Những mùa yêu - Chương 3: Xuân

82 lượt xem

Trắng xóa...

Mưa bụi đấy, trời đã vào độ cuối xuân, nhưng vẫn còn lạnh lắm. Mưa che khuất đi phần nào đó tầm nhìn của tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ thấy rõ hình bóng ấy bên khung cửa sổ kia. Có lẽ, khi một điều gì đó đã lắng sâu trong lòng thì chẳng cần đến thị giác nữa ta vẫn nhìn thấy nó. Tôi cứ nhìn những hạt mưa trắng nhạt nhòa giữa khung trời mà hình dung ra nụ cười của cậu vào một chiều thu nào đó. Màu tím biếc lại loáng thoáng ẩn hiện trong tâm trí tôi.

- Có gì ngoài trời mà cậu cứ nhìn thế?

Huy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi không ngoảnh lại mà trả lời luôn:

- Mưa.

Huy không hỏi thêm điều gì nữa, nhưng tôi cứ cảm giác phía sau có ánh mắt đang nhìn tôi.

Khi đi về phía trước, người ta thường không có thói quen nhìn lại, nhưng nếu trong một lúc nào đó cô đơn, ta quay đầu lại, liệu có thấy ai? Một khoảnh khắc nào đó tôi quay lại, và dường như đã thấy ánh mắt Huy.

Nhưng tôi không muốn bận tâm nhiều, vì mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về một người duy nhất. Tôi thầm ao ước một lần cậu thấy tôi nhìn cậu tha thiết, để rồi cảm động trước ánh mắt của tôi, nhưng tôi cũng sợ lắm nếu có một lần như thế, như kẻ vụng trộm sợ bị người ta bắt gặp. Rồi sẽ ra sao? Thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, vì tôi tin vào sự sắp đặt của cuộc sống. Dù là thích hay yêu, dù là đơn phương hay từ hai phía thì cũng là chút tình cảm trong sáng của tuổi học trò. Bằng cách này hay cách khác, nó cũng sẽ qua đi. Có thể sau này, nó chỉ còn là kí ức, cũng có thể nó sẽ còn tiếp diễn. Nhưng mặc kệ tất cả những điều đó, tôi vẫn tin rằng rồi mọi thứ sẽ ổn, vì tôi không có thói quen kháng cự lại những sắp xếp của cuộc đời.

16 giờ 41 phút ngày 14 tháng 2.

Tôi nhớ rõ mốc thời gian đó, bởi vì..... Hôm đó tôi đã đứng chờ rất lâu để mọi người trong lớp về hết, chỉ để tặng cho cậu một món quà. Phía bên kia cửa sổ, cậu vẫn còn ngồi đấy, trầm ngâm nghĩ một điều gì. Nhẹ nhàng rút hộp quà từ trong cặp ra, tôi nâng niu nó trên tay, rồi lòng tôi chợt chùng xuống. Nếu tôi tặng nó, liệu cậu có nhận không? Trong đó là chiếc khăn len mà tôi tỉ mẩn đan từng chút một, và chăm chút từ khâu chọn vải đến từng mũi kim. Nhưng nếu cậu từ chối thì làm thế nào? Tôi đứng phân vân mãi, cho tới lúc...

Một hộp quà xinh xắn được đặt xuống bàn cậu, chủ nhân của nó cũng là một cô bé xinh xắn không kém. Tôi đứng chết lặng tại chỗ, hai tay buông thõng xuống, và nhìn trân trối về phía bên kia. Cậu đã cười rất tươi với cô bé ấy. Và tôi thậm chí còn không nhớ hôm đó mình đã về nhà như thế nào.

Hình như trong cơn mưa bụi ngày ấy, tôi đã bị ướt, từ móng tay đến trái tim.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo