TÊN CỦA KẺ SÁT NHÂN - CHƯƠNG IV: NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ

163 lượt xem

Bạch Vỹ kéo tay Sally, băng nhanh ra khỏi cổng tòa nhà sau khi Vân Giang kéo đám phụ nữ kỳ quái kia vào một phòng kín và từ chối chuyện cho Bạch Vỹ và Sally vào dự cùng. Lúc đó, cô gái Trung Quốc đã quay lại, nhìn Sally bằng một cặp mắt hết sức thương hại, như kiểu, không được vào gian phòng đó là con người ta đã hoang phí một nửa cuộc đời vậy.

Sally không kháng cự, thậm chí không có bất kỳ thái độ nào chứng tỏ rằng, cô khó chịu vì hành động của Bạch Vỹ, trong khi, sự thật, bàn tay Bạch Vỹ nắm quá chặt vào cổ tay Sally khiến cô bị đau nhiều. Nhưng, tuyệt nhiên, Sally chỉ lặng lẽ làm theo, cố dùng hết sức để chạy theo những bước chạy nhẹ như lướt trên mặt cỏ của mảnh sân rộng trước tòa nhà… Lúc này, với Sally, chỉ có Bạch Vỹ là đáng tin và dễ hiểu.

– Chúng ta phải rời khỏi đây! – Bạch Vỹ vừa đi như chạy, vừa nói, giọng vẫn đều đặn như thể chẳng tốn chút sức lực nào.

– Tại sao họ không cho chúng ta vào trong đó? – Sally thở dốc, hỏi.

– Đừng quan tâm nữa! Phải đi, vậy thôi! – Bạch Vỹ vẫn kéo Sally chạy băng băng ra khỏi tòa nhà.

– Cô không thắc mắc gì sao? – Sally cố kéo Bạch Vỹ lại.

– Giờ không phải là lúc để thắc mắc! – Bạch Vỹ cáu.

– Nếu chúng ta thuộc nhóm của họ, đến cùng vì một lý do, tại sao họ lại không cho chúng ta vào trong đó? – Sally cố chạy cho kịp Bạch Vỹ, lầm rầm một mình, có vẻ không còn đủ sức để mà nói lớn cho Bạch Vỹ hiểu.

Một bóng đen quét ngang trước mắt Bạch Vỹ và Sally. Bóng đen xẹt ngang qua trước mắt Bạch Vỹ rất nhanh, nhẹ, gần như không hề tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Bạch Vỹ rùng mình, buông vội tay Sally ra, huơ bàn tay còn nóng bởi nhiệt từ cổ tay Sally thành vệt hình cung trước mặt. Sally cau mày, không hiểu gì nhưng biết chắc rằng đây không phải lúc để thắc mắc nên chỉ lặng im. Nhanh như cắt, bóng đen đảo nhẹ mình, chuyển động sang hướng trái, chỉ hơi chệch đi so với vị trí ban đầu chừng gang tay. Bạch Vỹ hừ khẽ, cố không để lộ sự mất bình tĩnh của mình vì lo sợ. Thõng cánh tay còn lại xuống, Bạch Vỹ để trôi cây tiêu trong tay áo ra, tuồn thẳng ra đến tận bàn tay và chĩa thẳng về bóng đen.

Có tiếng cười rúc rích. Có tiếng nói rất quen nhưng bây giờ thật sự lạnh lùng, đầy đe dọa.

– Cô nghĩ cô đủ sức sao, cô gái?

Sally điếng người. Là Vân Giang!

***

Bạch Vỹ đứng hẳn lại, nhìn thẳng về Vân Giang đang khanh khách cười. Sally trợn tròn mắt, hoàn toàn sửng sốt với những gì mình đang phải chứng kiến, miệng lắp bắp vài lời không thành câu.

– Cô… cô… tại sao… chúng tôi… cô…

Bạch Vỹ giơ khẽ cánh tay, níu tay Sally, ra hiệu cho Sally im lặng. Vân Giang liếc khẽ hành động của Bạch Vỹ, dừng cười, khẽ nghiêng nghiêng đầu thách thức, nhìn về phía Bạch Vỹ và Sally vẫn bất động đứng đó.

– Tôi cho các cô cơ hội để sống là mình, vậy mà các cô lại cố trốn thoát khỏi tôi!

– Cơ hội? Hừ! – Bạch Vỹ nói, giọng lạnh băng – Chúng tôi vốn dĩ đã là chúng tôi trước khi cô tìm cách đưa chúng tôi đến nơi quỷ quái này!

– Ồ! – Vân Giang tròn mắt, giả vờ ngạc nhiên – Đã có từ chúng tôi giữa hai cô rồi cơ đấy! Và, cô đã sử dụng được từ ngữ của thế giới hiện đại rồi cơ đấy!

– Cô muốn gì? – Sally bình tĩnh lại, rành mạch hỏi.

– Quay trở lại tòa nhà ngay! – Vân Giang ra lệnh.

– Đừng hòng! – Sally chun môi, vẻ thách thức bướng bỉnh.

Vân Giang trợn mắt, cái nhìn như tóe lửa. Và, ngay khi cánh tay Vân Giang vừa vung lên, Sally nghe đau điếng nửa người trái của mình. Bạch Vỹ kinh hoàng trước kiểu ra đòn hiểm độc của Vân Giang, tung cây tiêu trong tay cô vào khoảng không giữa Vân Giang và Sally… Tiếng gỗ gãy giòn…

Vân Giang nghiến răng đánh két. Rồi, một bên môi khẽ nhếch lên đầy hiểm độc. Vân Giang lùi về một bước. Bạch Vỹ cũng khẽ chùn người xuống – thứ mà chưa từng bao giờ Bạch Vỹ phải làm trước một kẻ thù – thủ thế. Bạch Vỹ biết, Vân Giang có thể làm những gì và gây ra những gì. Sally có vẻ cũng đã lờ mờ nhận ra vấn đề. Có vẻ đã phải thừa nhận rằng, ở ngay thế giới này, trước mặt cô, có những con người mang trong mình thứ gọi là võ công mà cô hay bảo, chỉ có trên phim ảnh… Cơn đau chưa dứt nhưng Sally phải cố thoát ra để không ngáng đường Bạch Vỹ, cố kiềm đau, Sally bước sang một bên.

Vân Giang nhìn Sally, cười sằng sặc, giọng mỉa mai, khinh bỉ chĩa về Bạch Vỹ.

– Chúng ta đã không còn nữa, thưa cô! Giờ, chỉ còn mình cô…

Nói dứt, Vân Giang ngửa bàn tay phải của mình ra, kéo thành vệt thẳng đứng – vệt khí đặc quẹo thành hình hài rõ ràng – rồi bung mạnh về phía Bạch Vỹ. Bạch Vỹ chắp hai bàn tay mình lại với nhau, xoay chúng trên nhau, hét lớn.

– Sally, chạy đi! – Dứt câu, Bạch Vỹ tung đòn.

Tiếng nổ dội lớn, xé nát đêm u tịch. Vân Giang đứng im, cười khẩy. Bạch Vỹ bị bật ra sau, bắn lên cao rồi đáp đất bằng lưng đánh thịch. Sally sợ cứng người, nhưng, có một sức mạnh lớn hơn cả nỗi sợ hãi thúc giục Sally quay lại, tiến thẳng về chỗ Bạch Vỹ.

– Cô có sao không? – Sally nói, quỳ thụp xuống, đỡ Bạch Vỹ lên.

– Chạy đi! – Bạch Vỹ thều thào nhưng cương quyết.

– Cảm động quá! Tình bạn thật là đẹp đẽ!… – Vân Giang hừ lớn.

Kéo hai bàn tay đang thõng bên hông lên ngang ngực, Vân Giang thậm chí không buồn suy nghĩ lấy một giây, tống mạnh về phía Bạch Vỹ và Sally đang ở thấp dưới kia. Bạch Vỹ vùng dậy, ôm chặt Sally, hứng đòn…

***

Sally cố trở dậy, mình mẩy đau ê ẩm, kiểu như từng đốt xương đang vỡ vụn trong cô. Gian phòng tối lờ nhờ, xộc mùi oải hương dìu dịu khiến Sally thấy bớt căng thẳng hơn. Sực nhớ, Sally nhổm hẳn người dậy, mặc kệ cơn đau như bổ vào mình, nhìn quanh, hét gọi.

– Bạch Vỹ! Bạch Vỹ!

– Cô ấy chưa tỉnh đâu! – Giọng đàn ông rất lạ, trầm, đều và ấm nồng – Cô ấy đã lãnh hết cho cô…

Sally quay hẳn lại nơi phát ra giọng nói ấy, căng mắt nhìn trong khoảng ánh sáng vẫn không đủ với mắt cô. Bóng đàn ông cao lớn nhưng bước đi rất thanh thoát nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ Sally. Người đàn ông lại lên tiếng.

– Tôi xin lỗi, đã không đến sớm hơn!

– Ông là ai?

– Cô uống đi! – Người đàn ông chìa về phía Sally một chiếc ly thủy tinh nhỏ – Nó sẽ làm cô bớt đau!

– Cái này là…

– Paracetamol hàm lượng mạnh, thưa cô!

Sally đón chiếc ly từ tay người đàn ông lạ – người đàn ông có gương mặt đẹp một cách lạ lùng trong tranh sáng tranh tối của gian phòng lúc này – thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, quanh cô cũng có một con người thật sự sống ở thế giới văn minh. Ơ, nhưng nếu ở thế giới văn minh, sao người đàn ông này có thể cứu cô và Bạch Vỹ trong cuộc chiến bằng kungfu đó? Sally toan hỏi người đàn ông lạ, nhưng, tiếng Bạch Vỹ rên khe khẽ ở góc phòng khiến Sally ngừng hẳn lại, chỉ còn biết lo lắng xoay về hướng đó.

Người đàn ông vội vã bước lại phía Bạch Vỹ. Ở đó, Bạch Vỹ đã chống được hai tay ra sau, cố ngồi dậy. Vừa nhìn thấy người đàn ông, Bạch Vỹ sững người, trợn tròn mắt, lắp bắp.

– Là… là huynh?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo