Yêu như lần đầu - Chương 1: Kandagawa

109 lượt xem

Tôi áp một bên má xuống mặt bàn, dùng ngón tay chấm vào chén nước trà đã loãng đến độ không thể loãng hơn, sau đó di những vòng tròn vàng úa ngoe ngoét trên nền đá hoa cương trắng. Hai con kiến lửa bị bao vây trong khung thành, chúng đi tới đi lui đôi khi húc cả vào nhau. Tôi thích thú làm người chăn kiến. Tôi đã chơi trò này được 3 tiếng 45 phút lẻ 8 giây, quần cho hai con kiến sống không bằng chết. Màn hình desktop tắt ngúm từ đời nào, kéo sập luôn cả phần mềm wort với con trỏ còn đang nhấp nháy ở dòng chữ: "Lâ..." chưa viết hết. Chiếc máy nghe nhạc tời đi tời lại ca khúc Kandagawa của Kaguyahime nhấn chìm cả căn phòng vào đoạn điệp khúc u buồn bất tận:

"Wakakatta ano koro nanimo kowaku nakatta

Tada anatano yasashisaga kowakatta".

(Khi chúng ta còn trẻ, em không sợ gì hết

Mà chỉ sợ sự dịu dàng của anh).

Tôi không phải là một tín đồ của âm nhạc, nhưng trong máy nghe nhạc của tôi lúc nào cũng đầy ắp những ca khúc thuộc đủ mọi thể loại, mọi thứ tiếng. Đó là những bài hát tôi tình cờ biết đến khi đọc được trong một cuốn sách,hay một câu chuyện nào đó trên mạng. Tôi thích những sáng tác văn chương có nhắc đến âm nhạc, nó khiến tôi bị ám ảnh. Và lâu dần hình thành ở tôi một thói quen khó bỏ, tôi lưu lại tất cả các bài hát tôi đọc được, lên google mò mẫm lời Việt của chúng, và cứ thế kho nhạc của tôi dầy lên, mặc dù tôi chẳng phân biệt nổi nhạc jazz khác opera ở chỗ nào.

Tôi là một cô gái 23 tuổi, vừa tốt nghiệp, bắt đầu thất nghiệp và mới thất tình. Đáng lẽ giờ phút này tôi phải nghe Sayonara của Off Course mới đúng,ai vừa chia tay với người yêu mà nghe nó thì chỉ có nước khóc ngập nhà. Nhưng tôi không nghe, vì tôi kiếm mãi không ra lời Việt của bài hát này, nghe mà không hiểu thì tôi cũng chẳng khóc nổi. Giống như thể bạn chửi một người ngoại quốc trong khi họ vẫn nhe rằng ra cười và nói: "Hi, Hello".

Vài tháng trước khi tôi chuẩn bị bảo vệ luận văn, tôi có cảm giác Lâm đang dần dần biến mất, mà cũng không hẳn vậy, cảm giác của tôi luôn trái chiều với sự thật. Và vì sao tôi cảm thấy vậy, chính tôi cũng không rõ. Bấy giờ tôi quá bận bịu, thầy hướng dẫn của tôi siêu cấp khó tính, tôi đã muốn phát điên lên với cái luận văn dở mùa. Ngày cuối cùng của tháng tư, cách ngày tôi bảo vệ năm ngày, chúng tôi làm tình chậm rãi ngay trong phòng trọ của Lâm, dưới đất, tôi đề nghị, vì trời quá nóng. Sau đó chúng tôi cùng thiếp đi, mà không, có thể là chỉ có mình tôi. Lúc ấy tôi mơ mơ màng màng nói: "Sau khi tốt nghiệp em sẽ dọn đến sống với anh, giờ thì mẹ chẳng quản nổi em nữa".

Nửa đêm tôi chợt tỉnh, cảm nhận có thứ gì đó đang dần tuột khỏi những kẽ tay. Là tóc của Lâm.Tôi có thói quen nắm tóc anh khi ngủ. Lâm đang khóc lặng lẽ bên cạnh tôi. Phải hiểu nước mắt đàn ông là thứ vô cùng quý hiếm, không như nước mắt đàn bà, có thể chảy bất cứ lúc nào. Tôi nói đừng khóc, Lâm. Lâm nói, anh đã yêu một người khác. Thế đấy, người ta chẳng biết vì sao yêu nhau, nhưng có hàng ngàn lí do để chia tay.

Tôi tháo sim điện thoại, bỏ lại giấy tờ tùy thân, mang theo cục nạp dự trữ, tai nghe, một chai nước khoáng lavie, ít thuốc ngủ và Amitriptiline, vài bộ quần áo dồn tất cả vào chiếc balo du lịch. Trước lúc kéo khóa nghĩ thế nào tôi lại nhặt thêm chiếc legging họa tiết màu loang lổ và 1 cái áo phông rộng thùng thình có in hình 1 cái đầu lâu đang hút thuốc lá bên dưới đề dòng chữ: No Smoking. Tôi đứng đón xe khách, lên xe, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng không người. Tôi đang đi tìm một nơi để tự sát. Tôi không muốn chết, nhưng lại không biết, ngoại trừ cái chết mình còn có thể làm gì. Kaguyahime tiếp tục hát. "Chắc là anh quên rồi, quên cái ngày, chúng mình, tay trong tay,...".

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo