Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 128
Vãn Dương | Chat Online | |
30/04/2019 21:17:58 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
85 lượt xem
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 129 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 130 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 127 (Truyện tiên hiệp)
- * Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 126 (Truyện tiên hiệp)
Phía trước có cái gì đó phát sáng, ta vội vã đuổi theo, liền rơi vào một không gian khác, mở thiên nhãn, thấy phía trước là một cái hồ có màu xanh lục nhạt lấp lánh như chứa đựng hàng ngàn hàng vạn vì sao nhỏ, từ trong hồ liên tục nổi lên những chùm sáng li ti, bay vào không gian, rồi từ từ biến mất. Ở giữa hồ là một cái lồng kính, trong lồng kính có một bông hoa đang tỏa ra những tia sáng thuần khiết vô cùng tinh sạch. Ta chắc đó chính là Thảo Ngôn Viết Hoa, trong lòng mừng vui điên cuồng, vội băng qua cây cầu nhỏ nối từ chỗ ta đang đứng tới nơi ấn đặt lồng kính.
Ta đứng trước lồng kính thủy tinh, đưa tay ra định chạm vào hoa thần, nhưng đột nhiên mọi thứ xung quanh chấn động mạnh, tất cả lần lượt đổ sập xuống với tốc độ rất nhanh. Giống như mộng cảnh tan vỡ khi ta tỉnh giấc, mọi thứ đều đổ sụp biến mất như chưa hề tồn tại. Khung cảnh ảo diệu tuyệt đẹp vừa rồi nhanh chóng bị thay thế bởi màn đêm. Cái hồ biến mất, cây cầu sụp đổ, tất cả rơi xuống phía dưới, ta cũng rơi xuống nhưng đã nhanh tay bám trụ lại một thứ, cả người lơ lửng, muốn bay lên nhưng không hiểu sao lại không thể. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Cảm thấy thân người cùng bầu không khí nhanh chóng nóng lên, ta không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn xuống, thì thất kinh khi nhìn thấy phía dưới mình toàn là dung nham nóng bỏng, từ trong dòng chảy đỏ ngòm nóng rực ấy, như có vô số quỷ hồn đang vung vẫy bò lên, những tiếng ùng ục ùng ục cùng với tiếng khóc bi thống của quỷ phệ hồn yêu. Đây là… địa ngục, rơi xuống đấy, thì chỉ có một kết cục đó chính là chết. Ta ra sức bám chặt vào khoảng trống vẫn chưa bị rơi xuống vô cùng chắc chắn kia, tim bị dọa cho đập dồn dập liên hồi. Đúng là chẳng có thứ gì dễ dàng mà.
Ta chửi thầm một câu, sau đó hít một hơi thật sâu, dồn lực vào hai cánh tay muốn trèo lên phía trên, ta bám chặt lấy thềm đá dưới chân lồng kính nọ, gồng mình nhướn người lên. Cuối cùng có thể đưa được nửa người lên trên, đột nhiên có linh cảm chẳng lành, nhìn thấy viên đá Phách Liên Tinh Thiên Ẩn tặng ta trước đó đứt phựt ra, rơi xuống phía dưới. Ta chưa kịp nghĩ ngợi gì, đã vội vã lao theo. Ta không thể đánh mất nó được, sợi dây minh chứng cho tình yêu của chúng ta…
Lúc đó, trong đầu ta trống rỗng, bắt được sợi dây rồi, cảm thấy tâm trạng vô cùng thanh thản. Cũng biết bản thân đang rơi xuống phía dưới, đón lấy ta là dòng dung nham nóng bỏng. Một luồng lực nóng rực thiêu đốt khiến thân thể đau rát, lúc gần đằm mình vào dòng dung nham ấy, đột nhiên thiên nhãn nhòe đi, ý thức trở nên mơ hồ, chuyện xảy ra phía sau thế nào, ta hoàn toàn không hề hay biết.
Lúc tỉnh lại, đã thấy bản thân đang nằm trên một bờ sông nọ, bạch liên hoa trong nước hững hờ trôi, không gian một màu trắng xóa, ta cứ tưởng bản thân đã chết rồi. Ta đứng dậy, bước về phía trước mấy bước, màn khói sương tản ra, xuất hiện trước mắt là một cây hoa, thân không lá, độc nhất vô nhị một bông hoa, phát ra những tầng tia sáng rực rỡ. Đây là… chẳng phải hoa Thảo Ngôn hay sao?
Không phải chứ, đây chẳng lẽ là mơ? Ta không khỏi hoài nghĩ, liền đưa tay lên véo mạnh vào sườn một cái, đau quá. Vậy đây là hiện thực, hoa thần đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt, điều kì diệu dễ dàng đến khó tin. Ta đưa tay ra, cây hoa lóe sáng một cái, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay ta, ánh sáng dần dần dịu bớt, ta có thể thấy rõ những cánh hoa với những màu sắc khác nhau, trong lòng không khỏi kích động. Vậy là ta đã lấy được hoa thần rồi, có thể khiến Thiên Ẩn tỉnh lại rồi.
Trong khoảng khắc, ta bỗng dưng xúc động muốn khóc, nhưng thiết nghĩ hiện tại không phải lúc để biểu đạt những cảm xúc thừa thãi đó, liền hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng. Nhìn bông hoa trong tay, ta cảm thấy có điều gì không ổn, lúc sau nhìn kĩ, mới nhận ra rằng, bông hoa này chỉ có sáu cánh. Bị mất một cánh rồi, liệu có còn công dụng như trước không?
Nghe thấy phía sau có tiếng động khe khẽ, ta quay người lại nhìn, thấy một nam tử áo trắng, đứng bên bờ bên kia, tay chắp sau lưng, ung dung nhàn tản, dung mạo thanh thú, thập phần thoát tục.
- Ngươi là ai? – ta hỏi.
Người nọ dường như không để câu hỏi đó của ta lọt tai, hỏi một câu vô cùng không ăn nhập.
- Ngươi muốn có được Hoa Thảo Viết Băng đến như vậy sao? – âm thanh trầm trầm vang đến.
Ta không do dự, đáp.
- Dĩ nhiên rồi.
- Muốn cứu người?
- Đúng.
Ta đứng trước lồng kính thủy tinh, đưa tay ra định chạm vào hoa thần, nhưng đột nhiên mọi thứ xung quanh chấn động mạnh, tất cả lần lượt đổ sập xuống với tốc độ rất nhanh. Giống như mộng cảnh tan vỡ khi ta tỉnh giấc, mọi thứ đều đổ sụp biến mất như chưa hề tồn tại. Khung cảnh ảo diệu tuyệt đẹp vừa rồi nhanh chóng bị thay thế bởi màn đêm. Cái hồ biến mất, cây cầu sụp đổ, tất cả rơi xuống phía dưới, ta cũng rơi xuống nhưng đã nhanh tay bám trụ lại một thứ, cả người lơ lửng, muốn bay lên nhưng không hiểu sao lại không thể. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Cảm thấy thân người cùng bầu không khí nhanh chóng nóng lên, ta không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn xuống, thì thất kinh khi nhìn thấy phía dưới mình toàn là dung nham nóng bỏng, từ trong dòng chảy đỏ ngòm nóng rực ấy, như có vô số quỷ hồn đang vung vẫy bò lên, những tiếng ùng ục ùng ục cùng với tiếng khóc bi thống của quỷ phệ hồn yêu. Đây là… địa ngục, rơi xuống đấy, thì chỉ có một kết cục đó chính là chết. Ta ra sức bám chặt vào khoảng trống vẫn chưa bị rơi xuống vô cùng chắc chắn kia, tim bị dọa cho đập dồn dập liên hồi. Đúng là chẳng có thứ gì dễ dàng mà.
Ta chửi thầm một câu, sau đó hít một hơi thật sâu, dồn lực vào hai cánh tay muốn trèo lên phía trên, ta bám chặt lấy thềm đá dưới chân lồng kính nọ, gồng mình nhướn người lên. Cuối cùng có thể đưa được nửa người lên trên, đột nhiên có linh cảm chẳng lành, nhìn thấy viên đá Phách Liên Tinh Thiên Ẩn tặng ta trước đó đứt phựt ra, rơi xuống phía dưới. Ta chưa kịp nghĩ ngợi gì, đã vội vã lao theo. Ta không thể đánh mất nó được, sợi dây minh chứng cho tình yêu của chúng ta…
Lúc đó, trong đầu ta trống rỗng, bắt được sợi dây rồi, cảm thấy tâm trạng vô cùng thanh thản. Cũng biết bản thân đang rơi xuống phía dưới, đón lấy ta là dòng dung nham nóng bỏng. Một luồng lực nóng rực thiêu đốt khiến thân thể đau rát, lúc gần đằm mình vào dòng dung nham ấy, đột nhiên thiên nhãn nhòe đi, ý thức trở nên mơ hồ, chuyện xảy ra phía sau thế nào, ta hoàn toàn không hề hay biết.
Lúc tỉnh lại, đã thấy bản thân đang nằm trên một bờ sông nọ, bạch liên hoa trong nước hững hờ trôi, không gian một màu trắng xóa, ta cứ tưởng bản thân đã chết rồi. Ta đứng dậy, bước về phía trước mấy bước, màn khói sương tản ra, xuất hiện trước mắt là một cây hoa, thân không lá, độc nhất vô nhị một bông hoa, phát ra những tầng tia sáng rực rỡ. Đây là… chẳng phải hoa Thảo Ngôn hay sao?
Không phải chứ, đây chẳng lẽ là mơ? Ta không khỏi hoài nghĩ, liền đưa tay lên véo mạnh vào sườn một cái, đau quá. Vậy đây là hiện thực, hoa thần đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt, điều kì diệu dễ dàng đến khó tin. Ta đưa tay ra, cây hoa lóe sáng một cái, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay ta, ánh sáng dần dần dịu bớt, ta có thể thấy rõ những cánh hoa với những màu sắc khác nhau, trong lòng không khỏi kích động. Vậy là ta đã lấy được hoa thần rồi, có thể khiến Thiên Ẩn tỉnh lại rồi.
Trong khoảng khắc, ta bỗng dưng xúc động muốn khóc, nhưng thiết nghĩ hiện tại không phải lúc để biểu đạt những cảm xúc thừa thãi đó, liền hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng. Nhìn bông hoa trong tay, ta cảm thấy có điều gì không ổn, lúc sau nhìn kĩ, mới nhận ra rằng, bông hoa này chỉ có sáu cánh. Bị mất một cánh rồi, liệu có còn công dụng như trước không?
Nghe thấy phía sau có tiếng động khe khẽ, ta quay người lại nhìn, thấy một nam tử áo trắng, đứng bên bờ bên kia, tay chắp sau lưng, ung dung nhàn tản, dung mạo thanh thú, thập phần thoát tục.
- Ngươi là ai? – ta hỏi.
Người nọ dường như không để câu hỏi đó của ta lọt tai, hỏi một câu vô cùng không ăn nhập.
- Ngươi muốn có được Hoa Thảo Viết Băng đến như vậy sao? – âm thanh trầm trầm vang đến.
Ta không do dự, đáp.
- Dĩ nhiên rồi.
- Muốn cứu người?
- Đúng.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng - Chương 128,Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ để dừng lại bên cạnh chàng
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!