TÊN CỦA KẺ SÁT NHÂN - CHƯƠNG VI: TÊN CỦA KẺ SÁT NHÂN

152 lượt xem

Bóng đen di chuyển rất nhanh ra cửa sau khi làm tất cả phụ nữ ở đó bàng hoàng bởi hai từ rượu độc trong câu anh ta nói. Vân Giang nhanh như cắt, lướt vội theo. Nhóm phụ nữ cũng bắt đầu nhổm dậy, toan đuổi theo. Vân Giang quay ngoắt lại, nạt lớn.

– Ở yên đó!

Nói rồi, Vân Giang đuổi theo bóng đen ra ngoài.

Trời đen kịt. Đèn đường đã bị bàn tay nào đó tắt hết sạch trơn, hoặc, có lẽ bàn tay ấy đủ lớn để che tất cả ánh sáng của suốt con đường. Bóng đen đứng lặng thinh ở giữa con lộ lớn, bằng phẳng và rải đầy lá vàng nay đã nhuốm thành đen của màu bóng đêm.

Vân Giang khựng lại khi thấy bóng đen đứng im lặng, không hề tỏ ý sẽ tiếp tục bỏ chạy. Hai bàn tay cuộn tròn thành nấm đấm, cố kiềm chế cơn giận, Vân Giang nói như thét.

– Sao… anh dám…?

– Dám gì? – Bóng đen chầm chậm quay lại.

– Chừng đó chưa đủ hay sao?

– Cái gì đủ? Chính những hành động của em mới phải hỏi đã đủ hay chưa?

– Hành động của tôi? – Vân Giang bật cười thành tiếng – Tôi đã làm gì?

– Phải! Em không làm gì cả! Tất cả là do anh…

– Anh biết vậy là tốt! Giờ, đến lúc trả giá rồi, nhỉ?

Bóng đen bước chậm rãi từng bước, tiến về chỗ Vân Giang đang đứng. Cảm giác như cơ thể Vân Giang run lên theo từng nhịp bước của người đàn ông. Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng hơn hai bước chân sải dài, người đàn ông dừng lại, chằm chặp nhìn vào mắt Vân Giang.

– Hãy để họ đi! Rồi, em muốn gì cũng được!

– Để họ đi? – Vân Giang ngoái lại vào trong tòa nhà – Anh lo lắng đủ cho tất cả bọn họ, nhỉ?

Người đàn ông nín thinh trước câu Vân Giang hỏi. Anh ta khe khẽ gật đầu rồi lại khe khẽ lắc đầu, thở dài.

– Anh không muốn đổ lỗi, nhưng, là do ai, hả, Giang?

– Do ai à? – Vân Giang hừ lớn – Anh nghĩ là do ai?

– Tại sao em phải đối xử với họ như vậy? Em muốn giết anh, em cứ giết, sao phải hành hạ những người vô tội ấy?

– Vô tội, giành giựt anh với tôi, anh gọi là vô tội?

– Họ có biết gì đâu! Họ hoàn toàn không biết gì cả!

– Đây là kẻ đã giết bốn cô gái kia? – Giọng phẫn nộ phát ra từ sau lưng Vân Giang.

Vân Giang giật mình quay lại. Đám đông trong tòa nhà đã di chuyển ra đứng sau lưng Vân Giang từ khi nào, Vân Giang không biết. Người đàn ông khẽ lùi lại mấy bước, lảo đảo khi nhìn rõ từng gương mặt đang đứng cách anh ta một đoạn khá xa.

– Giết hắn! – Lại một giọng phát ra từ đám đông, đầy căm tức.

Vừa ngưng câu nói, cả đám lao nhanh đến. Vân Giang nhìn đám đông, rồi quay lại nhìn người đàn ông đang cay đắng hướng mắt về phía họ. Vân Giang nói nhanh, rít qua kẽ răng, chỉ đủ cho cô và người đàn ông đang bất lực nhìn cô nghe.

– Anh đã phải giết bốn trong số đó, giờ, anh giết họ hay để họ giết anh là tùy anh!

***

Vân Giang ngồi khảy đàn tranh, cạnh cô, Vũ Long đứng đấy, mỉm cười, thổi sáo hòa theo.

– Anh có bao giờ phản bội em không? – Vân Giang hỏi?

– Không! Em biết rõ điều đó mà…

*

Cô gái trong bộ trang phục phủ kín người lồng lên, lao thẳng đến phía Vũ Long với tốc độ ngộp thở. Trước mặt cô là con dao được nắm chặt bởi bàn tay cuộn tròn những hằn hộc.

– Đừng! Là anh đây! Xin em!…

Cô gái khựng lại khi nhận ra giọng quen, ngơ ngác nhìn. Vũ Long cay đắng nhìn trả lại. Bàng hoàng, cô gái lặng thinh, rồi, nhanh như lúc vừa lao đến, cô gái cắm phập con dao sắc lẹm trên tay vào ngực trái của mình – nơi trái tim cô không thể biết cảm xúc lúc này là yêu thương hay hận thù…

*

– Em cần anh chứng minh cho em biết, anh sẽ không bao giờ phản bội em! – Vân Giang nói, vẫn không hề ngước nhìn Vũ Long.

– Em muốn anh chứng minh như thế nào? – Vũ Long thản nhiên hạ cây sáo xuống, hỏi.

– Hãy thề độc đi! – Vân Giang tứa cái nhìn độc ác vào cây đàn trước mắt – Thề rằng, nếu anh phụ em, anh sẽ không bao giờ kịp biết mình tan xác thế nào giữa bóng tối trùm quanh anh!

*

– Hãy tin anh! Xin em! Chúng ta đã gặp nhau ở những kiếp người mà chính anh không biết mình đã lạc xa thế nào! – Vũ Long nói như rên.

Cô gái da vàng, mũi tẹt, mắt xếch bật khóc. Hai bàn tay run run bưng lấy mặt cô đang nhạt nhòa nước hạ xuống chậm rãi. Cô móc sau lưng mình ra một mũi tên và cấm phập nó vào giữa bụng mình. Vũ Long rú lên một tiếng, lao nhanh đến. Cô gái bước lùi, lắc khẽ đầu. Chất độc lan nhanh đến độ Vũ Long không kịp trở tay. Cả thân hình cô gái tím đen theo đường di chuyển của chất độc trong cơ thể cô. Cô gái gục xuống.

*

– Em đang làm gì đó? – Vũ Long ngơ ngác hỏi khi thấy Vân Giang đang lui cui một mình ngoài sân nhà.

– Tạo cơ hội để kiểm chứng! – Vân Giang vẫn tiếp tục.

– Kiểm chứng gì?

– Tình yêu của anh!

– Bằng cách nào?

– Đơn giản lắm! – Vân Giang ngẩng lên, nhìn Vũ Long – Khi trong đầu anh có gì đó ngoài em, anh sẽ được đưa đi đến một nơi nào đó thật xa, gặp một ai đó đủ để yêu anh hơn em, xem thử, đến lúc đó, anh có phản bội em không!

*

Cô gái với mái tóc vàng thắt bím lớn lao nhanh đến, chụp con dao nhọn trên bàn, hướng thẳng Vũ Long, đâm tới. Vũ Long nhắm nghiền mắt, chờ đợi. Mũi dao chệch qua một bên, đâm vào mạng sườn trái của Vũ Long. Máu tứa ra rất nhanh. Cô gái thảng thốt nhìn.

– Nếu giết anh có thể làm em hiểu, thì, hãy giết anh đi, xin em!

Cô gái nhìn Vũ Long rồi lạnh lùng bước nhanh ra cửa, băng qua đường, lao mạnh qua thành cầu. Rồi, như một bóng giấy sáng lòa giữa đêm, thân hình cô từ từ chạm mặt nước đen ngòm…

*

– Em đã làm gì vậy? – Vũ Long hét lớn khi thấy vòng tròn ánh sáng đang di chuyển rất nhanh về phía mình.

– Vậy chứng tỏ, trong đầu anh đã có người đàn bà khác? – Vân Giang cay đắng.

– Không có!

– Có!

– Không! Chỉ là người phụ nữ ăn xin cùng cô bé gái sáng nay phủ phục dưới chân em khi em lạnh lùng đi qua…

Vòng tròn ánh sáng bao trọn lấy cơ thể Vũ Long, anh biến mất.

*

Vũ Long ôm chầm lấy cô gái, nước mắt giàn giụa.

– Hãy nghe anh! Đi đi, em! Anh sẽ tìm gặp em và quỳ dưới chân em xin tha thứ!

Cô gái gật khẽ đầu, mỉm cười với Vũ Long.

– Từ đầu tiên em đã biết anh không lừa dối em. Được rồi! Anh đi đi! Làm cho xong mọi thứ anh phải làm đi! Em sẽ đợi anh!

Vũ Long thả cô gái ra, yên tâm với những gì cô gái nói. Vũ Long toan nói thêm gì đó nữa nhưng cô gái đã chặn lại, gật đầu ra ý bảo Vũ Long cứ đi. Nhìn theo bóng Vũ Long vừa khuất sau con hẻm tối, cô gái lầm bầm một mình: “Vậy, có nghĩa, tôi không xứng đáng với bản năng của mình!”. Nói rồi, cô lấy trong mình ra một lọ thuốc, trút ra tay và vốc thẳng vào miệng mình. Cô đổ vật xuống đất, giãy giụa đau đớn một lát rồi nằm im hẳn.

***

Vũ Long nhìn thẳng mặt Vân Giang, cười buồn, rồi, anh bước tránh qua khỏi Vân Giang, tiến thẳng đến chỗ đám phụ nữ đang lao đến chỗ anh bằng tất cả sự căm hờn. Cả đám khựng lại khi nhìn thấy Vũ Long.

– Giá mà… anh đã có thể tự tay giết họ, chứ đừng bắt họ vì lần cuối cùng tin vào tình yêu mà phải chết do chính quyết định của mình! – Vũ Long ngẩng cao đầu, nói.

– Dối trá! – Vân Giang hét lớn – Tất cả đều chỉ là lời dối trá! Đừng tin hắn!

Cả đám phụ nữ vẫn bất động trước sự bất động của Vũ Long, rõ ràng anh đã sẵn sàng cho chuyện chết dưới tay họ. Cô gái Trung Quốc thò tay vào lưng váy, lôi ra một vật nhỏ, sắc lẹm – là mảnh gương vỡ – lao nhanh về phía Vũ Long.

“Phập”! “Á”!… Sally rú lên đau đớn khi mảnh gương vỡ cắm thẳng vào lưng cô lúc cô lao đến đỡ cho Vũ Long. Ánh mắt đỏ ngầu, chứng tỏ cô gái Trung Quốc đã hoàn toàn mất kiểm soát – mà thật ra cô đã không còn là chính mình sau đòn tra tấn dã man của Vân Giang – cô gái rút mảnh gương ra khỏi lưng Sally, đâm bồi một nhát vào Vũ Long đang đau đớn ôm chầm lấy cơ thể Sally ướp máu.

“Hự”! Bạch Vỹ đáp xuống nhẹ nhàng sau tiếng hự lạnh lùng của đòn nhanh cô giáng vào cô gái Trung Quốc.

Vân Giang như phát rồ trước tất cả những gì vừa xảy ra. Như một mũi tên, Vân Giang lao nhanh đến chỗ Bạch Vỹ, tung đòn. Bạch Vỹ lạnh lùng khua nhẹ tay, khóa đòn Vân Giang. Vân Giang sững người lại, không tin rằng có ai đó có thể khóa đòn của mình.

– Cô chỉ cần hận thù của chúng tôi, để khiến mình mạnh hơn, đúng không? – Bạch Vỹ nhìn Vân Giang, không cảm xúc – Cô không thể lấy được thứ ấy của tôi đâu! Tôi đã biết toàn bộ sự thật rồi!

Sally khụy xuống. Vũ Long cũng quỳ gối chầm chậm để đỡ cho Sally có thể nằm nhẹ nhàng trên bãi cỏ. Sally ngước mắt, nhìn Vũ Long, thở gấp.

– Nói cho em nghe, anh đã yêu em từ đêm đó, đúng không?

– Không! – Vũ Long lắc đầu – Anh đã yêu em từ khi em xuất hiện trước mắt anh…

– Mi… mi… – Vân Giang gầm lên!

Vũ Long khẽ khàng quay lại nhìn Vân Giang, bặm môi, khổ sở,

– Giá mà, trong lời nguyền ấy, em đừng lấy đi trí nhớ của anh, thì sẽ không bao giờ anh phản bội em. Chính vì em đã lấy mất trí nhớ của anh về em, về chúng ta, nên anh không thể ngừng yêu họ được.

Cả đám phụ nữ như chết chân trước câu Vũ Long nói. Vân Giang đổ sụp xuống, rên rỉ.

– Vậy tại sao…

– Chính là vì tiếng tiêu của tôi! – Bạch Vỹ lạnh lùng – Huynh ấy chưa từng có cơ hội chiếm đoạt thể xác của tôi để lại bị cô đưa đến một thế giới khác, và vì vậy, huynh ấy ở cạnh tôi đủ lâu để nghe tiếng tiêu, để nhớ về tiếng sáo và nhớ về cô cùng lời nguyền điên rồ của cô.

Cả đám người đứng đó, há hốc miệng trước những gì Bạch Vỹ vừa nói. Bạch Vỹ quay lại nhìn họ, cười hiền lành.

– Cô ấy cần sự thù hằn của các bạn khi một người đàn ông yêu thương các bạn rồi ra đi không một lời giải thích. Cô ấy nhen nhóm thù hằn trong lòng chúng ta, khiến chúng ta thù ghét đàn ông và sẵn sàng giết họ bất kỳ lúc nào. Đó là thứ duy nhất đưa chúng ta đến đây, để thỏa mãn cho cô ấy điều cô ấy muốn, đó là tất cả chúng ta – những người đã yêu và được anh ấy yêu – phải chết dưới chân cô ấy, sau khi cô ấy hành hạ anh ấy đủ cho những tháng ngày đau đớn tự cô ấy đẩy mình vào…

– Nghĩa là, anh ấy yêu tất cả chúng ta? – Cô gái Digan cố nén xúc động.

– Đúng! Yêu, yêu chân thành!

– Không đúng! – Vân Giang gào lên – Chỉ một mình tôi, anh ấy chỉ yêu một mình tôi.

Vũ Long gục lên gương mặt Sally đã lạnh toát với nụ cười mãn nguyện, nước mắt của anh cố vớt chút hơi ấm cuối cùng cho cô. Thả Sally nằm thản nhiên giữa cỏ, Vũ Long đứng dậy, tiến về phía Vân Giang.

– Nếu anh có thể nhớ, thì, không bao giờ có ai khác ngoài em xuất hiện trong trái tim anh!

Vân Giang ngước mắt lên nhìn Vũ Long, vừa thù hằn, vừa yêu thương rồ dại. Cô gái Trung Quốc rùng mình, ngơ ngẩn hỏi.

– Vậy còn cái tên…?

Bạch Vỹ trợn mắt, sợ hãi. Vũ Long bình thản nhìn Bạch Vỹ mỉm cười rồi quay nhìn tất cả mọi người một lượt.

– Cuối lời nguyền ấy, khi anh có thể nhớ tên anh, khi anh có thể gọi tên mình, anh sẽ tan xác khi bóng đêm bao trùm lên cơ thể anh, trước mặt cô ấy – Vũ Long quay nhìn xuống chỗ Vân Giang.

Vân Giang lồm cồm bò lết tới chỗ Vũ Long đang đứng. Tất cả đều lặng thinh. Thù hằn, ghen tuông có nghĩa gì trước tình yêu quá lớn, chỉ là quá nhỏ nhen, mà Vân Giang dành trọn cho người đàn ông họ yêu. Vân Giang khóc, nghẹn ngào van xin.

– Đừng anh! Xin anh!

Vũ Long cúi xuống nhìn Vân Giang bằng cái nhìn nửa yêu thương, nửa cay đắng, rồi ngước mặt lên trời, đau đớn nói lớn.

– Tên tôi ư? Tên tôi là Vũ Long!…

– Không! – Vân Giang rú lên trong tuyệt vọng.

Bóng đêm cuộn tròn, đặc quánh. Vòng tròn ánh sáng rất lạ ập nhanh vào cơ thể Vũ Long. Không thể kiềm nỗi, Vũ Long đau đớn ré lên khi thân hình bị xé ra làm nhiều mảnh. Tất cả mọi phụ nữ ở đó đều lao vội về một đốm sáng nhỏ mang một phần thân thể của Vũ Long. Bạch Vỹ lặng im đứng nhìn, khi một đốm sáng nhỏ đậu vào Sally, Bạch Vỹ thở ra nhẹ nhõm rồi búng người lên cao, với tay chạm vào một đốm sáng đã bay rất cao…

Rồi, tất cả trở lại với lặng thinh. Chỉ còn mình Vân Giang quỳ mọp giữa thảm cỏ ướp màu của đêm thinh lặng!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo