"Lá thư gửi anh mùa đông"

75 lượt xem
Đã quá lâu rồi em không còn dám để cảm xúc của mình được một lần trở lại, ấm áp và hạnh phúc như trước kia. Cuộc sống hiện tại đã làm em tổn thương quá nhiều, tâm hồn em ngày càng mong manh hơn những điều xưa cũ. Tuổi trẻ vụt qua khi gió cứ cột chặt em trong nhung nhớ để em ngồi đây gom góp những vụn vỡ đắp vào trái tim yếu đuối. Có lẽ mọi thứ trải qua là những phút giây chếnh choáng, là ảo ảnh của lòng si khi em ngốc nghếch, khờ dại cứ tin vào một yêu thương trọn vẹn, nhưng mọi thứ không đẹp tươi như nhiều cơn mơ cổ tích.
Em và anh đã từng ngồi trước hoàng hôn, hấp thụ những vạt nắng cuối để sưởi ấm lòng mình, những ngày du ca cháy nắng trên hai đôi vai, những cơn gió đưa mọi tro tàn đi xa để hai tâm hồn hòa chung nhịp đập. Khi trái tim biết thức tỉnh yêu thương con đường quen bỗng dịu dàng trong cơn ru ngủ của nắng chiều, những ánh đèn còn lại ngoài kia thắp sáng một không gian cho từng hơi thở nồng nàn.
Nơi ấy, niềm hạnh phúc được hai người khe khẽ cầm tay nhau và xiết chặt, những khát bỏng được đong đếm bằng từng nụ hôn, những giấc mơ miên man được thêu dệt. Vậy mà, vào một ngày khi mưa rơi đủ ướt vai trong tái tê, một ngày mà mùa lẩn khuất đi đâu trong những cơn đau lạc loài, vào một phút mà nỗi đau đã trở thành lời từ biệt duy nhất, chúng mình đã không còn là của nhau nữa.

Chẳng có hạnh phúc đầu tiên để chúng ta mang nhau đi tới tận cùng số phận, cũng không có một niềm đau nào sẽ tồn tại vĩnh cửu theo thời gian, ngự trị và kiểm soát từng trái tim bé nhỏ nhất trong riêng mỗi chúng ta. Thế giới thuộc về trong tầm tay là lúc chúng ta học được cách nắm chặt một yêu thương mà khao khát. Vậy mà chúng ta lại bỏ rơi nhau như thế dù đã nếm đủ những chênh chao ngoài kia.
Là duyên hay phận thì cuối cùng em đã nhận ra, tình yêu cũng luôn tồn tại những góc khuất của lòng, đó là những khi anh khóc cho em những khoảng trời cay đắng. Giá mà lúc ấy em nhận ra anh ra đi trong mờ sương để gánh một cuộc đời dùm em, anh đã chọn cách hi sinh mà quên những vết thương lớn nhỏ đang cấu cào nơi tim buốt lạnh. Có ai tính toán được niềm đau hay mang những đợi chờ của yêu thương ra đong đếm. Có ai bắt chúng ta phải xa cách khi những trớ trêu đã đi ngang. Vậy mà anh lại lựa chọn cho riêng mình sự chịu đựng ấy mà không nghĩ rằng những nghịch lý ấy rồi sẽ qua đi, chúng ta sẽ biết cách tìm bình yên mà sống.
Chiều nay, bước qua nơi những bông tuyết trắng rơi, có cả cơn mưa lạnh ùa về, em lặng trong âm thanh của quá vãng, hơi thở ngưng lại khi nước mắt cứ rơi đi lặng lẽ.
Chiều nay... phía ấy anh có cất giữ dùm em từng nụ cười giòn tan như hoa nắng nở trong sương ban mai.
Khi gió đưa đôi tay cho những ánh đèn dắt em vào đêm, để nỗi cô đơn bao phủ, em bước đi một mình chênh vênh trên con phố dài. Mỗi mùa cứ qua đi, những cơn mưa phả vào hồn em ướt át, cũng không đủ giúp em rửa trôi đi hết những ký ức ấy, quá khứ ấy. Từng vạt nắng giờ không còn sưởi ấm tâm hồn, bởi em đã từng quỵ ngã giữa dòng người chật hep, như vạt nắng sau mưa rất sợ hơi lạnh tỏa đến vô cùng.
Nếu ngày mai hạnh phúc nở hoa trên những nỗi đau, mà em phải chịu đựng những giông bão đi qua. Nếu có nơi nào chứa dùm em những mảng màu sẫm của quãng đường đời nhỏ bé này. Thì anh hỡi, đừng để em đặt cược trái tim mỏng manh vào số phận thêm lần nào khác nữa. Em như cơn gió lẻ loi đi ngược miền tối sáng cứ quấn riết vào tâm hồn những vụn vỡ, những tê dại, tận sâu thẳm con tim cứ cồn cào, hoang hoải.
Nếu những chiếc lá rơi có thể quay về sau những giấc ngủ dài, nắng vẫn là nắng hong khô đi những niệm sờn, mưa vẫn là mưa trút qua vai gầy, gió sẽ là nơi để bình yên quay về, thì liệu sớm mai nào đó sẽ có một nụ hôn, một đôi mắt màu hổ phách chứa đựng những yêu thương, một cái xiết chặt trong vòng tay để con tim ấm quay trở về.
Em nhớ anh ! Nhớ một sớm mai có một vòng tay chân thành, vừa đủ những gầy hao ôm lấy em mà thầm nói về từng ngày ấm áp, về một đường chân trời và những điểm chạm hiện hữu, cùng bước những bước vô cùng của sự rộng lớn.
Vì thế anh đừng đi đâu xa nhé !
Ngoài kia nhiều lắm những nỗi buồn, những chênh chao, mà em lại chẳng biết mình sẽ phải đối mặt thế nào. Em đã quá quen khi gọi tên anh bao nhiêu lần trong hoang mang như thế. Tâm tư ấy đã mang nặng bên em bao tháng ngày. Vì thế em sẽ không giận hờn, sẽ không khóc về quá khứ của mình, em sẽ đứng dậy và ngắm nhìn thành phố dắt mọi thứ ánh sáng vào đêm. Em sẽ vững vàng để bước qua cho hết những cằn khô hoang dại, em sẽ tự vực mình đi qua những cơn đau tái tê.
Cảm ơn anh vì đã cho em gục đầu vào từng hơi ấm của bờ vai hiền từ ấy.
Cảm ơn anh đã giúp em nhận ra tình yêu thật đáng quý biết nhường nào.
Cảm ơn anh đã cho em biết sự bao dung là tất cả cho những niềm tin yêu vô bờ ấy.
Cảm ơn anh vì tất cả những yêu thương ấy.
Hẹn anh mùa đông sau chúng mình gặp lại.
Yêu thương của em. Hãy chờ em, anh nhé!
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo