Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 22

136 lượt xem

– Tĩnh tổng, chị đến rồi!

Cửa lớn của phòng họp bật mở. Cô thư ký vừa nhìn thấy Tĩnh Nhiên liền chạy đến nói nhỏ vào tai cô.

Tĩnh Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua người đàn ông đang ngồi phía trên cùng, dáng vẻ lãnh khốc vô tình khiến người ta phát sợ.

Tất cả các giám đốc bộ phận hay nhân viên cao cấp của tập đoàn Giảng thị đều ngước lên nhìn Tĩnh Nhiên, không khỏi cảm thán cô dũng cảm.

Mỗi một cuộc họp có sự tham gia của Giảng Phong, bọn họ đều phải có mặt trước thời gian họp một tiếng để chuẩn bị. Thế nhưng Tĩnh Nhiên lại đến trễ một tiếng bắt Giảng Phong đợi mình.

Tĩnh Nhiên đảo mắt liếc nhìn xung quanh, chỉ còn cái ghế trống bên cạnh Giảng Phong bất đắc dĩ Tĩnh Nhiên cô cũng chỉ có thể ngồi ở đó.

– Giám đốc Tĩnh, cô đến muộn một tiếng!

Đợi khi cô ổn định chỗ ngồi, Giảng Phong mới cất lời. Giọng nói của hắn tựa như nhiễm khí lạnh trên cơ thể hắn, lạnh như băng, lạnh như muốn bức chết Tĩnh Nhiên!

– Có sao?

Nhàn nhạt dùng hai chữ đơn giản đáp lại Giảng Phong. Trên gương mặt của Tĩnh Nhiên vẫn lưu lại nụ cười không mấy thiện cảm.

– Theo như quy định của tập đoàn lương tháng này của cô cắt một nửa!

Giảng Phong rõ ràng biết cô đang gây khó dễ cho mình nhưng cũng không hề để tâm. Gây khó dễ thì sao? Nếu cô muốn hắn chắc chắn sẽ tiếp, hơn nữa còn tiếp đãi một cách nồng nhiệt!

– Bắt đầu họp đi!

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, nội dung họp chỉ xoay quanh thiết kế và cách quảng cáo cho sản phẩm mới. Người lên kế hoạch đương nhiên sẽ là Tĩnh Nhiên, sản phẩm này là do Giảng thị và Kỳ thị hợp tác. Tĩnh Nhiên với tư cách là người được Kỳ thị đề cử để quản lý dự án nên cô sẽ phải đảm nhận tất cả công việc quan trọng.

Kết thúc cuộc họp, mọi người đều rời đi, chỉ riêng mình Giảng Phong lưu lại.

Nhìn căn phòng không một bóng người, hắn mới lên tiếng, chất giọng không nhanh không chậm nhưng lại để lại cho người kia một áp lực vô hình.

– Ra đi!

Người đàn ông nấp trong tối bước ra. Gương mặt lúc sáng lại lúc tối, Giảng Phong chẳng hề nhìn được một chút tâm tư từ gương mặt ấy.
– Võ Vu Thiên mà biết ông đến đây, nó sẽ nghĩ gì?

Tư Chính cười nhạt, kéo chiếc ghế gần bên cạnh mình nhất rồi ngồi xuống.

– Bao năm nay cậu đúng là không thay đổi!

Tư Chính hời hợt cất lời. Ông không khó để nhận ra ánh mắt đầy hận ý và sự chán ghét của Giảng Phong.

– Bớt nhảm, nói đi ông đến đây làm gì?

– Nếu cậu muốn sống thì đừng động đến Vu Thiên. Nếu như Vu Thiên chết cậu cũng đừng mong sống!

– Ông đang uy hiếp tôi?

Đôi bàn tay thon dài của Giảng Phong gõ từng nhịp từng nhịp trên mặt bàn gỗ bóng loáng. Hắn là người thế nào, tàn nhẫn ra sao Tư Chính làm sao không rõ! Thế mà hôm nay ông ta lại đến đây uy hiếp hắn, đúng là không muốn sống rồi.

– Tôi làm sao dám uy hiếp cậu? Nếu cậu không tin cứ việc thử!

– Ông nói thế là có ý gì?

– Gần đây tôi mới phát hiện bức thư do mẹ cậu để lại cho tôi. Có muốn nghe thử không?

Tư Chính đột nhiên dừng lại ông quan sát nét mặt của Giảng Phong. Quả nhiên nhắc đến Võ Nhiếp Song hắn vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, ánh mắt không một chút ấm áp, gương mặt toàn là hàn khí.

Chưa cần nghe câu trả lời của Giảng Phong, Tư Chính đã nói tiếp vì dù hắn không muốn nghe ông càng phải nói vì chuyện này liên quan đến tính mạng của Võ Vu Thiên.

– Cậu và Vu Thiên là anh em song sinh, là huyết mạch liên thông. Chỉ cần cậu hoặc Võ Vu Thiên chết sẽ khiến sức khoẻ của người bên kia tổn thương nặng nề. Nói một cách khác chỉ cần cậu giết Vu Thiên cậu cũng sẽ chết, nếu cậu may mắn thì chỉ bị tổn thương sức khoẻ nhưng cũng không thể sống lâu!

Giảng Phong nghe xong thì bật cười. Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường đến như thế! Tư Chính dùng mấy thứ này để gạt hắn, có phải ông ta nghĩ hắn vẫn còn trẻ con không? Nực cười!

Tư Chính đương nhiên biết Giảng Phong không tin tưởng. Ông cũng không buồn giải thích, những gì cần nói ông ta đã nói hết. Trước khi mất, Võ Nhiếp Song đã căn dặn ông phải chăm sóc tốt cho hai anh em Giảng Phong và Võ Vu Thiên. Ông chỉ làm theo lời bà dặn!

Lấy một mẩu giấy trong túi áo, Tư Chính đặt xuống bàn rồi rời đi.

[…]

Giảng Phong vừa rời khỏi phòng họp liền nhìn thấy Tĩnh Nhiên đang đứng nói chuyện điện thoại. Không biết cô nói chuyện với ai mà lại cười nhiều đến thế.

Sắc mặt Giảng Phong đột nhiên chuyển sắc. Sau lưng Tĩnh Nhiên xuất hiện một chấm đỏ. Lòng hắn dấy lên một nỗi bất an.

Không nghĩ ngợi nhiều, Giảng Phong liền chạy đến.

Tĩnh Nhiên có lẽ vì nói chuyện điện thoại với Kỳ Ngạn Hiên đến nhập tâm nên không biết chuyện gì.

Lúc cô rời đi cũng là lúc Giảng Phong thay cô đỡ một viên đạn trí mạng…

– Tổng giám đốc… Tổng giám đốc…

Giảng Phong ôm lấy miệng vết thương, chất lỏng màu đỏ nhuốm đỏ cả bàn tay hắn. Cơn đau thấu da thấu thịt dần dần phát tán trong cơ thể. Giảng Phong đau đớn khuỵu xuống.

Đúng lúc này Tiểu Lôi vừa thu dọn xong tài liệu trong phòng họp xong xuôi vừa chạy ra đã nhìn thấy Giảng Phong nằm dưới nền đất lạnh lẽo, xung quanh toàn máu là máu.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k