LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

TÂM MA - CHƯƠNG V: BỆNH VIỆN NHI ĐỒNG 2 | PHẦN 1: CUỘC GỌI

165 lượt xem

Quán cà phê cuối tuần đông nghịt khách, Nhi và Dũng chọn một góc yên tĩnh nhất, song tiếng nhạc vẫn lấn át phần nào giọng Dũng đang cằn nhằn.

– Không biết tên Điền chết ở xó xỉnh nào rồi!

Nhi nhìn đồng hồ, đã cách giờ hẹn gần nửa tiếng. Quá trình nghiên cứu kiến trúc của cả nhóm đã gần như hoàn thành, chính Điền là người hào hứng rủ Nhi và Dũng cuối tuần đi chơi giải tỏa, vậy mà giờ cậu ta lại lặn mất tăm. Không lẽ cậu ta dám quên?

Nhi vừa uống một ngụm nước cam, vừa chăm chú nhìn Dũng; cậu khoanh tay, ngả người vào lưng ghế, mặt nhăn nhó khó coi. Nhi chợt thấy buồn cười, cô cứ tủm tỉm nhìn Dũng.

– Làm gì nhìn tớ ghê thế? – Nhận ra cái nhìn tinh quái của Nhi, Dũng giật thột.

– Cậu mong gặp Điền đến thế à? – Nhi vẫn cười tủm tỉm.

– Mong quái gì? – Nhận ra Nhi đang trêu mình, Dũng lườm đe dọa. – Cậu thôi nhìn tớ bằng ánh mắt biến thái đó đi!

Nhi bật cười ha hả, không trêu Dũng nữa; cô chuyển chủ đề sang Khoa – em trai Dũng.

– Bố mẹ tớ về rồi, với lại dạo này nó bắt đầu có nhiều bạn mới, nên chẳng còn bám lấy tớ như trước nữa.

Nhi gật đầu, mừng cho Khoa, cuối cùng em ấy cũng đã có thể gạt bỏ những tự ti, nhút nhát và mở lòng ra đón nhận mọi người; hồn ma cô gái vận áo dài tím cũng đã thỏa mãn được ước nguyện và siêu thoát.

Chợt, chuông điện thoại của Dũng reo vang; nhìn thấy tên chủ nhân của cuộc gọi, cậu liền hằm hằm trả lời bằng chất giọng khó chịu.

“Xin lỗi, hôm nay tớ không gặp các cậu được.” – Giọng Điền rè rè trong điện thoại.

– Gì? Giỡn mặt với bọn tớ à, hẹn rồi không đi là sao? – Dũng gắt.

Tiếng Điền nhỏ dần, Nhi không nghe rõ Điền nói gì, nhưng cô biết là sắp có chuyện chẳng lành, bởi gương mặt cau có của Dũng chợt có nét bàng hoàng, tròng mắt cậu mở to nhìn Nhi, giọng lắp bắp.

– Hả? Bệnh viện?

***

Tồn tại hơn một trăm bốn mươi năm giữa trung tâm thành phố, bệnh viện Nhi đồng 2 là một trong những công trình kiến trúc nghệ thuật cấp thành phố, mang nhiều ý nghĩa lịch sử. Nơi đây từng được coi là báu vật của Đông Dương, gắn liền với quá trình phát triển của thành phố Hồ Chí Minh.

Nhi chưa từng tới đây bao giờ, nên hôm nay đứng trước khuôn viên bệnh viện, cô không khỏi trầm trồ. Trải qua ngần ấy năm, với nhiều lần sửa chữa, cải tạo, nhưng bệnh viện vẫn giữ được đường nét kiến trúc ban đầu, quả là điều đáng nể.

Chợt nhớ ra nguyên do đến đây, Nhi vội lấy điện thoại ra gọi cho Dũng. Nghe tin cháu Điền bị bệnh phải nhập viện điều trị, Nhi và Dũng quyết định hẹn nhau chiều đến thăm. Sau vài hồi chuông ngân dài, cuối cùng Nhi cũng nghe được giọng Dũng vang lên.

“Nãy tớ vô tình gặp Điền nên đi theo lên phòng cháu cậu ấy luôn rồi. Cậu chịu khó…”

Chợt, một âm thanh chát chúa bất ngờ phát ra trong điện thoại, xuyên thẳng vào màng nhĩ của Nhi, át mất giọng Dũng; buông điện thoại ra ôm lấy hai tai, cô thấy đầu mình đau buốt. Âm thanh kỳ lạ ấy bất ngờ ập đến rồi nhanh chóng kết thúc như chưa từng hiện hữu, song dư chấn mà nó để lại trong Nhi vẫn chưa tiêu tan hết. Nhi ngồi trên băng ghế đá, từ từ định thần lại, cô cầm điện thoại lên, có phần hơi do dự. Nhi sợ sẽ phải nghe lại âm thanh đó, nhưng cô cũng không còn cách nào khác; bệnh viện này to như thế, Nhi lại không biết cháu Điền bị bệnh gì, nếu phải đi tìm từng phòng thì khi nào mới gặp?

Nhi lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi bấm nút gọi lại, điện thoại vang lên từng hồi chuông chậm chạp, cô thở phào nhẹ nhõm, không còn âm thanh kia nữa.

“Alô?”

Một giọng nói trẻ con xa lạ vang lên bên kia đầu dây, Nhi giật mình, không lẽ là cháu Điền, cô hồ nghi hỏi lại.

– Xin hỏi, có phải đây là số của Dũng không?

“Không.”

Nhi vội rối rít xin lỗi rồi cúp máy, kỳ lạ thật, rõ ràng lúc nãy cô bấm vào số của Dũng cơ mà. Nhi mở điện thoại xem lại lịch sử cuộc gọi, đúng là số của Dũng, cô quyết định gọi lại lần nữa.

“Alô?” – Vẫn là giọng nói lúc nãy, tay Nhi chợt lạnh toát.

– Con là cháu của Điền phải không, đưa máy cho chú Điền ngay đi, đừng nghịch nữa!

“Không!”

Sau câu đáp lại lời Nhi là một tràng cười giòn tan, Nhi rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô rất thích trẻ con, mỗi lần gặp trẻ nhỏ đều muốn trêu đùa, cưng nựng; nghe được giọng cười của chúng, Nhi liền thấy vui vẻ và ấm áp vô cùng. Nhưng giọng cười trong điện thoại này đem lại cho Nhi cảm xúc hoàn toàn trái ngược – kỳ dị và ám ảnh. Tiếng cười như từ một nơi rất xa vang vọng lại, mãi một lúc lâu nó mới chịu ngừng.

“Xin chào, đây là bệnh viện Grall, bạn cần gì?”

Vẫn chưa kịp hoàn hồn, Nhi lại thót tim khi nghe thấy một giọng phụ nữ chợt phát ra qua điện thoại. Bệnh viện Grall? Sao lại là bệnh viện Grall? Nhi chưa kịp đáp lời, giọng người phụ nữ kia lại tiếp tục vang lên, the thé.

“Chào mừng cô đến bệnh viện Grall!”

Nhi giật mình ngẩng đầu lên, cảnh vật vẫn vậy, nhưng những con người trước mặt Nhi lại vô cùng khác với lúc Nhi bước vào đây. Khuôn viên bệnh viện chật kín người, họ ăn vận rách rưới, người đầy bụi bẩn và vết thương, mặt ai cũng bàng hoàng, sợ hãi. Nhi nổi da gà, đây chắc chắn không phải bệnh viện Nhi đồng 2 mà cô biết, nếu vậy thì đây là đâu? Bệnh viện Grall? Có khác gì đâu, vì đây là tên gọi cũ của bệnh viện Nhi đồng 2 mà? Một suy nghĩ chợt thoáng qua làm Nhi rùng mình, cô run run khẽ hỏi người đàn ông ngồi cạnh mình.

– Chú… cho con hỏi hôm nay là ngày mấy ạ?

Người đàn ông đang chui rúc nãy giờ chậm chạp đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhi, khóe miệng nhếch lên, chế giễu.

– Đang nước sôi lửa bỏng thế này thì hơi đâu mà quan tâm tới ngày tháng!

Nhìn biểu cảm gương mặt không mấy thiện cảm của ông, Nhi chẳng dám hỏi nữa. Chợt, Nhi nghe tiếng kêu la.

– Có người trúng đạn!

Nhi nhìn ra phía cổng, một người đàn ông mặt mày đen nhẻm như bị ám khói đang đỡ một người đàn ông khác máu me bê bết, bước nặng nhọc vào bệnh viện. Đám người ngồi chui rúc trong khuôn viên bệnh viện cũng nhìn ra bằng cặp mắt lo âu, sợ hãi, một cô y tá cùng hai người khiêng băng ca vội vã chạy ra đón. Đứa trẻ sơ sinh nằm trong lòng bà mẹ ngồi cạnh Nhi chợt khóc ré lên. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, nhất thời Nhi chẳng biết làm gì, đoạn, cô quyết định đi theo hai người khiêng băng ca lúc nãy vào bên trong bệnh viện.

Nhi bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mặt, toàn người là người, họ nằm la liệt trên giường, dưới đất; những bác sĩ, y tá bận rộn chạy qua chỗ này, chạy lại chỗ kia. Tiếng kêu la thảm thiết khóc thương cho những người vừa mới mất, những vết thương ghê rợn của những người nằm ở đằng kia làm Nhi choáng váng; cô cảm nhận được mùi chết chóc bao trùm lấy nơi đây đậm đặc, chẳng chừa cho cô một kẽ hở để thở. Nhi ôm ngực lùi dần về sau, sợ hãi không nói nên lời.

– Vết thương bị hoại tử, phải cưa bỏ chân thôi. Bệnh viện lại hết thuốc mê, anh cố chịu.

Nhi điếng người khi nghe lời cô bác sĩ lạnh lùng nói, không có thuốc mê hay thuốc tê gì cả, làm sao anh ta chịu nổi? Nhi nhìn gương mặt người đàn ông nằm trên giường, miệng ông nhét đầy vải, nhắm mắt chuẩn bị nhận lấy cơn đau đớn thấu trời. Không! Đừng! Chiếc máy cưa chẳng nghe lời Nhi, từng bánh răng cưa di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh chạm vào chân người đàn ông, máu bắn tung tóe lên cả tóc, mặt và quần áo của Nhi.

– Đừng! – Nhi nhắm mắt hét lên.

Mọi thứ xung quanh Nhi bỗng trở nên yên lặng, không còn tiếng máy cưa, tiếng người rỉ rả khóc. Nhi mở mắt ra, mọi người trong sảnh bệnh viện nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc, một cô y tá nhanh chóng tiến về phía cô, lạnh lùng nói.

– Phiền chị không làm ồn, ảnh hưởng đến các bệnh nhi.

Nhi vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô ngơ ngác đứng yên không phản ứng gì, mặc cho cô y tá trước mặt liên tục gọi.

– Điện thoại chị reo kìa.

Nhi giật mình, rối rít xin lỗi rồi lấy điện thoại ra khỏi túi. Là số của Dũng, Nhi nhớ lại những gì vừa xảy ra, chần chừ chẳng dám bắt máy. Nhi sợ sẽ phải nghe lại điệu cười ghê rợn của đứa trẻ, càng sợ hơn khi phải đối mặt với những vết thương sâu hoắm không ngừng chảy máu. Có ai đó vỗ lên vai Nhi, cô giật mình, quay người lại, đồng thời lùi ra sau vài bước phòng thủ. Trước bộ dạng kỳ lạ của Nhi, Dũng thấy vô cùng khó hiểu.

– Cậu sao vậy? Bọn tớ tìm cậu nãy giờ, gọi điện thì không được.

Nhi thở phào nhẹ nhõm, không muốn nhớ lại những chuyện vừa xảy ra nữa, cô giải thích qua loa cho xong chuyện, rồi nhanh chóng cùng Dũng đi lên phòng cháu của Điền. Đang hỏi thăm Dũng về tình trạng của cháu Điền, Nhi chợt thấy lành lạnh sau gáy, cảm giác như đang có ai đó nhìn chòng chọc vào mình, cô vội quay đầu lại. Phía sau một cây cột ở xa xa, một cậu bé tầm mười tuổi, mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần yếm đỏ nổi bật đang nấp ở đấy, đôi mắt to tròn lanh lợi chăm chú nhìn Nhi. Thấy Nhi quay lại nhìn mình, cậu bé từ từ mở rộng khuôn miệng, tạo ra một nụ cười ranh mãnh, rồi bất ngờ quay đầu chạy đi, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp dãy hành lang. Nhi rùng mình khi thấy mọi người xung quanh vẫn bình thản, như thể chẳng hề có cậu bé nào đang chạy giỡn ồn ào trên hành lang cùng tiếng cười chói tai kia cả.

***

Phúc – cháu họ của Điền bị bệnh tim bẩm sinh, mấy hôm nay bệnh bỗng trở nặng, phải nhập viện, chờ ngày phẫu thuật. Nhi nhìn Phúc nằm trên giường bệnh, không khỏi xót xa. Phúc gầy nhom, cả người xanh xao, nhợt nhạt; Nhi biết Phúc rất mệt, nhưng mắt cậu bé lúc nào cũng lấp lánh ánh cười, đầy ắp niềm tin và những năng lượng tích cực. Nhi đã rơm rớm nước mắt nhưng cô cố kiềm lại, Nhi mở chiếc ba lô nãy giờ vẫn đeo trên vai, lấy ra một bộ máy bay điều khiển từ xa vô cùng bắt mắt.

– Cô với chú tặng cho con nè. Không biết con có thích không?

Phúc ngại ngùng nhận lấy bộ đồ chơi từ Nhi, mắt cậu bé sáng ngời, rụt rè trả lời.

– Dạ… có ạ.

– Cảm ơn cô chú đi con. – Mẹ Phúc khẽ nhắc.

– Dạ. Con cảm ơn cô chú!

Chị Vân – mẹ Phúc, dịu dàng xoa đầu con, gương mặt chị hốc hác, tiều tụy, nhưng mỗi lần thấy con cười, mắt chị lại sáng bừng, lấp lánh yêu thương.

– Chị về nhà nghỉ ngơi tí đi, để tụi em ở đây trông Phúc cho. – Điền đề nghị.

– Không cần đâu Điền, chị khỏe mà.

– Tối qua tới giờ chị có ngủ được gì đâu. Vậy làm sao có sức chăm sóc cháu được?

Điền cố thuyết phục mãi, chị mới xuôi theo.

– Vậy phiền các em, chị về nhà lấy thêm đồ đạc cho cháu rồi lên liền. – Đoạn, chị quay sang Phúc. – Con ngoan ngoãn ở đây với các cô chú, mẹ về nhà tí rồi quay lại.

Phúc khe khẽ dạ, liên tục gật đầu cho mẹ an tâm. Chị Vân cẩn thận đắp mền lại cho con, xong đâu vào đấy, chị cúi đầu cảm ơn nhóm Nhi, Điền, Dũng rồi mới nhanh chóng rời đi. Nhi cứ nhìn mãi dáng người mảnh khảnh của chị khuất dần ở phía cuối dãy hành lang, cảm giác mông lung. Ba thường hay trêu Nhi đa sầu đa cảm giống mẹ; những chuyện tưởng chừng chẳng có gì cũng làm Nhi mủi lòng, khóc. Nhi cũng muốn sửa đổi, nhưng thật sự quá khó. Như lúc này, sau khi nghe Điền kể về gia cảnh của mẹ con chị Vân, Nhi lại không kiềm được mà rơi nước mắt.

Cha mất vì tai nạn khi Phúc mới hai tuổi, gia đình không khá giả, mẹ Phúc phải làm thuê làm mướn để lo cho con. Ngoài bệnh tim, cậu bé còn đang bị viêm phổi, vì lo cho Phúc mà sức khỏe và tinh thần chị Vân cũng càng ngày càng sa sút. Nhi nhìn Phúc đang nằm ngủ ngon lành, đáng lẽ ở tuổi này cậu bé phải được đến trường đi học, vui chơi với bạn bè; nhưng bệnh tật lại lạnh lùng lấy đi những thứ Phúc đáng được có. Cũng may Phúc vẫn còn chị Vân, một người mẹ tuyệt vời.

– Tiền phẫu thuật tim không ít, vậy mẹ con chị ấy tính thế nào?

Dũng lo lắng hỏi, theo những gì Điền nói, họ hàng chị cũng không ai giàu có cả.

– À… là ba mẹ tớ.

Điền ngập ngừng, không biết nên nói thế nào cho phải. Để ba mẹ Điền chấp nhận cho chị Vân vay tiền, cậu đã phải đấu tranh rất quyết liệt. Ba mẹ Điền biết rõ, với hoàn cảnh của mẹ con chị Vân, chẳng biết đến bao giờ mới trả được số tiền trăm triệu đó cho họ, nếu lần này cho mượn, cũng giống như là cho không.

– Vết hằn đỏ này là bị nhà tát à? – Dũng nghi ngờ hỏi.

Điền gật. Trong lúc tranh cãi, ba đã chẳng ngần ngại tát Điền, ông mắng nhiếc cậu chỉ biết lo chuyện bao đồng. Chị Vân cũng chẳng phải họ hàng ruột thịt của nhà Điền, vả lại nếu cho họ được một lần, lần sau họ sẽ lại tới làm phiền và có thêm lần nữa. Điền không trách ba mẹ, bởi họ nói cũng có phần đúng, chỉ là cậu thấy buồn vì sự lạnh lùng vô cảm của họ trước sự khó khăn, khốn cùng của người khác. Điền biết số tiền đó chẳng đáng gì với ba mẹ. Nhưng thôi, dù sao thì Điền cũng đã thuyết phục được họ.

– Thôi, trễ rồi, hai cậu về đi. Cảm ơn đã đến nhé!

Nghe Điền nói, Nhi và Dũng mới giật mình nhìn ra ngoài, trời đã nhá nhem tối. Dũng khẽ rùng mình, bệnh viện nào ban đêm cũng lạnh lẽo như vậy sao?

*

– Tên Điền coi vậy mà cũng tốt bụng ghê nhỉ. Hôm nay nhìn cậu ta như người khác, chững chạc gớm. – Dũng chạy song song với Nhi, nói.

– Ừ. Điền tốt mà, nên cậu đừng có suốt ngày hiếp đáp cậu ta nữa. – Nhi trêu.

Đến ngã tư, Dũng vẫy tay chào Nhi rồi rẽ sang hướng khác. Còn lại một mình, Nhi miên man suy nghĩ về mọi chuyện. Có phải, vào buổi chiều, Nhi đã bị lạc về quá khứ? Có ai đó muốn Nhi chứng kiến cảnh đó sao? Đứa trẻ ở sảnh bệnh viện, liệu có liên quan gì không? Tiếng cười của đứa trẻ ấy cứ vang vang trong đầu Nhi. Như có một màn sương nhỏ chắn ngang mắt, Nhi chẳng nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa, tai cô cũng dần ù đi.

“Tỉnh táo lại đi em, đừng để những kẻ đó làm mờ mắt em.”

Giọng một người đàn ông chợt vang lên trong đầu Nhi, như chợt tỉnh khỏi cơn mơ, Nhi thất kinh khi thấy mình đang chạy ngược chiều giữa làn xe ô tô. Một chiếc xe tải đang lao về phía Nhi với tốc độ vô cùng nhanh, liên tục bóp còi inh ỏi, đèn pha từ nó làm chói mắt cô. Nhi nhắm mắt, gần như phó mặc cho số phận, cô không biết nên làm gì nữa cả.

“Bình tĩnh lại, em.” 

Giọng người đàn ông lúc nãy lại vang lên, Nhi thấy tay chân mình như bị ai đó điều khiển, cô rẽ tay lái sang phía bên trái. Trong tích tắc, xe của Nhi và chiếc xe tải sượt qua nhau, Nhi ngã sõng soài ra đường, bất tỉnh.

*

Đây là đâu, Nhi còn sống hay đã chết? Có nhiều tiếng xì xào xung quanh, cô thấy đầu mình nặng trịch. Mệt mỏi quá, chỉ muốn ngủ một giấc!

– Này cháu, cháu có sao không?

Nhi chầm chậm mở mắt, vô số gương mặt đang túm tụm lại nhìn Nhi, già trẻ lớn bé đều có cả; cô giật mình ngồi dậy.

– Đúng là phước lớn, mạng lớn. Con bé chẳng bị sao cả! – Một bà thím trông đứng tuổi lanh lảnh nói.

Sau một hồi vật vã với những câu hỏi, lời xì xào của những người xung quanh, Nhi mới nhận thức được rằng mình vừa thoát chết.

– Con may mắn lắm đó, trước đây có gia đình nhà kia bị tai nạn chết ở đây. Từ đó trở đi nơi này thường xuyên xảy ra tai nạn, mà toàn là chết tại chỗ không thôi.

Nhi ngước nhìn xung quanh, đây không phải con đường thường ngày cô đi. Cô mải mê suy nghĩ đến độ đi nhầm đường luôn sao? Nhi lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ rồi nhanh chóng lên xe.

Nhi không dám suy nghĩ gì nữa, cô đi thẳng một mạch về nhà.

***

Phúc cầm chiếc máy bay đồ chơi, làm động tác cho nó bay lượn, bên cạnh là Điền và mẹ cậu bé.

– Chị đừng ngại gì hết, đêm nay để em ở lại trông cháu phụ chị. – Điền vừa xoa đầu Phúc vừa nói.

– Nhưng mà…

– Em xin ba mẹ rồi.

Thấy Điền đã kiên quyết như thế, chị Vân cũng đành xuôi theo. Vốn gia đình của Điền với nhà chị mấy năm nay đã gần như tuyệt giao; chỉ có Điền là vẫn thường xuyên tới thăm và liên lạc với mẹ con chị. Lần này, vì đã vào bước đường cùng nên chị mới phải cắn răng mượn tiền của nhà Điền, giờ lại còn phiền cậu ở lại, chị vô cùng áy náy.

– Mẹ ơi, cho con chơi máy bay nha. – Phúc cầm bộ điều khiển từ xa, khe khẽ gọi mẹ, mắt long lanh như van nài.

– Ở đây là phòng bệnh, không được đâu con.

– Hay để em xin bác sĩ cho cháu xuống dưới khuôn viên chơi một tí thôi? – Điền đề nghị.

Chị Vân có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Phúc đã ở trong phòng bệnh gần hai ngày rồi, con chị cũng cần ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.

*

Chị Vân cẩn thận mặc áo khoác rồi lại quấn thêm một lớp khăn ấm cho con, xong xuôi hết cả chị mới yên tâm để Điền bế Phúc xuống khuôn viên bệnh viện.

Bảy giờ tối, các y bác sĩ vẫn cật lực làm việc, tiếng khóc của trẻ con từ các phòng bệnh hầu như lúc nào cũng có, lúc nào cũng nghe được.

Điền bế Phúc vào thang máy, bên trong vắng ngắt, chỉ có Điền, Phúc và một cô y tá trẻ. Tự nhiên Điền thấy căng thẳng, cô y tá trông chỉ tầm tuổi cậu, có vẻ là sinh viên đi thực tập; cô ta rất xinh, mái tóc dài được bới gọn, đôi mắt to tròn ngây thơ. Điền đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, tự thấy hành động nhìn chăm chăm vào người khác thật khiếm nhã.

Thang máy dừng ở tầng trệt, Điền và cô y tá nhanh chóng bước ra, cô ta khẽ cúi đầu chào Điền rồi nhanh chóng rời đi.

– Sao con cứ nhìn cô y tá đó mãi thế, Phúc?

Điền thắc mắc, từ lúc vào thang máy cho đến lúc ra, Phúc cứ nhìn cô ta suốt, không hề chớp mắt.

– Mấy bạn đó xấu quá. – Phúc lơ đãng nói, mắt vẫn nhìn theo bóng cô y tá ở phía xa.

– Bạn nào? – Điền giật mình.

– Mấy bạn trong thang máy đó chú. Mặt ai cũng xanh lè, đã vậy còn trèo lên người cô y tá nữa. Con nhìn, các bạn đó còn làm mặt dữ dằn với con.

Điền toát cả mồ hôi lạnh, lưỡi cậu líu lại không nói nên lời.

– Hay là… mình về phòng đi con?

Nghe Điền nói xong, Phúc liền vùng khỏi tay Điền đòi xuống.

– Vẫn chưa chơi gì mà, con không chịu đâu!

Trước phản ứng của Phúc, Điền đành thở dài chiều theo; cậu bắt đầu thấy hối hận khi lúc nãy đã đưa ra lời đề nghị dẫn Phúc xuống đây chơi.

Khuôn viên bệnh viện được lắp đặt rất nhiều đèn chiếu sáng, nhờ vậy nên dù ở đây trồng rất nhiều cây to cao, song không gian vẫn không âm u lắm. Điền ngồi trên băng đá, nhìn Phúc mải mê với chiếc máy bay điều khiển từ xa. Lần đầu Điền gặp Phúc là trong đám tang cha cậu bé. Nhìn đứa trẻ chưa được hai tuổi phải đeo khăn tang trên đầu, Điền thấy xót xa vô cùng. Lúc đó, cậu đã tự nhủ phải chăm sóc và bảo vệ đứa trẻ này thật chu đáo, để bù đắp cho khoảng trống thiếu vắng cha trong lòng Phúc.

Phúc bấm vào nút khởi động, cánh quạt của chiếc máy bay trực thăng xoay nhanh dần rồi cả chiếc máy bay từ từ bay lên không trung. Phúc reo lên thích thú, tiếng cười vang vọng cả một góc bệnh viện.

– Về phòng thôi Phúc, trễ rồi.

Điền nhìn đồng hồ rồi giục Phúc, không nên để cháu ra ngoài quá lâu vào ban đêm, Điền sợ sẽ làm ảnh hưởng đến căn bệnh viêm phổi của Phúc.

– Con ngoan nào, mai lại chơi tiếp, nghen!

Điền nói nhẹ nhàng để dụ khị Phúc nhưng cậu nhóc lại vô cùng cứng đầu; Phúc giấu chiếc điều khiển ra sau lưng, đồng thời lùi về sau mỗi lần Điền bước lại gần. Phúc không muốn trở về căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng đó.

“Cạch.”

Chiếc máy bay không có ai điều khiển liền rơi xuống một lùm cây gần đó. Phúc quay đầu nhìn theo tiếng máy bay rơi, mặt cậu bé lộ rõ vẻ hoảng hốt, lo sợ, mắt ầng ậng nước.

– Để chú lấy cho, Phúc! – Điền gọi với theo Phúc nhưng chẳng kịp, cậu nhóc đã nhanh chân chạy lại chỗ bụi cây.

Giữa màn đêm, bụi hoa trang nở đỏ rực rỡ, Phúc rẽ bụi nhìn vào trong tìm kiếm chiếc máy bay của mình. Chợt, có cặp mắt sáng quắc lẫn trong đám hoa đang nhìn chằm chằm vào Phúc. Chẳng hề ngần ngại, Phúc rẽ các tán hoa ra để nhìn cho rõ hơn; đó là một cậu bé trạc tuổi cậu, mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần yếm đỏ, đang ngồi thu lu trong bụi cây.

– Cậu có thấy chiếc máy bay của tớ không? – Phúc hỏi, đoạn em lầm bầm như tự nói với chính mình. – Cậu cũng xanh lè như mấy bạn trong thang máy vậy.

Cậu nhóc mặc yếm đỏ không nói gì. Trong bóng tối, mắt cậu nhóc sáng quắc lên như mắt mèo, sáng đến nỗi Phúc chẳng còn nhìn thấy tròng đen trong mắt cậu nhóc đó nữa. Cậu nhóc yếm đỏ chầm chậm mỉm cười, khóe miệng càng ngày càng rộng ra, kéo dài ra tận mang tai, trông vô cùng quái dị. Cậu nhóc đó từ từ lấy chiếc máy bay để ở sau lưng nãy giờ đưa cho Phúc, Phúc nhanh chóng nhận lấy, em không rời đi mà cứ đứng thẫn thờ ở đấy, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc yếm đỏ trước mặt.

– Con hư lắm! Sao lại chạy nhanh như thế, nhỡ có chuyện gì thì sao.

Điền kéo vai Phúc rồi bế thốc em lên, nhanh chóng di chuyển đến thang máy để trở về phòng. Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán Điền, cậu đã chứng kiến cảnh Phúc nói chuyện một mình, chiếc máy bay tự chuyển động trong bụi rậm. Bệnh viện là nơi có nhiều linh hồn nhất, tại sao Điền lại quên mất chứ. Cậu nhất định phải bảo vệ Phúc khỏi những thứ nguy hiểm vô hình đó, nhất định không để chuyện lúc nãy xảy ra lần nào nữa.

Điền hạ quyết tâm, rồi nhanh chóng xoay đầu Phúc về hướng cậu, không cho Phúc nhìn về phía sau nữa. Ở bụi hoa trang ấy, cậu nhóc yếm đỏ từ từ đứng dậy, màu đỏ từ bộ đồ cậu nhóc mặc và màu đỏ của hoa trang hòa quyện lại với nhau, sánh đặc như màu máu.

***

 Trở về nhà, Nhi ăn cơm qua loa, rồi nhanh chóng nhốt mình trong nhà tắm. Nhi cứ đứng mãi trước vòi hoa sen, mặc cho nước từ vòi tuôn xối xả lên tóc, lên mặt. Đây là cách cô thường làm để giải tỏa những bức bối trong lòng, hiện tại có quá nhiều câu hỏi Nhi chẳng thể nào giải đáp được. Sau quá nhiều chuyện xảy ra, Nhi tưởng mình đã hiểu tất cả, nhưng hóa ra cô chỉ vừa tìm được một cọng rơm trong một cây rơm to lớn mà thôi.

Giọng người đàn ông đã cứu cô lúc chiều nghe quen thuộc quá, Nhi biết mình đã từng nghe, thậm chí có thể đã từng gặp chủ nhân của giọng nói đó rồi; nhưng dù cố gắng thế nào, Nhi cũng không thể ra kẻ đó là ai.

Không dưng, nước ấm từ vòi hoa sen đột ngột chuyển lạnh, Nhi rùng mình, mạch suy nghĩ bị cắt ngang. Chợt thấy bả vai mình đau rát, Nhi quay đầu lại nhìn, cô giật mình khi thấy một vết trầy khá to đang rỉ máu, có lẽ là do tai nạn lúc chiều.

Dưới tác động của nước, vết thương của Nhi sống động lạ kỳ. Lúc đầu chỉ là vệt máu nhỏ, nhợt nhạt, nhưng càng ngày vết thương càng chảy máu nhiều hơn, máu đỏ ướt đẫm vai Nhi, bốc ra mùi tanh tưởi. Không. Không phải máu từ vết thương. Không phải máu ở mỗi bả vai, mà cả người Nhi đang tắm trong máu tươi.

 Nhi thất kinh, hét toáng lên rồi ngã bệt xuống nền gạch trắng giờ đã nhuốm màu máu. Chiếc vòi sen được cố định phía trên vẫn đang ào ào phun ra dòng máu đỏ tươi từ những cái lỗ bé tí, chi chít.

Có tiếng đập cửa phía ngoài, giọng mẹ Nhi thảng thốt.

– Nhi ơi, sao thế con?

Nghe thấy tiếng mẹ, Nhi dần dần lấy lại được ý thức.

– Mẹ! Cứu con, trong đây nhiều máu quá! – Nhi hét lên.

Cửa nhà tắm không khóa, mẹ Nhi nhanh chóng xuất hiện trước mắt, ôm chầm lấy cô.

– Ôi. Con bị làm sao? – mẹ Nhi nói như sắp khóc, mặt bà lộ rõ vẻ xót thương con.

– Máu… từ vòi sen…

Nhi chợt khựng lại, vòi hoa sen vẫn đang chảy, những dòng nước trong vắt, ấm nóng, phòng tắm sạch trơn, không một vết máu.

*

Nhi từ chối đề nghị đến bệnh viện của mẹ, Nhi biết mẹ cô đang nghĩ gì. Nhi không điên, đây không phải lần đầu Nhi gặp những điều kỳ dị đó. Nhi từng nghĩ mình đã quen, đã có thể chấp nhận cái khả năng kỳ lạ mà định mệnh trao cho cô. Nhưng không, Nhi không thể bình thản đối mặt như lời ông nội đã dạy, thậm chí cô còn muốn trốn chạy, mãi mãi không thấy, không nghe, không cảm nhận được những thứ đó nữa.

Có tiếng điện thoại reo, để một hồi lâu, Nhi mới uể oải ngồi dậy nghe.

– Có chuyện gì vậy Điền?

“Xin lỗi vì gọi cậu trễ như vậy, nhưng lúc nãy, hình như cháu tớ thấy ma.”

Điền sợ hãi kể lại mọi chuyện cho Nhi nghe, đoạn, Nhi lạnh nhạt hỏi lại.

– Cậu muốn tớ làm gì?

Bất ngờ trước thái độ kỳ lạ của Nhi, Điền mất một lúc lâu mới bình thường trở lại, cậu ngập ngừng nói.

“Nếu được, ngày mai cậu đến đây giúp tớ nhé, có cả Dũng nữa. Tớ chỉ lo xa, không biết là có ma theo cháu tớ không.”

Nhi không nén được tiếng thở dài, buồn bã nói.

– Điền. Mục đích sống của cậu là gì?

Điền lại tiếp tục sững người, Nhi hôm nay bị sao thế nhỉ. Điền chưa kịp trả lời thì Nhi đã tắt máy.

Nhi úp mặt vào gối, cố cắn chặt môi nhưng vẫn không kiềm được tiếng khóc. Nhi chỉ muốn là một cô gái bình thường, ra trường, đi làm, lấy chồng, sinh con. Nhi không cần khả năng thu hút hay giao tiếp với linh hồn, Nhi không muốn hằng ngày phải nơm nớp lo sợ về những chuyện kỳ quái có thể xảy đến với bản thân. Tiếng điện thoại lại reo lên, thông báo có tin nhắn đến.

“Mục đích sống của tớ là bảo vệ những người tớ yêu thương.”   

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư