, hàng trăm mạng người đã bỏ xác dọc đường ray.

Không gian nhòe nhoẹt theo dòng nước mắt. Tiếng còi hú, tiếng xình xịch, tu tu của đoàn tàu vẫn bình thản vang lên. Nhi vẫn nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng hạt lăn dài, khóc cho hàng trăm nghìn số phận. Ngoài kia, tiếng những linh hồn vẫn kêu than nghe ai oán và bi thương.

Hai vai nặng trĩu, như có ai đó đang vòng tay ra ôm lấy mình. Tàu dừng hẳn, giữa đỉnh núi cheo leo. Đám hành khách trong tàu đang kéo đến đứng xung quanh Nhi, những linh hồn ở bên ngoài cũng đã đi vào, bay lơ lửng.

Hàng trăm con mắt sáng rực nhìn Nhi chòng chọc. Nhi ngẩng đầu lên, vẫn khóc sụt sùi, gương mặt ướt sũng nước.

– Cô ta khóc cho ai đấy?

– Cho chúng ta…

– Ồ! Thế ư?

– Hồi còn sống tôi cũng khóc nhiều lắm đấy!

– Thế à!

Tiếng những linh hồn rì rầm nói chuyện, nhưng họ nói những gì Nhi không còn nghe rõ nữa. Cô chỉ nghe được những tiếng rít dài đến chói tai.

Tàu lại chạy tiếp, đổ đèo, như lao xuống đáy vực chênh vênh, chầm chậm, chầm chậm, những đường răng cưa ăn khớp vào với bánh, hãm đoàn tàu từ từ bò xuống dốc đèo dựng đứng.

Qua được đèo, tàu lao nhanh, ầm ầm chuyển động, đoàn tàu lao qua mấy đoạn đường hầm xuyên núi, dài, tối om.

Những linh hồn vất vưởng hai bên đường ray bám lên tàu ngày càng đông. Áo quần họ rách rưới, mặt bủng beo, gầy trơ xương, cố chen chúc bám chặt cửa sổ và hai bên hông tàu.

– Sắp đến ga Sông Pha chưa!

– Chưa đâu, giờ mới qua Đèo Ngoạn Mục.

Tiếng những linh hồn thì thầm nói chuyện. Đoàn tàu chạy chậm dần, tiếng kim khí va vào nhau. Tàu lại lững thững bò lên đèo.

Tàu lên đèo, vượt độ cao khủng khiếp. Nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy gì ngoài những đồi sương mù nhấp nhô, luân chuyển. Càng lên cao không khí càng lạnh dần, tê cóng.

Nhi khóc, thiếp vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Tiếng ầm ào làm cô chợt tỉnh, tàu đi như xé gió, băng qua sông.

– Cầu Tân Mỹ đấy!

Dòng sông Cái nước đỏ ngầu. Tàu lao vun vút qua cầu, đi một một lúc nữa thì đến ga Tháp Chàm. Đoàn tàu chầm chậm tiến vào ga. Hành khách ồn ào, lôi kéo hành lý xuống rồi, rời đi. Hình bóng họ tan dần trong không khí, cả đoàn tàu cũng đang mờ dần, nhạt nhòa, tan biến. Không gian bỗng chốc chao đảo rồi tối om.

Trước mắt Nhi là màn đêm đen kịt.

***

Khách tham quan đã về hết, nhân viên nhà ga nhìn chằm chằm vào Dũng và Điền như nhắc nhở hai cậu nhanh về để còn đóng cửa. Dũng đã đi khắp các ngóc ngách trong ga để tìm Nhi nhưng không thấy, ở bên cạnh, Điền vẫn hì hụi vẽ.

Dũng thấy vô cùng lo lắng và bất an. Nhi mất tích, Điền thì giống như bị ma ám, Dũng ở đây và chẳng biết phải làm gì. Giống như lần trước bị nhốt trên tháp chuông – cậu hoàn toàn bất lực.

Đứng tần ngần một lát, Dũng quyết định đi về – trước khi nhân viên nhà ga đến nhắc nhở, biết đâu trở về khách sạn, Nhi đã ở phòng rồi cũng nên.

Điền vẫn chưa hoàn thành bức vẽ, cậu vẽ rất nhiều, những bản phác thảo lộn xộn rơi xuống chân. Dũng nhặt lên, xếp thành một xấp gọn gàng.

– Chúng ta đi về thôi!

Nhưng Điền không nghe hoặc nghe mà giả như không biết, cậu vẫn chăm chú vẽ.

– Tớ đã nói là chúng ta đi về! – Dũng gắt lên, giật phăng chiếc bút chì trong tay Điền.

Điền bất động – trong vài giây, rồi cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Dũng bằng một cặp mắt đỏ ngầu giận dữ khiến Dũng phải lùi bước ra sau.

– Về phòng rồi vẽ, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Về phòng rồi vẽ sau.

Dũng nhỏ nhẹ, kéo Điền đứng lên. Điền vẫn nhìn Dũng bằng cặp mắt lừ đừ – giống với cặp mắt của một con chó dại.

Dù sợ, Dũng vẫn bất chấp nắm cổ tay Điền kéo đi. Tay cậu ta lạnh buốt, đột nhiên, Điền xoay tay thoát khỏi sự lôi kéo của Dũng rồi chủ động nắm lấy tay cậu, những ngón tay đan vào nhau, bóp chặt. Dũng rùng mình, lạnh buốt. Đau!

Tay Điền nhỏ, cứng đơ và lạnh cóng. Dáng người cậu ta mảnh khảnh, thấp hơn Dũng một cái đầu và chỉ cao hơn Nhi một chút, thành thử, lúc này sóng bước bên nhau, Dũng có cảm giác cậu ta là con gái thật.

Một vẻ gì đó rất nữ tính và ma mị toát ra từ Điền khiến Dũng không dám buông tay. Thỉnh thoảng Dũng nhìn sang, không biết cậu có hoa mắt hay không nhưng người đang đi cạnh cậu không phải Điền mà là một cô gái.

***

Nhi bước thấp bước cao trở về khách sạn, vẫn còn run rẩy. Phía trước, Dũng và Điền đang đi tới, nắm tay nhau. Đã hết giận dỗi rồi ư? Thế mà Nhi còn mất công nghĩ cách khiến hai cậu làm lành cơ đấy.

Dũng nhìn thấy Nhi thì thở phào nhẹ nhõm.

– May quá! Cậu đây rồi. Tớ tìm cậu mãi. Cậu đi đâu thế, gọi điện cũng không nghe?

– Vào trong đi, lát nữa tớ kể cho cậu sau.

Nhi quay sang Điền, cậu ấy lạ quá, Dũng lắc đầu, cậu cũng không biết Điền bị sao, hai người lo lắng nhìn nhau rồi dẫn Điền về phòng.

Vừa vào phòng Điền đã ngồi vào bàn, tiếp tục vẽ.

– Cậu ấy sao thế? – Nhi hỏi.

– Không biết! – Dũng lắc đầu.

Nhi nhìn xuống tờ giấy mà Điền đang vẽ – một vườn hoa cẩm tú cầu, chỉ là phác họa nhưng nét vẽ rất mềm mại, sinh động và có hồn. Nhi ngạc nhiên, trong lớp Điền hay bị trêu chọc vì cậu vẽ rất tệ, một đường thẳng Điền cũng vẽ thành cong, luôn luôn phải dùng đến thước – điều rất đáng hổ thẹn của dân kiến trúc.

Bỗng nhiên, Điền ngẩng đầu lên nhìn Nhi, cười. Nhi rùng mình, không, không phải Điền, điệu cười có phần quen thuộc, như đã nhìn và nghe thấy ở đâu.

– Cô… cô là ai? – Nhi run run hỏi.

Điền vẫn cười, ngừng vẽ nhưng không đáp. Dũng không biết có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ biết ở Điền, Nhi đã nhìn thấy được điều kỳ lạ.

– Giúp tôi… xin hãy giúp tôi… – Điền nói, bằng một giọng nữ khàn khàn, ma mị.

Hai mắt Điền chợt long lên, khuôn mặt vẹo vọ, cả người nảy lên những cú giật liên hồi rồi đổ gục xuống bàn, ngất lịm.

***

– Chúng ta có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện không? – Dũng nhìn Điền đang bất tỉnh trên giường, lo lắng hỏi.

– Không! Không cần đâu. Để cậu ấy nghỉ ngơi rồi sẽ ổn thôi.

– Ừ! – Dũng đáp nhẹ, không rời mắt khỏi Điền. Một lúc sau, nhớ ra điều gì, cậu hỏi tiếp.

– Lúc nãy cậu còn chưa kể cho tớ nghe cậu đi đâu.

Nhi mơ màng.

– Tớ đã lên một chuyến tàu, chuyến tàu từ Đà Lạt đi Phan Rang ấy!…

***

Điền nặng nề thở, ngực như bị thứ gì đó đè lên. Cậu đang đứng trên vỉa hè đường Quang Trung, còn hơn trăm mét nữa là tới nhà ga Đà Lạt. Buổi trưa nắng gắt, hanh hao trong tiết trời se se lạnh, đường vắng tanh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy hay ô tô chạy vụt qua. Cô gái đi phía trước Điền mặc váy hoa, tóc buông xõa, gió vờn tóc cô bay bay, thoảng đến mũi Điền một mùi hương ngọt dịu.

Một làn gió thốc mạnh khiến tập phác thảo trong tay cô tung bay, gió cuốn lốc những mảnh giấy lên khoảng không rồi ném vương vãi xuống lòng đường. Cô không kịp giữ, lao ra nhặt. Lúc ấy, chiếc xe bồn phía sau chồm tới, cô lao tới. Không một tiếng hét! Máu nhuộm đỏ những tờ giấy vẽ.

***

Nhi và Dũng nhìn Điền, rồi lại nhìn nhau, băn khoăn. Dũng định nói nhưng Nhi níu lại, lắc đầu. Điền vẫn ngồi trên giường, mặt mày bơ phờ, ngơ ngác.

– Vừa nãy tớ nằm mơ, thấy một cô gái bị xe tông. Tớ đã gặp cô ấy ở nhà ga. Còn chụp hình… nhưng… nhưng sau đó không thấy nữa. Không!… – Điền nói, giọng hốt hoảng. – Cô ấy không phải người, mà là…

– Tớ hiểu! – Nhi nói, ngắt ngang lời Điền. – Cậu bình tĩnh đã nào, từ từ kể cho chúng tớ nghe.

Điền kể, câu chuyện của cậu lộn xộn, tuyệt nhiên không nhớ tối qua mình đã làm những gì. Một mảnh ký ức trống rỗng, cậu cố gắng lục tìm nhưng vẫn không nhớ ra.

Dũng bày ra trước mặt Điền những bức phác thảo mà cậu đã vẽ.

– Cậu có biết chúng là gì không?

Điền nhìn chăm chú những bức phác thảo khung cảnh ga xe lửa, cánh đồng hoa cẩm tú cầu, hồ Xuân Hương…

– Đẹp quá!

– Cậu có nhớ gì không? – Nhi hỏi.

– Không, tớ không biết. – Điền ngơ ngác trả lời.

Nhi rơi vào trầm tư.

– Rốt cuộc thì cô gái ấy muốn gửi gắm điều gì tới chúng ta?

***

Dũng và Nhi đã đi ra ga, hoàn tất những công việc cuối cùng để ngày mai sẽ trở về thành phố. Đà Lạt chào đón ba đứa với toàn những điều xui xẻo, không may, không ai muốn ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa.

Điền muốn đi cùng nhưng Dũng và Nhi kiên quyết yêu cầu cậu ở lại khách sạn. Không phải Điền sợ khi ở một mình, mà là, cậu muốn gặp lại cô gái ấy.

Chẳng hiểu vì sao, lúc này, khi nghĩ về cô, Điền không còn sợ nữa. Cậu cảm thấy điều gì đó, lưu luyến, đau lòng và thương tâm. Cô đã chết rồi, chết vì tai nạn giao thông, trong khi còn quá trẻ.

Nước mắt đã rớt trên má Điền từ lúc nào. Lạ thật!

Điền vội lấy áo khoác, đi ra khỏi phòng.

Trời giữa trưa nắng gắt, vẫn hanh hao và se lạnh. Gió dìu dịu thổi từng cơn. Lòng đường vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy vụt qua.

Trước mặt cậu – nơi cô gái bị xe cán chết, đỏ thẫm một màu. Cậu ngồi thụp xuống, vì lạnh, vì rùng mình, xúc động. Gió thổi, tà váy hoa chấp chới.

Cô gái cúi người xuống, gương mặt thanh thoát và xinh đẹp. Cô nhìn cậu, mỉm cười.

– Em luôn muốn vẽ một bức tranh, một bức tranh thật đẹp!

***

Đường đất đỏ quanh co, ngôi nhà nằm sâu trong một ngõ nhỏ. Giàn hoa giấy phủ trùm lên mái cổng, Dũng cất tiếng gọi. Con chó vàng từ trong nhà nghe động chạy xộc ra sủa ầm ĩ, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy người đi ra.

Dũng gọi thêm lần nữa, con vàng lừ đừ mắt nhìn, sủa chán rồi đủng đỉnh đi vào trong sân, nằm ườn ra phơi nắng.

Lúc cả ba định đi thì một người đàn ông trung niên lê dép ra mở cửa. Ông nhìn ba người khách lạ đang đứng trước cổng nhà mình, cau mày hỏi.

– Các cô, các cậu là ai?

– Chúng cháu là bạn của Vy ạ. – Điền lên tiếng.

Khuôn mặt người đàn ông chùng xuống, ánh mắt chất chứa nỗi đau đớn, sầu muộn mênh mang. Ông nói, giọng nghèn nghẹn.

– Mấy đứa vào nhà đi!

Trên bàn thờ, tấm hình của cô gái còn rất trẻ, dạt dào sức sống thanh xuân.

Cả ba thắp nhang rồi ngồi xuống ghế. Chủ nhà đã pha trà, rót ra từng chén mời khách.

– Các cháu là bạn học của em nó à? – Ông hỏi.

– Dạ không ạ! Chúng cháu quen nhau trên Đà Lạt.

– Ừ, Đà Lạt! Nó đã một mình đi đến đấy, con bé thích vẽ lắm, bảo rằng sẽ thành họa sĩ. Nó sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp cho tôi coi – để cho tôi thấy rằng nó có tài, để tôi cho nó đi học vẽ.

Hai mắt ông cay xè, vợ ông từ trong nhà đi ra, bà lướt nhìn ông, vẫn chẳng nói năng gì. Bà ngồi xuống ghế, vô hồn, ngay cạnh chồng, dù gần nhau nhưng giữa hai ông bà là một khoảng cách rộng vô hình và sự im lìm đáng sợ.

Chẳng ai quên được ngày hôm ấy, khi ông nóng nảy xé rách các tập phác thảo của con, rồi chỉ tay vào mặt Vy mà nói rằng: “Tao cấm mày học vẽ”.

– Nhưng con thích vẽ, rồi con sẽ trở thành một họa sĩ tài năng! – Vy vừa kiên quyết nói, vừa thu gom bút chì, hộp nước bị ba quăng dưới nền nhà.

– Mày đừng có mà mơ mộng vớ vẩn, có ai sống được bằng việc vẽ vời không?

– Con sẽ cho ba thấy, rồi con sẽ thành công, con sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp cho ba coi.

– Hừ! – Ông tức giận. – Còn muốn vẽ với vời thì đi đi, đừng có bước chân vào nhà này nữa.

Con bé vẫn quyết tâm theo đuổi đam mê của mình, thi vào trường Mỹ thuật. Ông từ mặt nó, bà thì thương con, vẫn âm thầm đưa tiền trợ cấp. Nó đi học, chẳng mấy khi về nhà, thỉnh thoảng nó về, hai ba con cũng chẳng nói được câu nào tử tế. Giận ba, con bé cứ đi biền biệt, nghỉ hè cũng ít về. Bà gọi điện thoại, nức nở nói với con.

– Con ơi! Con đừng làm rộn với ba con nữa! Về nhà đi con. Ba con nóng tính, ông ấy nói thế thôi, chứ thật lòng ông ấy lo cho con lắm!

– Con sẽ về nhà, nhưng là sau khi đã vẽ một bức tranh thật đẹp!

Vy đi Đà Lạt, tìm cảm hứng vẽ tranh, cô muốn vẽ ga Đà Lạt – nơi ông nội từng làm việc, cũng là nơi lần đầu ba mẹ gặp nhau. Từ bé, Vy đã rất thích nghe ông nội kể chuyện về nhà ga, về hành khách và những chuyến tàu Đà Lạt – Phan Rang. Vy muốn đi đến đó.

Con đường vắng vẻ, nắng vàng hanh hao. Gió thổi, cuốn lốc tập vẽ lượn vòng lên bầu trời, cuốn đi sinh mạng, giấc mơ, tình yêu của một người trẻ tuổi…

Bà trách ông, nhưng bà không nói, ông biết, bà cứ im lặng buồn, im lặng khóc, im lặng nhìn ông, nhìn bức ảnh con gái trên bàn thờ. Ông tự trách mình, trách trời. Tại sao? Tại sao lại bắt con ông chết!?

Cậu thanh niên trước mặt lấy từ trong cặp ra một bức tranh, đã được lồng khung cẩn thận.

– Đây là bức tranh Vy muốn vẽ cho hai bác. – Điền nói, trao nó cho ông bà.

Ông ngạc nhiên rồi run run đón lấy. Ông bà cùng nhìn, rưng rưng. Trong bức tranh, giữa cánh đồng mimosa vàng rực, đoàn tàu nhả từng cột hơi nước trắng như mây, con bé trên tàu, nhoài người ra cửa đưa tay vẫy. Ông và bà đứng trên cánh đồng hoa, nắm tay nhau, nét mặt tươi cười cũng đang vẫy tay chào tạm biệt.

Bên góc trái bức tranh, ghi một dòng chữ nhỏ, nét chữ ngay ngắn của Vy, “Con yêu ba mẹ nhiều, cho con xin lỗi!”

– Đây là… cậu, cậu bảo nó vẽ trước khi mất đúng không? Nhưng… tại sao…? – Ông lắp bắp hỏi.

– Đây là bức tranh của cô ấy, nhưng là sau khi mất. – Điền dừng lại, ngập ngừng. – Cháu biết chuyện này nghe thật khó tin, cô ấy tìm đến cháu, nhờ vẽ tranh. Cô ấy muốn hai bác được yên lòng, vui vẻ sống, như thế cô ấy mới có thể thanh thản ra đi.

Bà bật khóc nhưng ông thì không tin, ông nghĩ đây là trò đùa, lớn tiếng đuổi khách. Bà ngăn ông lại, nức nở.

– Không! Đây là thật. Ông còn nhớ không? Ga xe lửa là nơi hai chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, mimosa là loài hoa tôi thích nhất. Chúng ta đã dự định lên Đà Lạt. Con bé đã rất háo hức, ông còn nhớ không?

Ông nhớ chứ! Sao mà quên được. Ông ngắm lại bức tranh, ngậm ngùi. Ông bật khóc.

Nhi cố gắng kiềm chế để không khóc theo. Thêm một lần nữa cô cảm nhận sâu sắc hơn về cái chết – nó vạch ra ranh giới, chia cắt. Bằng cách này hay cách khác, ai cũng phải đối diện với nó như một thực tại, một chân lý hiển nhiên nhất cuộc đời. Nhưng mà có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất người thân?

Nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống, hơn nữa, phải sống thật tốt để người mất đi được yên lòng. Đó cũng là một cách để yêu thương!

Trong bức tranh, đoàn tàu đang chuyển bánh, lăn dài trên đường ray bằng những đám mây kết lại, hướng thẳng lên thiên đường.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×