Cầu Xin Em Quay Lại - Chương 23

222 lượt xem

Tập tài liệu trong tay Tiểu Lôi rơi xuống đất. Cậu hoảng hốt lập tức chạy đến bên cạnh Giảng Phong.

– Tổng giám… Đốc anh làm sao?

Giảng Phong vừa nhìn thấy Tiểu Lôi thì liền rơi vào trạng thái bất tỉnh.

[…]

– Chào chú đi con!

Tĩnh Nhiên kéo ghế rồi cho Kỳ Ngạn Hiên ngồi xuống. Cô chỉ chỉ Võ Vu Thiên ngồi đối diện, giới thiệu cho cậu bé.

– Cháu chào chú!

Kỳ Ngạn Hiên cúi đầu rất lễ phép, giọng nói cũng thể hiện sự cung kính.

– Đây là?

Võ Vu Thiên mỉm cười, ánh mắt đặt lên người Tĩnh Nhiên. Hôm nay Tĩnh Nhiên đột nhiên mời anh ăn cơm, nói rằng cô có chuyện quan trọng muốn nói. Tại sao còn dẫn theo đứa bé? Nó là con của cô ư? Cô đã có chồng rồi.

– Nó là con của tôi và Kỳ Diêm!

Nhéo nhẹ má Kỳ Ngạn Hiên, Tĩnh Nhiên tươi cười mở lời. Tuy Kỳ Ngạn Hiên không phải do cô mang nặng đẻ đau nhưng từ khi nào còn nhỏ xíu cô đã chăm sóc, dành cho nó những thứ tốt đẹp nhất.

Có lẽ vì Tĩnh Nhiên tật mắt chứng kiến cảnh con mình bị Giảng Phong nhẫn tâm giết chết mà cô đối với Kỳ Ngạn Hiên càng chân trọng hơn.

Võ Vu Thiên chỉ “à” một tiếng. Tâm trạng anh thoáng qua một tia thất vọng. Cứ tưởng rằng lần này cô về nước anh sẽ có cơ hội, nhưng không ngờ cô đã có chồng, còn có đứa con lớn đến như vậy.

Nhưng cậu nhóc này sao anh lại cảm thấy quen thuộc đến như thế?

– Cháu mấy tuổi rồi?

Gắp thức ăn vào bát của cậu nhóc, Võ Vu Thiên trầm giọng hỏi.

– Cháu năm tuổi!

Bàn tay cầm đũa của Võ Vu Thiên cứng đờ, đôi đũa trong tay anh rơi xuống mặt bàn. Mười tuổi? Không lẽ nào là trùng hợp? Cậu nhóc trước mặt anh có phải là đứa bé năm xưa anh để lạc? Không thể nào? Nếu như thế Tĩnh Nhiên làm sao có thể làm mẹ của nó?

Trong đầu Võ Vu Thiên như một mớ hỗn độn, sắc mặt vì suy nghĩ mà chuyển sang nhợt nhạt.

– Anh sao thế?

Tĩnh Nhiên hoảng hốt. Đang ăn uống bình thường sắc mặt Võ Vu Thiên làm sao lại chuyển sang trắng bệch thế kia, là có bệnh hay lại là có chuyện giấu cô?

– Không có gì chỉ hơi mệt một chút. Hôm nay em mời anh ăn cơm là có chuyện gì sao?

– Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thật đàng hoàng mà thôi!

Kỳ Diêm đứng từ xa nhìn Tĩnh Nhiên và Võ Vu Thiên trò chuyện rất vui vẻ. Võ Vu Thiên thỉnh thoảng còn gắp thức ăn vào bát Kỳ Ngạn Hiên. Trông ba người họ thật giống một gia đình!

Mười năm rồi, dù y và Tĩnh Nhiên kết hôn được một mười năm nhưng cô chưa từng nở nụ cười hạnh phúc với y. Mỗi lần đối diện với y cũng là nụ cười cảm kích.

– Kỳ tổng hình như Võ Vu Thiên phát hiện được điều gì rồi!

Cậu thư ký nói nhỏ vào tai Kỳ Diêm.

Y siết chặt bàn tay, hàn khí trên cơ thể toả ra càng lúc càng nhiều.

– Bố trí tử tế, tôi muốn Võ Vu Thiên chết không toàn thây!

[…]

Dù ngày hôm qua đối với bạn cả thế giới dường như sụp đổ, bạn can bản không có thời gian dừng bước. Ngày mai sẽ lại đến mà việc bạn cần làm chính là nỗ lực mà sống tiếp.

[…]

Tĩnh Nhiên vừa đến văn phòng đã bị người ta triệu đến phòng tổng giám đốc. Không khí trong tập đoàn dường như u ám đến kỳ lạ, người nào cũng có cảm giác sợ sệt.

Lòng cô dấy lên cảm giác bất an, vốn định quay sang hỏi cô trợ lý thế nhưng lại chẳng thấy người đâu. Tĩnh Nhiên hít một hơi sâu, đứng thẳng người, dáng vẻ bình thản bước vào văn phòng tổng tài.

Cửa lớn bật mở, đập vào mắt Tĩnh Nhiên chính là cảnh Giảng Phong đang ân ái cùng người phụ nữ khác. Những tiếng thở đốc đầy nam tính, những tiếng rên mị hoặc cứ thế dội thẳng vào tai cô.

Trái tim Tĩnh Nhiên bất giác nhói đau, cô dường như thở không nổi. Tính quay đầu chạy đi, lại bị giọng nói lạnh nhạt của Giảng Phong làm cho dừng bước.

– Chạy đi đâu?

Hắn buông người phụ nữ dưới thân, chỉnh trang lại quần áo rồi đi đến bên chỗ Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Nhiên đột nhiên hét thất thanh, cô bị Giảng Phong đẩy mạnh đứng không vững mà chao đảo ngã xuống nền nhà lạnh như tản băng.

Lúc này, Tĩnh Nhiên mới nhìn kỹ diện mạo của cô gái cùng ân ái với Giảng Phong lúc nãy.

Là Tĩnh Kỳ!

Người mà cô đã tưởng chết rồi! Người mà cô đã tự tay đâm một nhát dao!

Sắc mặt Tĩnh Nhiên thoáng chốc tái nhợt. Nhìn cơn thịnh nộ trên gương mặt Giảng Phong, cô đã hiểu tại sao hôm nay tập đoàn lại được bao phủ một lớp u ám đến dày đặc!

– Tĩnh Nhiên, mười năm trước cô lại dám lấy đi đôi mắt của Tĩnh Kỳ. Rồi lại còn dám ra tay giết chết cô ấy?

Giảng Phong nổi đoá, giọng nói hắn chuyển lạnh.

Tĩnh Nhiên bật cười. Cái gì mà lấy đi đôi mắt của Tĩnh Kỳ? Cô thừa nhận mình giết Tĩnh Kỳ nhưng cô căn bản không lấy đi đôi mắt của cô ta.

Chát! Âm thanh thâm thuý vang lên. Cả căn phòng dường như sau âm thanh ấy liền rơi vào tĩnh lặng. Giảng Phong không nói, Tĩnh Kỳ cũng không nói.

Má bên phải của Tĩnh Nhiên bỏng rát. Tuy chỉ là một bạt tai nhưng cô lại cảm nhận được cơn thịnh nộ của Giảng Phong lớn đến mức nào.

Mười năm rồi hắn vẫn vì Tĩnh Kỳ mà phát điên với cô. Mười năm rồi hắn vẫn là người nghe từ một phía, nhận diện từ một phía. Tĩnh Nhiên cô còn chưa nói một câu hắn đã mặc định lời Tĩnh Kỳ là đúng.

Tĩnh Kỳ bỗng hét lên, cô ta vốn định đi tìm Giảng Phong nhưng vì nhìn không thấy mà ngã xuống.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k