Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 51

90 lượt xem

Cô không biết sau này nên đối mặt với Mộ Dung Kiệt thế nào.
Không còn khả năng sinh sản, người phụ nữ như cô không có thì hơn, làm thế nào có thể xứng với đại thiếu gia nhà Mộ Dung cao cao tại thượng?
Nếu như Mộ Dung Kiệt biết chuyện này, có khi xoay người rời đi bỏ cô lại ngay lúc này?


Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào có thể chấp nhận sự thật người phụ nữ của mình không thể sinh con.
Mộ Dung Kiệt thở dài một hơi, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
"Bảo bối, bất kể có như thế nào, em mãi mãi là người phụ nữ được Mộ Dung Kiệt anh đây yêu thương nhất, anh yêu em!"
Thân thể Ngải Tuyết lập tức cứng đờ trước lời anh nói, đôi tay nắm chặt góc chăn, cô thật sự rất muốn quay lại vùi trong ngực anh và khóc thật to
Nhưng cô không dám, cô sợ một khi cô dựa vào anh sẽ không còn dũng khí tách ra nữa.

Đúng vậy, cô phải rời khỏi anh, hôm nay, cô không còn tư cách gì ở bên cạnh anh.
"Bảo bối, cái gì cũng không cần nghĩ, hãy ngủ một giấc, anh ở chỗ này chăm sóc em." Từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho cô cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập lúc này, nếu như sau này không có em bé, Ngải Tuyết cô vẫn là bảo bối trong lòng Mộ Dung Kiệt anh đây.


Quả nhiên, Ngải Tuyết rất nghe lời anh nhắm mắt lại, chẳng qua là cô đang nghĩ đến cách rời đi như thế nào.
Trong lòng đau đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
*********
Trên hành lang, Lãnh Băng đứng thẳng người không có bất kỳ vẻ mặt nào.
"Bảo vệ tốt cho cô ấy, không cho phép xảy ra sơ suất gì!" Hiện tại, anh đang vội vã muốn đi giải quyết ả tiện nhân kia.

Lãnh Băng ‘ ừ ’ một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung, Mộ Dung Kiệt ngồi trên ghế xoay.
Trước mặt là đống văn kiện chất cao như núi, những thứ này, tất cả đều là hạng mục làm ăn giữa tập đoàn Thượng Quan và tập đoàn Mộ Dung, các công trình hợp tác này cùng tập đoàn Mộ Dung chỉ là đầu tư bỏ chút vốn thôi..
Tiện tay mở ra coi, khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên đầy khát máu, cười lạnh!
Đứng đối diện là thư ký đang nơm nớp lo sợ, anh lạnh lùng mở miệng"Triệu tập tất cả cổ đông, lập tức mở cuộc họp!"
Chỉ trong chốc lát, tất cả cổ đông đều ngồi vào vị trí của mình.
"Sáng sớm sao lại triệu tập mở hội nghị, có chuyện gì mình anh không giải quyết được sao "Một lão già trên hàng trung niên giờ phút này có chút không kiên nhẫn, vì dù sao ông cũng đang nhuyễn ngọc ôn hương (*) mà.
(*):Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香] : “Nhuyễn” [软] : Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香] : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Hừ, nhìn bộ dạng của ông, sớm muộn gì cũng bị thiếu gia Mộ Dung đào thải đi" Một người đàn ông dáng dấp coi như tuấn tú, bộ mặt khinh thường nói

"Cậu. . . . . ." Thời điểm lão già đó muốn sừng sộ mắng lại thì Mộ Dung Kiệt đi vào với vẻ mặt không chút thiện cảm nào.


Các vị cổ đông sợ tới mức không dám nhúc nhích hay ngước nhìn anh.
Mộ Dung Kiệt quét mắt nhìn đám người ngồi trên ghế.
Khóe miệng khinh thường nâng lên.
Hằng giọng một cái, nhàn nhạt mở miệng"Tôi mới vừa có một quyết định, hôm nay, gọi các người tới để thông báo một tiếng. "
"Tất cả hạng mục bên ta hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, tôi đều cho dừng lại hết, bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn chúng ta và tập đoàn Thượng Quan không còn quan hệ gì kể cả trên phương diện làm ăn hợp tác!"
Lời nàyvừa nói ra, các cổ đông phía dưới bắt đầu xao động, người đàn ông tuấn tú lúc nãy không hiểu sự việc gì đã xảy ra đứng lên hỏi:
"Cùng tập đoàn Thượng Quan buôn bán tới lui đã nhiều năm như vậy, hơn nữa tập đoàn Thượng Quan đối với chúng ta cơ bản mà nói là bạn bè trên thương trường, thiếu gia Mộ Dung đưa ra quyết định như vậy, có phải cũng nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lí".
"Đúng vậy, làm như vậy cũng phải cho lí do hợp lí chứ!" Người phía dưới bắt đầu hùa theo.

Mắt lạnh của Mộ Dung Kiệt đảo qua bọn họ, bàn tay đập mạnh vào bàn.
Người phía dưới ngượng ngùng ngậm miệng.
"Tôi nói, hôm nay gọi các người tới thông báo một tiếng cũng vì lịch sự tối thiểu, nếu như sau này, trong số các người vẫn ngoan cố đi giao thiệp với tập đoàn Thượng Quan, đừng trách Mộ Dung Kiệt tôi đây lòng dạ độc ác! Đến lúc đó, cũng đừng hỏi tôi tại sao cắt đứt quan hệ với các vị” Khẩu khí âm trầm vang ở bên tai từng cổ đông, lúc này mọi người giống như bị tuyên án tử hình, sợ tới mức đóng băng tại chỗ!
"Mặt khác, các người có tổn thất gì, toàn bộ đều do nhà Mộ Dung gánh chịu, nếu như có người không tuân thủ theo chỉ thị, tự ý hành động, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi!"
Không đợi bọn họ có bất kỳ phản ứng gì, Mộ Dung Kiệt trực tiếp biến mất ở cửa ra vào.
Sắc mặt mọi người phía dưới có chút biến động nhìn lẫn nhau.
Vội vàng chạy khỏi phòng họp, lo lắng xử lý tất cả văn kiện liên quan đến tập đoàn Thượng Quan.
Mộ Dung Kiệt rời khỏi công ty, khóe miệng khẽ nhếch lên, một đám lão già quê mùa, có chút bản lãnh cũng đòi lấy ra đấu với anh, sớm muộn gì cũng sa thải các người.
Lấy điện thoại gọi cho Lãnh Băng"Sao rồi? Đã tỉnh chưa?" ,
Lãnh Băng đứng trước cửa, nhìn vào thấy Ngải Tuyết vẫn còn ngủ say "Còn ngủ, chuyện của ngài xử lí ổn thỏa chứ?" ?
Mộ Dung Kiệt vừa lái xe vừa trả lời"Tôi nói rồi, nhiệm vụ của cô là bảo vệ người phụ nữ của tôi, những chuyện khác không cần cô đi quan tâm!"
"Vâng!" .


Mộ Dung Kiệt phách lối dừng xe trước sân huấn luyện của Long Hổ bang.
Trương Thiên và mọi người nhìn thấy Mộ Dung Kiệt tâm trạng vui mừng không thôi.
"Đại ca, anh đã xuất viện?Thật tốt quá!"Trương Thiên kích động sải bước đến bên cạnh Mộ Dung Kiệt.

Mộ Dung Kiệt vỗ bờ vai của anh, đưa mắt nhìn đến đám anh em, "Nhiệm vụ Hải bang lần trước, mọi người hoàn thành rất tốt, cho nên, tại chỗ này, tất cả đều có thể tiếp tục làm việc tại Long Hổ bang, hi vọng mọi người không ngừng cố gắng hơn!"
Mọi người cố gắng nhẫn nhịn để không hoan hô thật lớn, vì trước sự uy nghiêm của Mộ Dung Kiệt nên mọi người đè nén kích động, tất cả đều biểu hiện trên mặt, ai nấy mặt tươi như hoa.
Trương Thiên càng phấn khích hơn muốn quay sang ôm Mộ Dung Kiệt thật chặt, đáng tiếc, anh không có lá gan đó!
"Trương Thiên, tới đây!" Mộ Dung Kiệt vừa cười vừa ngoắc tay bảo Trương Thiên.
Trương Thiên hấp ta hấp tấp chạy tới, cúi đầu khom lưng "Đại ca, có chuyện gì?"
Mộ Dung Kiệt tiến tới lỗ tai của anh không biết nói những gì.
Chỉ thấy sắc mặt Trương Thiên không ngừng biến đổi.
Một lúc sau, chậm rãi nói"Đại ca, anh ác quá!" Lại muốn anh đi. . . . . .
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo"Làm hay không làm?" ?
"Làm!"Trương Thiên lập tức đứng thẳng người, dứt khoát trả lời có lực.
Bên trong phòng bệnh, Ngải Tuyết và Lãnh Băng mắt totrừng mắt nhỏ.
Rốt cuộc, Ngải Tuyết dụi mắt, đưa ngón tay chỉ"Cô độc ác quá!".
Khóe miệng Lãnh Băng nhếch lên"Thiếu phu nhân nên bình tĩnh một chút, đây là nhiệm vụ thiếu chủ giao cho tôi, hi vọng cô đừng làm khó tôi!"
Ngải Tuyết nghe xong, cắn răng nghiến lợi: "Nhiệm vụ của cô chính là giám sát tôi, hạn chế sự tự do của tôi sao?".
Lông mày của Lãnh Băng xếch lên: "Tôi chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho thiếu phu nhân, không có giám sát cũng như không hạn chế sự tự do của cô, thiếu phu nhân muốn đi đâu thì đi đó, chỉ là để tôi đi theo bên cạnh bảo vệ cô thôi, cô có thể coi tôi như không khí, muốn làm gì thì làm!"

Ngải Tuyết tức không chịu được, lí do gượng ép như vây cũng nói được, "Tôi không cần người khác bảo vệ, hơn nữa, cũng không có cái gì cần phải bảo vệ!"
Lãnh Băng xoay mặt không nhìn cô, hai tay choàng trước ngực đứng bất động ở cửa sổ!
Ngải Tuyết tức giận đến mặt đen sì, khó trách lại là thủ hạ của Mộ Dung Kiệt, vẻ mặt cũng y như anh!
Ngày nào cũng bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cô làm cách nào rời đi đây?
Xụi lơ ở trên giường, thở dài một hơi, cầm điện thoại ở đầu giường gọi cho Giản Mộng.
"Tiểu Mộng, tớ ở bệnh viện XX, cậu tới đây đi! Ừ, vậy nha" Cúp điện thoại, Ngải Tuyết không hề nhìn khúc gỗ Lãnh Băng kia, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng khẽ co rút đau đớn, cô cảm nhận có cái gì đó không đúng.
Vô thức chạm đến bụng, nơi này, vốn chứa đựng một bảo bảo đáng yêu.
Là cô bảo vệ con mình không tốt, đều do cô!
Rất nhanh, Giản Mộng đã tới trong tay còn xách theo một giỏ trái cây thật to.
"Tiểu Tuyết, cậu làm sao vậy?" Giản Mộng nhìn sắc mặt Ngải Tuyết có chút tái nhợt, trong lòng không vui.
"Giản Mộng, bảo bảo của tớ mất rồi." Ngải Tuyết nhìn bạn tốt, nghẹn ngào nói.
Giản Mộng hơi sững sờ, có chút không dám tin nhìn Ngải Tuyết, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này.
Lời an ủi như nghẹn lại ở cuống họng.
Lúc này, lời an ủi động viên nào cũng trở nên vô dụng, nhẹ nhàng nắm tay cô, tay kia vỗ lưng cô.
Nước mắt trên khuôn mặt Giản Mộng cũng từ từ chảy xuống, cô biết, Ngải Tuyết không thể sanh non.
Còn nhớ rõ thời điểm Ngãi Tuyết mới vừa mang thai, cô đã dẫn Ngải Tuyết vào bệnh viện, được biết nếu như Ngải Tuyết sanh non sẽ không bao giờ có cơ hội mang thai nữa.
"Mộ Dung Kiệt biệt cậu không thể. . . . . . ?" Giản Mộng không thể nói ra hai chữ‘sinh con’, có chút lo lắng nhìn cô.
Ngải Tuyết lắc đầu một cái, thật ra thì cô cũng không xác định được.
"Mộng Mộng, tớ muốn rời đi!" Ngải Tuyết lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Giản Mộng đẩy cô"Tiểu Tuyết, cậu không thể đi, Mộ Dung Kiệt sẽ giết cậu đấy!"
Cô cũng không quên lần trước Ngải Tuyết rời đi, lửa giận của Mộ Dung Kiệt ngùn ngụt ngập trời.
Ngải Tuyết cười khổ"Tớ cũng không muốn rời khỏi anh ấy, hiện tại, anh ấy còn yêu thích tớ, nhưng sau này ngày còn dài như vậy, cậu cảm thấy, có người đàn ông nào nguyện ý cả đời cùng một người phụ nữ không thể có con cho anh ta không?"
Giản Mộng suy nghĩ một chút, Ngải Tuyết nói rất đúng, người đàn ông như Mộ Dung Kiệt, muốn loại phụ nữ nào mà không có, làm sao có thể một lòng với Ngải Tuyết, khi cô không còn khả năng mang thai.
Theo bản năng nhẹ nhàng nắm tay cô thật chặt, vì đau Ngải Tuyết la lên, Lãnh Băng nhíu chân mày nhìn bọn họ, Giản Mộng sớ tới mức rùng mình một cái..
"Tiểu Tuyết, người phụ nữ là ai vậy? Tớ nhìn cả người cô ấy một chút ấm áp cũng không có!"Giản mộng nhìn Ngải Tuyết, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Tuyết chu mỏ"Là người của Mộ Dung Kiệt phái tới bảo vệ tớ, có cô ấy ở đây, tớ không thể rời đi thuận lợi rồi!"
Giản Mộng gật đầu một cái, chính xác hơn là một phiền toái lớn! Không hổ là người của Mộ Dung Kiệt, không dễ chọc chút nào!
"Cho nên, tớ cần cậu giúp!"Ngải Tuyết lôi kéo Giản Mộng nhờ giúp đỡ.
Giản Mộng lập tức nhảy dựng lên"Ôi, bạn học nhỏ của tớ, cậu tha cho tớ đi, tớ không dám!" Mộ Dung Kiệt, cô chọc không nổi nha?
Vẻ mặt Ngải Tuyết đau khổ"Tớ chỉ có mình cậu để nhờ vả thôi!"
Giản Mộng lắc đầu từ chối, chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không bao giờ.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo