LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

TÂM MA - CHƯƠNG IV: TRƯỜNG NGUYỄN THỊ MINH KHAI | PHẦN 1: NGƯỜI BẠN MỚI

203 lượt xem

Trăng tròn vành vạnh, Khoa thấy mình đứng trước cổng trường Nguyễn Thị Minh Khai – nơi cậu đang theo học. Gió rít qua những tán cây lừng lững bên đường, tạo ra âm thanh xào xạc. Khoa nhìn xung quanh, con đường Điện Biên Phủ nổi tiếng kẹt xe giờ đã vắng tanh; thỉnh thoảng có vài chiếc phóng ngang qua, mang theo tí ánh sáng hiu hắt, rồi nhanh chóng biến mất. Khoa thấy có gì đó không đúng, Khoa không quen với khung cảnh này, vắng lặng và âm u quá!

Chợt, có tiếng đàn piano phát ra từ trong trường; cùng âm thanh kẽo kẹt, cánh cổng sắt kiên cố từ từ mở ra. Khoa tò mò nhòm vào, một đốm sáng tím le lói ở phía xa, từ tận sâu trong khuôn viên trường. Theo thời gian, đốm sáng ấy to hơn, rõ ràng hơn rồi dần dần trở thành một bóng người vận áo dài tím. Khoa nheo mắt, dưới ánh trăng, chiếc áo dài tím ánh lên thứ ánh sáng ma mị, dị thường. Khoa bắt đầu thấy sợ khi màu tím ấy càng lúc càng tiến gần về phía cậu hơn. Khoa ngó nghiêng tìm kiếm sự giúp đỡ. Kia rồi! Đằng xa vẫn có ngôi nhà còn sáng đèn, Khoa toan bỏ chạy, nhưng hai chân chợt mất hết sức lực, Khoa ngã sõng soài. Ba ơi! Mẹ ơi! Anh hai ơi! Khoa la lên, nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra từ miệng Khoa cả. Khoa lê lết chạy, bóng chiếc áo dài tím đã đến dãy nhà trước, tiếng piano da diết lúc đầu giờ đã trở nên dồn dập, hỗn loạn.

Chỉ bò được một lúc Khoa đã thấy kiệt sức, ngực như bị cái gì chèn ép đó đến mức khó thở, Khoa sẽ chết ở đây sao? Không, không được!

– Cậu có muốn kết bạn với mình không?

Có tiếng nói nho nhỏ, trong veo vang lên ở đằng sau; một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy chân cậu, kéo thật mạnh. Chẳng kịp nhìn thấy gương mặt của người vận áo dài tím đó, cậu hét thất thanh.

*

Khoa choàng tỉnh giấc, lại là giấc mơ đó. Đã ba đêm liền kể từ ngày Khoa lên lớp Mười và theo học ở trường Trung học Phổ thông Nguyễn Thị Minh Khai, ba đêm với cùng một giấc mơ kỳ dị; mệt mỏi và sợ hãi, nhưng Khoa lại chẳng biết tâm sự cùng ai.

 Khoa không có bạn, ba mẹ thường xuyên đi công tác xa nhà, chỉ có anh trai là người thân cận nhất, nhưng anh thì chẳng bao giờ có thời gian cho cậu. Khoa thở dài ngồi thẳng dậy, cơn đau chạy dọc từ cổ xuống chân. Phải rồi! Tối nay Khoa đọc truyện, và ngủ quên luôn trên bàn học. Khoa vặn vẹo cái đầu, đợi đến khi hai chân hết tê rồi mới dám đứng lên.

Khoa kéo nhẹ cánh cửa phòng anh hai, thận trọng nhìn vào trong. Anh vẫn còn thức, ngồi bên bàn học, chăm chú ghi chép. Anh của Khoa là sinh viên năm cuối khoa Kiến trúc, anh học giỏi, năng nổ, và có nhiều bạn bè. Khoa nhìn anh ngưỡng mộ, Khoa cũng muốn được như anh.

– Anh hai… – Khoa khe khẽ gọi.

– Sao mày còn chưa ngủ đi? Để cho anh làm việc, quấy phá là tao nói mẹ đánh đòn! – Anh chẳng thèm nhìn Khoa, tay vẫn hí hoáy viết viết, vẽ vẽ.

– Em lớn rồi mà, có quấy phá gì đâu!

– Để anh làm việc!

Khoa bỏ về phòng, nỗi buồn tủi trào dâng, nghèn nghẹn.

*

“Sao vậy, Dũng?” – Tiếng Nhi vang lên trong tai nghe.

– Không có gì đâu, thằng em tớ ấy mà! Mình tiếp tục bàn về đề cương nghiên cứu đi.

Dũng vươn vai, ngó về phía cửa phòng, em cậu đã không còn ở đó.

“Hình như nó giận mình thì phải.”

 Dũng nghĩ, rồi nhanh chóng tặc lưỡi cho qua. Khi bằng tuổi Khoa, Dũng đã sống độc lập lắm rồi, một mình đối mặt và giải quyết khó khăn, em trai cậu cũng nên như thế.

***

Sáng, nắng rót trên từng hàng cây, mái nhà, con đường một màu vàng rực rỡ. Trước cổng trường Nguyễn Thị Minh Khai đầy ắp tiếng nói cười của từng tốp học sinh, tiếng rao bán của những người bán hàng rong, ngoài đường xe cộ chen chúc nhau bóp còi inh ỏi. Trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp, hối hả trước mặt, Khoa lê từng bước uể oải vào trường. Ba đêm liền mất ngủ khiến đầu nặng trịch, mắt thâm quầng, Khoa ngáp dài.

Tới trước cửa lớp, Khoa chợt khựng lại, bên trong ồn ào quá, hình như có rất nhiều người, tim cậu đập thình thịch.

“Không sao cả, không sao cả.”

Khoa cố trấn tĩnh, cúi gằm mặt xuống, nhanh chóng lủi đến chỗ ngồi của mình, thầm mong đừng ai chú ý. Sau khi đã yên vị, Khoa thở phào nhẹ nhõm.

– Hình như trường mình có ma. – Cậu nam sinh ngồi trước Khoa thì thào với bạn ngồi cạnh.

– Ừ, hôm qua tớ có nghe mấy anh chị khóa trên kể chuyện ma trong trường.

– Vậy thì đúng rồi, chị tớ hồi trước học ở đây, bị ma dọa nằm ốm cả tuần liền.

Cuộc trò chuyện của hai nam sinh cứ trôi tuột vào tai Khoa. Những cơn ác mộng đã qua lại hiện lên trong đầu, tà áo dài tím nhảy múa trong sân trường, tiếng piano khi trầm khi bẩm, dặt dìu.

– Tớ cũng bị…! – Khoa vô thức lên tiếng.

– Cậu vừa nói gì vậy?

Nghe tiếng Khoa, hai cậu bạn bàn trên quay xuống nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tò mò. Khoa như bừng tỉnh, đối diện với hai người bạn mới, tim cậu lại bắt đầu đập thình thịch. Cậu nên nói gì cho thú vị đây? Để vừa lòng người khác? Để hai bạn không thấy cậu khác thường và nhạt nhẽo?

– Kh… không có gì cả!

 Bao nhiêu câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu, cuối cùng Khoa lại chọn cách trốn chạy – như mọi lần. Khoa đứng dậy, cúi mặt, bước nhanh ra khỏi lớp.

*

Khoa liên tục táp nước vào mặt để lấy lại sự tỉnh táo. Nhìn vào gương, Khoa thấy một kẻ thất bại, tóc tai ướt mèm, nét mặt lộ rõ vẻ yếu đuối.

Từ năm lên tám, Khoa bắt đầu nhận ra mình ngại giao tiếp với mọi người xung quanh, Khoa sợ những cái nhìn tò mò, soi mói; cậu không dám bắt chuyện với ai và cũng không muốn ai để ý đến mình. Đã có lúc cậu sợ gây chú ý đến nỗi, dù bị cơn đau ruột thừa hành hạ, nhưng Khoa vẫn cắn răng chịu đựng, không dám nói với giáo viên hay người bạn cùng bàn. Khoa lắc lắc đầu, không nghĩ về chuyện cũ nữa.Tấm gương trước mặt chợt phủ một màn sương mờ ảo; mới lúc nãy mặt gương vẫn còn sáng trong bình thường, trong tích tắc không để ý tới thôi mà nó đã thành ra thế này. Khoa ngạc nhiên đưa tay lên lau thử, từ chỗ Khoa vừa lau xuất hiện một bóng người lướt ngang qua; Khoa hét lên rồi nhảy lùi ra phía sau.

Mặt trời đã lên, ngoài sân trường, nắng bắt đầu chói chang, nhưng không khí trong nhà vệ sinh lại âm u, lạnh lẽo đáng sợ. Khoa rùng mình, toàn thân cứng đờ khi thấy một cậu nam sinh đã đứng quay mặt vào một góc nhà vệ sinh từ lúc nào.

“Bóng người lúc nãy chắc là cậu ta.”

Khoa thầm nghĩ, lấy lại bình tĩnh. Cậu nam sinh kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, làn da cậu ta trắng bệch, nhẵn bóng giống như một con ma nơ canh bị bỏ quên. Rùng mình với suy nghĩ vừa thoáng qua, Khoa thận trọng lùi dần về phía lối ra. Chợt, cậu nam sinh đó chậm rãi quay mặt lại, vào giây phút đó, tim Khoa như ngừng đập.

Gương mặt cậu nam sinh đó chỉ là một vùng trắng toát, trơn bóng, hoàn toàn không có ngũ quan.

Khoa hét lên rồi cắm đầu bỏ chạy.

***

Các tiết học lặng lẽ trôi qua trong nỗi sợ hãi mơ hồ của Khoa, sau tiết văn là giờ nghỉ trưa, Khoa lặng lẽ cầm hộp cơm ra khỏi lớp. Khoa loanh quanh trong khuôn viên trường, ngó nghiêng tìm kiếm; một nơi yên tĩnh, không có ai qua lại. Khoa không thích có ai đó trông thấy mình đang ăn, lẽ nào mình có vấn đề gì sao! Khoa mệt mỏi với những suy nghĩ kỳ cục của bản thân; nhưng cậu không biết làm gì hơn ngoài việc phục tùng.

Khoa chú ý đến một dãy nhà khuất sau tán cây cổ thụ, nghe bảo hiện không còn lớp nào học trên dãy nhà đó nữa, bởi nó sắp bị đập bỏ. Có lẽ đó là nơi thích hợp nhất cho Khoa.

*

Tiếng bước chân vang vọng khắp cầu thang, vẻ thinh lặng của nơi này vừa đem lại cảm giác dễ chịu, vừa làm Khoa thấy bồn chồn, lo lắng. Khoa nhớ lại gương mặt lúc nãy cậu thấy ở nhà vệ sinh, tự nhủ, tất cả chỉ là ảo giác.

Dãy hành lang vắng tanh, các phòng học đều đóng kín, những ô cửa sổ bám đầy bụi bẩn chứng tỏ đã lâu không có ai ngó ngàng đến. Khoa chợt nghĩ đến anh trai, thở dài, Khoa cũng giống như dãy nhà này, bị bỏ quên một xó, mục nát theo thời gian.

Khoa lựa cho mình một góc sạch sẽ nhất rồi ngồi xuống dùng cơm. Nắng chan hòa, tiếng gió xào xạc thổi qua những tán cây khiến Khoa thấy thanh bình đến lạ. Khoa nghĩ đây là nơi tuyệt vời nhất từng được đến – nơi Khoa có thể thỏa sức làm mọi thứ mình muốn, nói những điều ngớ ngẩn mà chẳng sợ ai nhìn ngó hay dò xét. Khoa nhắm mắt mỉm cười, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô phủ trên tóc Khoa.

Chợt, Khoa nghe thấy tiếng piano vang vọng ở cuối dãy hành lang – sáng và trong; đó là một bản nhạc cổ điển, còn tên chính xác là gì, Khoa chẳng thể nhớ được.

“Ở đây còn phòng học được sử dụng sao?”

Khoa lẩm bẩm nói với chính mình. Cậu khẽ khàng bước lại gần nơi phát ra tiếng đàn. Đứng trước cánh cửa đóng kín, cậu thừ người, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Có lẽ ai đó lên đây đàn, tập luyện cho cuộc thi văn nghệ sắp tới? Khoa chẳng rõ lý do nhưng tiếng đàn này không làm Khoa sợ như tiếng đàn trong giấc mơ. Khoa như thấy mình trong những nốt trầm bổng của bản nhạc; một Khoa cô đơn, không bạn bè,

không ai quan tâm, để ý. Liệu chủ nhân của tiếng đàn đó có giống như Khoa không, cậu thật sự tò mò muốn biết.

 Khoa đặt tay lên cánh cửa, nhè nhẹ đẩy vào. Hít một hơi thở sâu, chỉ còn một tí nữa thôi, Khoa có thể nhìn thấy “người đó”, biết đâu đó sẽ là người bạn tri kỷ của Khoa, sẽ giúp Khoa tháo gỡ những nút thắt trong cuộc sống hay đơn giản chỉ là ngồi cạnh, nghe cậu sẻ chia mọi điều? Chợt, tiếng piano tắt hẳn khiến Khoa khựng lại; gương mặt anh hai ngồi miệt mài làm việc chẳng thèm đoái hoài tới Khoa, những cặp mắt thờ ơ của bạn bè cùng lớp, những cái nhìn săm soi của người lạ lướt ngang qua Khoa… từng thứ một xếp chồng trong đầu Khoa khiến cậu bừng tỉnh.

Khoa là ai, là thứ gì mà kẻ khác phải để tâm tới? Khoa sờ lên phần trán phải, nơi có một bớt son đỏ chói như màu máu tươi, nước mắt trào ra không thể kiểm soát. Khoa quay mặt chạy đi, không hề biết rằng cánh cửa đằng sau cậu              đang chầm chậm mở ra, tà áo dài tím lấp ló, khẽ tung bay trong gió.

***

– Mặt sao thế hả? Về không chào hỏi ai hết à?

Khoa cúi gằm mặt đi vào nhà. Sau tiếng gọi của anh trai, Khoa mới chợt tỉnh, nhận ra trong phòng khách còn có hai người lạ nữa, cậu càng bối rối.

– E… em chào anh chị. – Khoa rụt rè cúi đầu rồi nhanh chóng đi về phòng.

Dũng bực bội đứng dậy định gọi Khoa lại nhưng Nhi đã kịp thời ngăn cản. Dũng ngã người xuống ghế, nói bằng giọng bất lực.

– Tớ xin lỗi, bình thường nó không như vậy đâu.

– Ở với một ông anh như cậu thì ai mà chịu cho nổi chứ.

Điền vừa nói vừa lấy ly nước cam trên bàn uống một ngụm, nước chưa trôi xuống dạ dày đã bị cái lườm sắc bén của Dũng làm cho nghẹn lại, Điền ho sặc sụa.

– Thôi cho tớ xin, hai cậu cứ gặp là phải cãi nhau à? – Nhi nhanh chóng can ngăn trước nguy cơ đấu khẩu của hai cậu bạn.

– Hai cậu ngồi chơi, tớ vào xem nó sao đã. – Dũng đứng dậy đi lên lầu.

*

Cửa phòng không khóa, Dũng nhè nhẹ đẩy cửa đi vào. Bao lâu rồi Dũng không vào phòng em trai nhỉ, chẳng ngờ giờ nó lại bừa bộn thế này, có khác gì bãi rác đâu? Dũng nén giận tìm Khoa, cậu chàng đang trùm mền kín mít, chẳng có dấu hiệu muốn giao tiếp với Dũng.

Chợt, có tập bản vẽ làm Dũng chú ý. Hóa ra Khoa cũng biết vẽ nhưng chẳng bao giờ đem khoe với ba mẹ và anh. Dũng nhìn chăm chắm một bức tranh – ngôi trường Nguyễn Thị Minh Khai chìm trong bóng tối, đâu đó thấp thoáng một tà áo tím. Bức tranh rất có hồn khiến Dũng như thấy mình đang ở trong đó; gió rít mang theo cái lạnh táp vào da thịt, con phố vắng tênh, những ánh đèn lấp ló xa xa. Sau cánh cổng đang mở toang, người đó đứng đấy, lặng lẽ, nhìn Dũng mỉm cười.

– Trả lại cho em!

Khoa giật mạnh tập bản vẽ, ôm lấy nó rồi nằm sấp trên nệm. Dũng giật mình, cảm giác lạnh lẽo vẫn chưa tiêu tan, chuyện lúc nãy là sao? Ảo giác hay lại có chuyện gì đó sắp đổ lên đầu cậu, mà không, là em trai cậu mới đúng. Dũng bần thần ra khỏi phòng, mặt tái đi.

*

– Em cậu dạo này có gì bất thường không? – Nhi hỏi.

– Bình thường, có lẽ vậy. Tớ cũng không chắc.

Dũng đáp vô hồn, tay cậu khẽ run. Lời vừa thốt ra chợt khiến Dũng nhận ra mình là một người anh tồi tệ thế nào. Nhà thường xuyên chỉ có hai anh em, vậy mà Khoa vui buồn, ăn ngủ ra sao, cậu cũng chẳng biết. Dũng ôm đầu, sững sờ nhận ra một ngày hai anh em nói với nhau chẳng bao giờ quá mười câu.

Nhận thấy biểu hiện của Dũng, Nhi khẽ thở dài, an ủi.

– Cậu nên để ý đến em trai nhiều hơn. Có lẽ đó chỉ là ảo giác mà thôi, đừng lo lắng, có gì cứ gọi điện cho bọn tớ.

– Đúng đấy, bọn tớ luôn bên cạnh cậu mà. – Điền gật đầu phụ họa.

Dũng thở dài, nhưng tâm trạng đã khá hơn đôi chút. Dù gì thì vẫn còn Nhi và Điền, Dũng tin họ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.

***

Trưa, Khoa lặng lẽ cầm hộp cơm ra ngoài, lại tiếp tục hành trình lang thang tìm nơi “nương náu”. Sau chuyện ngày hôm qua, Khoa không muốn lên khu phòng học cũ nữa, cậu sợ mình sẽ làm phiền người tập đàn đó, càng sợ hơn khi phải giáp mặt với một người xa lạ và nói “xin chào, cậu đàn rất hay, làm bạn với tớ nhé!”. Tâm trí thì nghĩ như vậy, nhưng chẳng hiểu sao, đôi chân lại cứ vô thức đưa cậu lên dãy nhà cũ. Lại có tiếng piano, tim Khoa đập thình thịch, hôm nay người đó vẫn tập đàn.

Khoa lấy trong túi áo ra một mảnh giấy đã viết sẵn từ hôm qua, tự cảm thấy bản thân ngớ ngẩn. Đã thời nào rồi mà còn viết thư làm quen, liệu ai sẽ chấp nhận và đáp lời cậu? Khoa cầm lá thư, chần chừ một lúc lâu, rồi dứt khoát cúi xuống, nhét nó qua khe cửa, nhè nhẹ đẩy vào trong. Khoa không còn cách nào khác, bởi sự tò mò về người trong căn phòng đó quá lớn, hơn hết, Khoa biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này, cậu cũng cần có bạn.

Tiếng piano dứt hẳn, tim Khoa như ngừng theo tiếng đàn, cậu vụt chạy.

*

Trong căn phòng tối tăm, nơi những ánh nắng chẳng thể nào chạm tới, chiếc piano cũ kỹ đã giăng đầy mạng nhện, mọi thứ trong căn phòng cũng cùng chung số phận với nó, bám đầy bụi bẩn. Giữa không gian đó, chiếc áo dài tím lại xuất hiện, bàn tay gầy trơ xương khẽ khàng nhặt lá thư lên, đôi môi khô nứt nẻ nở một nụ cười quỷ quyệt.

“Chào cậu.

Tớ là Khoa – một cậu nhóc yếu ớt cả về thể xác lẫn tinh thần. Hôm qua, tớ đã nghe thấy tiếng đàn của cậu, tớ rất thích. Có nhiều điều tớ muốn biết về cậu lắm, tớ không rành về âm nhạc nhưng khi nghe cậu đàn, tớ cảm nhận được nỗi cô đơn, trống trải ở trong đó, có phải như vậy không? Tớ biết, có lẽ hơi đường đột, nhưng tớ muốn làm bạn với cậu có được không, chỉ cần qua thư thôi?

Dù gì thì tớ cũng thật lòng xin lỗi nếu lá thư này làm phiền đến cậu, tớ chỉ muốn nói là cậu đàn rất hay mà thôi.”

***

Khoa đẩy nhẹ cánh cửa đi vào nhà, đèn phòng khách sáng trưng nhưng lại chẳng có ai. Khoa vào phòng ăn xem thử, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn, thơm phức. Mọi khi không được như vậy, Khoa toàn phải lấy đồ trong tủ lạnh ra tự hâm lại ăn. Chắc là ba mẹ đã về rồi, vậy ba mẹ đâu nhỉ? Khoa ngó nghiêng tìm kiếm, bàn tay ai đó lạnh ngắt đặt trên vai làm cậu giật thót.

– A… anh hai?

– Rửa tay rồi ăn cơm nè. – Anh hai vừa nói vừa kéo ghế ra ngồi xuống trước, rồi chỉ vào cái ghế đối diện.

– Ba mẹ đâu rồi anh? – Khoa hoài nghi hỏi.

– Hử… bữa nói rồi mà, cuối tháng mới về. – Dũng gắp một miếng thịt ngon bỏ vào chén Khoa.

– Hôm nay anh hai có chuyện gì vui à?

– Không.

Lạ quá! Hôm nay anh hai chẳng giống ngày thường chút nào. Khoa vẫn chưa thể tiếp nhận được sự quan tâm lạ lẫm mà anh hai đang dành cho mình, cậu cúi gằm mặt ăn cơm, không nói gì nữa; chính anh hai cũng cảm thấy không quen với khung cảnh như thế này, trước giờ hai anh em chỉ toàn ngồi ăn chung cùng với ba mẹ thôi. Phòng ăn chìm vào yên lặng.

Đã bao lâu rồi ấy nhỉ, bao lâu rồi Khoa mới cảm nhận được mình đúng thực đang có một người anh trai; chờ cậu đi học về, nấu cho cậu một bữa ăn tử tế? Cảm giác ấm áp len lỏi vào tim, Khoa tủm tỉm.

– Khùng hả, mày? – Dũng lườm Khoa, tự nhiên thấy xấu hổ.

Khoa thu lại nụ cười, lắc lắc đầu.

– Ăn xong thì lên phòng học bài rồi ngủ sớm đi.

– Dạ.

*

Phòng yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở đều đều của Khoa. Cửa sổ phòng đã được đóng kín, chẳng biết từ đâu lại có một luồng gió lạnh tràn vào, thổi tung xấp giấy vẽ trên bàn, để lộ bức vẽ trường Nguyễn Thị Minh Khai mà Dũng đã thấy hôm qua. Dưới chân giường của Khoa, kẻ đó lặng lẽ đứng, cả người chìm trong bóng tối, chỉ thấy lờ mờ bóng áo dài tím ma mị và mái tóc cắt ngắn ngang vai.

 Chợt, có tiếng sột soạt rất khẽ phát ra từ tủ quần áo, càng lúc âm thanh càng rõ ràng hơn. Cửa tủ quần áo chầm chậm mở ra, cùng với đó, một bàn tay chằng chịt những vết thương như vết rạch của dao lam rướm máu thò ra. Bàn tay đó quờ quạng trong bóng tối, hướng về phía Khoa đang say sưa ngủ rồi bỗng sững lại giữa không trung khi nhận ra có cái nhìn sắc lẹm đang hướng vào mình.

Thời gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc ấy, chủ nhân của chiếc áo dài tím trừng trừng nhìn cánh tay kỳ dị trong tủ quần áo ra vẻ đe dọa, cánh tay vẫn chưa rụt về hẳn mà lửng lơ trong không trung như thách thức.

***

Sau sự thay đổi bất ngờ của anh trai, tâm trạng Khoa hôm nay đã khá hơn mọi ngày. Đêm qua Khoa cũng không còn gặp lại giấc mơ đó nữa. Vừa vứt được vài mối bận tâm trong lòng, Khoa lại phải đối mặt với việc khác; cậu liếc nhìn dãy nhà cũ, khe khẽ thở dài.

Lá thư hôm qua, không biết người đó đã nhận được chưa, liệu người đó có chấp nhận lời đề nghị kỳ cục của cậu? Khoa nhấc từng bước chân khó nhọc, lòng cũng nặng nề chẳng kém, cậu vừa muốn đến lớp học đó thật nhanh, vừa muốn quãng đường dài thêm ra, để cậu có thể giữ lại thêm chút nữa niềm hy vọng trong lòng.

Hôm nay không có tiếng piano nữa, có phải vì cậu đã làm phiền? Lòng Khoa cồn cào khó tả, phía xa xa, có phải là một mảnh giấy?

“Chào Khoa.

Cảm ơn lời khen của cậu! Tớ cũng không có nhiều bạn, nên chúng ta hãy làm bạn với nhau qua thư nhé. Rất vui khi được kết bạn với cậu.”

Khoa cầm lá thư run run, cảm tưởng như đây là việc lớn nhất trong đời mà cậu từng làm, cuối cùng thì Khoa cũng có một người bạn. Khoa vội vàng lấy cây viết kẹp trong quyển sổ cầm tay cậu luôn mang theo, viết thư hồi âm.

“Ngày nào cậu cũng đến đây để chơi đàn sao? Chắc cậu thích đàn lắm!”

Nhét vội mảnh giấy vào khe cửa, khóe miệng vô thức cong lên, Khoa nở một nụ cười sung sướng. Cậu không hỏi tên, tuổi hay giới tính của “người bạn mới” này; bởi người đó là ai, Khoa là ai không quan trọng, quan trọng là họ đã ở đây, và kết bạn với nhau.

– Hả? – Khoa giật mình khi lá thư cậu vừa nhét vào chưa bao lâu đã được đẩy ra bởi ai đó.

“Người đó có ở trong đấy sao?”

Khoa vội vàng mở lá thư ra đọc.

“Chiếc đàn piano này từng là người bạn duy nhất mà tớ có, và giờ thì tớ có thêm cậu nữa.”

***

– Em cậu sao rồi, có gì bất thường không? – Giọng Nhi the thé phía bên kia đầu dây.

– Tạm thời ổn, tớ phải xem sao đã. – Dũng vừa nói vừa nhìn về phía phòng Khoa.

Dạo này Khoa ổn, không, chính xác là Khoa tươi tắn hơn trước, thi thoảng còn đọc thứ gì đấy và cười một mình. Chẳng biết sao, nhưng Dũng vẫn thấy bất an, bồn chồn trong lòng. Tiếng nước chảy rỉ rả trong nhà tắm, Khoa đang ở trong.

“Có lẽ đây là cơ hội tốt.”

Dũng thầm nghĩ rồi lẳng lặng mở cửa phòng Khoa. Có lẽ Dũng sai khi xâm phạm vào đời tư của em trai, nhưng Dũng muốn chắc chắn rằng em mình sẽ không bị bất cứ thứ gì làm hại. Dũng nhớ đến bức tranh hôm nọ, khẽ rùng mình.

Vừa bước vào phòng, một cơn gió lạnh đã phả vào người Dũng lạnh buốt. Trong bóng tối, Dũng thấy một bóng người đứng trong góc phòng, ném cho cậu cái nhìn lạnh thấu xương. Dũng vội bật đèn, căn phòng bất chợt bừng sáng khiến Dũng chói mắt. Chẳng có ai cả!

Dũng cẩn trọng vừa đi vừa quan sát xung quanh, quần áo, tập sách la liệt dưới sàn nhà, chiếc máy chơi game cầm tay lăn lóc ở một góc. Dũng nhìn về phía cửa sổ được đóng kín, cơn gió lạnh lúc nãy đến từ đâu?

Chợt, có tiếng nhạc kỳ dị vang lên cùng nụ cười rùng rợn của một gã đàn ông nào đó, Dũng kinh hãi nhìn khắp phòng, mắt dừng lại ở chiếc máy chơi game cầm tay, cậu thở phào nhẹ nhõm; chẳng biết bằng cách nào mà nó lại tự khởi động lên được.

“Chắc là mình đã suy nghĩ nhiều quá.”

Dũng thầm nghĩ, định quay ra, vào lúc đó, cậu chợt chú ý đến những tờ giấy ngổn ngang trên bàn học, chúng rất giống những tờ giấy Khoa hay đọc. Dũng cầm một tờ xem thử, không khỏi bất ngờ.

“Hôm nay trời đẹp nhỉ, cậu có thấy thế không?”

“Cậu đừng có mà đoán mò, trời đẹp thế này không mưa được đâu!”

Tờ giấy chi chít nét chữ của Khoa. Nhưng hình như Khoa còn đang nói chuyện với ai đấy nữa; bởi cứ sau một vài dòng Khoa viết luôn có một khoảng trống rồi mới lại tiếp tục đến nét chữ của Khoa, cứ thế, từng câu không hề liền mạch, ăn khớp với nhau. Vả lại, những thứ này có gì đáng để Khoa cười thích thú mỗi khi đọc như vậy?

Dũng thấy toàn thân run rẩy, mảnh giấy như lấy từ tủ lạnh ra, lạnh toát.

– Sao anh lại xem đồ của em?

Dũng thấy Khoa đứng trước cửa phòng, lớn tiếng. Khoa chạy lại, giật vội tờ giấy trong tay Dũng, rồi nhanh chóng gom hết đống giấy tờ còn lại trên bàn, cất vào hộc tủ. Mấy tờ giấy vô nghĩa đó có gì mà Khoa nâng niu đến vậy?

Sau một chốc bần thần, Dũng nắm chặt vai Khoa, lặp đi lặp lại một câu hỏi trước sự bất ngờ của em trai.

– Em sao vậy Khoa, em làm sao vậy?

– Anh sao thế, em ổn mà! – Khoa đẩy hai tay anh ra, giọng tỏ rõ sự khó chịu, cậu không muốn ai tự tiện vào phòng mình, kể cả anh hai.

– Những tờ giấy đó là sao?

Dũng còn chưa nói hết câu, xung quanh đã tối sầm. Mọi thứ, kể cả Khoa – em trai cậu đều chìm trong bóng tối.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư