TÊN CỦA KẺ SÁT NHÂN - CHƯƠNG III: SỨ MỆNH

80 lượt xem

Bạch Vỹ nheo nheo mắt, cố làm quen với ánh sáng của chiếc đèn vàng đang rọi thẳng vào mắt mình. Bóng Vân Giang mờ mờ rồi hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Vỹ – bóng cô gái nhỏ bé, điềm tĩnh và lạ lùng vẫn ngồi đó, trên sofa chất đầy sách cùng với một quyển sách trên tay.

– Tất cả chuyện này là gì? – Bạch Vỹ ngồi thẳng dậy.

– Chuyện gì? – Vân Giang vẫn nhìn chằm chằm vào sách.

– Chuyện gì đã xảy ra tối qua? Rõ ràng chúng ta đang ở một quán ăn. Và giờ…

– Bụng cô đang no hay đói? – Vân Giang vẫn không hạ sách xuống, nhưng khẽ nhướng mắt nhìn lên.

– Ơ… no! – Bạch Vỹ lúng túng đưa một bàn tay sờ sờ bụng mình.

– Vậy có nghĩa là cô đã ăn, đã ngủ và đã quên mất mọi thứ!

– Không đúng!

– Tại sao cô đến đây? – Vân Giang bỏ quyển sách sang một bên, sát chỗ mình ngồi.

– Tôi không biết! – Bạch Vỹ nhìn thẳng mặt Vân Giang – Tôi đã nói với cô về chuyện này rồi!

– Có phải… – Vân Giang cười nụ cười rất khó hiểu – … lúc đó, cô đang tính chuyện giết một gã đàn ông?

– Đúng! – Bạch Vỹ khẳng định – Tôi đã kể cho cô nghe!

– Nhưng cô chưa kể cho tôi nghe lý do vì sao cô muốn giết hắn!

Bạch Vỹ thẫn người ra, rồi, bình thản, Bạch Vỹ chuẩn bị kể cho Vân Giang nghe. Nhưng, ngay lập tức, Vân Giang xua tay, gạt đi.

– Không cần! Tôi đã biết!

– Cô biết? – Bạch Vỹ bất ngờ.

– Đúng! Cô muốn giết gã đàn ông đang chuẩn bị hãm hiếp em họ cô, đúng không?

Bạch Vỹ cứng đờ người. Tại sao Vân Giang biết? Đèn lại phụt tắt. Mọi thứ lại lần nữa chìm vào bóng đêm…

***

Sally bật mạnh người dậy, ngồi thẳng lên, nhìn quanh và dừng lại ở chỗ Vân Giang đang thản nhiên ngồi đọc sách. Sally trừng lớn mắt, nhưng ngay lập tức nguội đi ngay. Chạm vào Vân Giang trong khi nóng giận là một điều ngu ngốc – đó là thứ Sally nhận ra rất nhanh khi chạm vào người Vân Giang ở tiệm pizza. Khẽ đằng hắng, Sally toan lên tiếng.

– Cô có biết, không thể giết người bằng một cây sáo không? – Vân Giang lên tiếng trước khiến Sally thoáng giật mình.

– Cô… cô biết?

– Nhưng cơn giận của cô thì có thể giết chết nhiều hơn một gã đàn ông đê tiện ấy! – Vân Giang mỉm cười – Tôi khâm phục nội lực trong cô!

– Làm ơn… – Sally nói, giọng điềm đạm, nhẹ nhàng nhưng không hề nhún nhường – … nói tôi biết, tại sao tôi lại ở đây? Và, đây là đâu!

– Từng câu một nhé! – Vân Giang nhìn thẳng mắt Sally – Cô đến đây vì cái ham muốn giết người trong cô lúc ấy. Và, đây là thế giới của những kẻ có ham muốn giết người!

***

Cả Bạch Vỹ và Sally thức dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, không phải là căn phòng chứa đầy sách của Vân Giang. Cả hai cùng lúc rời khỏi giường, chậm rãi, cẩn trọng tiến về phía cửa. Họ gặp nhau ở hành lang – phòng họ ở sát cạnh nhau – và không như những lần trước, chỉ nhìn nhau, họ hiểu, họ cùng một phe!

Bạch Vỹ và Sally lần từng bước chậm rãi tiến về phía cầu thang ở cuối hành lang. Ở đó, nhìn xuống, họ thấy rõ ràng một chiếc bàn rất dài, trải khăn trắng. Quanh bàn, khá nhiều các cô gái trẻ với những bộ trang phục hoàn toàn không có gì giống nhau, cả nước da, mái tóc… của họ cũng chứng tỏ, họ không cùng một quốc gia. Vân Giang ngồi ở đầu ngoài cùng chiếc bàn dài. Đầu ngoài cùng bên này để trống. Hai chiếc ghế ở sát đầu trống bên này chiếc bàn cũng để trống. Không hiểu tại sao, cả Bạch Vỹ và Sally đều biết, đó là ghế dành cho mình.

Cả bàn đều lặng thinh cho đến khi Bạch Vỹ và Sally không đợi ai lên tiếng, tự động ngồi vào chỗ của mình. Chiếc bàn đến giờ duy nhất trống một chỗ – chỗ đối diện với Vân Giang.

– Các cô muốn biết sứ mệnh của mình, đúng không? – Một cô gái da đen lên tiếng.

Bạch Vỹ và Sally đồng loạt hướng mắt về phía cô gái da đen vừa cất tiếng nói. Lặng im, không trả lời. Không cần phải trả lời câu hỏi mà họ đã thừa biết câu trả lời.

– Tất cả chúng ta – một cô gái Digan lên tiếng – đến đây đều với một sứ mệnh.

Bạch Vỹ và Sally lại hướng mắt nhìn sang chỗ cô gái Digan có nụ cười đẹp đến lạ lùng cùng ham răng trắng đều như những hạt bắp được lựa chọn kỹ lưỡng xếp lại cùng nhau. Vẫn không nói và vẫn không hỏi gì. Tự khắc họ sẽ nói thôi! Lũ người dị hợm, lạ đời!

– Để kết thúc cái ham muốn hành hạ chúng ta từ lũ đàn ông khốn kiếp! – Cô gái Trung Quốc, Sally khẳng định cô ấy là người Trung Quốc, nói tiếng Việt rất sõi.

– Kết thúc ham muốn hành hạ phụ nữ từ đàn ông? – Sally không thể kiên nhẫn hơn.

– Đúng! – Vân Giang lên tiếng.

– Nhưng, bằng cách nào?

– Hắn đang ở đây! – Ánh mắt Vân Giang hằn lên sự thù hằn – Chỉ cần tìm thấy hắn!

– Nhưng, hắn là ai? – Đến lượt Bạch Vỹ không thể kiên nhẫn theo kiểu im lặng không hỏi.

– Hắn có một phần của kẻ cô đã muốn giết! – Vân Giang lạnh lùng.

– Vậy, chúng ta tìm hắn bằng cách nào?

– Chỉ cần tên! Phải! Chỉ cần cái tên của hắn, tôi sẽ tìm ra! – Vân Giang nói, bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay mình.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo